Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 21: Sao hôm nay em không đến?

Chương 21: Sao hôm nay em không đến?

10:45 sáng – 02/08/2025

Cao Thận đang pha một tách cà phê trên máy tự phục vụ trong khu vực văn phòng thì đột nhiên nhìn thấy kế toán Lưu đang cầm ly giấy mỉm cười với anh.
Anh không hiểu vì sao chị ta cứ nhìn anh chằm chằm, anh mở miệng nói: “Chị trước đi.”
“Thôi, thôi, thôi, tôi già rồi, không quen uống thứ đó, tôi chỉ uống nước lọc thôi.”
Kế toán Lưu là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, trước đây chị ta từng làm việc trong một nhà máy sản xuất sợi đay của nhà nước, sau khi nhà máy đóng cửa, chị ta chuyển sang một xí nghiệp tư nhân. Một năm trước, chị ta chuyển công việc và gia nhập vào công ty của Cao Thận, chị ta có giọng nói rất to, vừa mở miệng đã phát ra tiếng ồn lớn, nên thường xuyên khiến nơi làm việc ồn ào như đang ở ngoài đường cái.
Công việc tài chính của công ty rất đơn giản, cho nên kế toán Lưu là nhân viên nhàn nhã nhất ở đây, chị ta từng đan áo len để giết thời gian, nhưng sau đó công ty không cho phép nên chị ta không làm nữa, có lẽ chị ta rảnh rỗi nên rất thích buôn chuyện, đặc biệt quan tâm đến vấn đề tình cảm của đám người trẻ tuổi trong công ty.
“Sao dạo này sếp không uống trà chanh dây nữa vậy? Đã mấy hôm không thấy rồi?” Kế toán Lưu cười tủm tỉm nói chuyện, ngoài miệng thì gọi sếp, nhưng giọng điệu lại là kiểu không khí mở đầu trước khi người lớn muốn ân cần dạy bảo người nhỏ tuổi hơn.
Mọi người đều biết kế toán Lưu thích buôn chuyện, cũng chỉ có Cao Thận không biết rõ lắm, cho nên anh hoàn toàn không nghe ra được ẩn ý của kế toán Lưu, anh đáp lời: “À, vâng!” Sau đó, anh cầm hai tách cà phê đã pha xong bước vào văn phòng.
Vừa ngồi xuống mở sổ kế hoạch ra, liền nghe tiếng kế toán Lưu ở bên ngoài hỏi Trương Tri Vũ: “Tiểu Trương, lâu lắm rồi không thấy trà trái cây và bình nước lớn của sếp.”
“Em không để ý là không có bình nước lớn!”
“Hừ, người trẻ tuổi mấy người đúng là sơ ý! Không còn bình nước lớn nữa rồi, xem ra thật sự đã chia tay với người kia!”
Cao Thận dừng lại, có chút khó chịu.
Liếc nhìn chiếc bình thủy tinh hai lít trên bàn, cảm thấy quả thực dạo này không có trà trái cây.
Kế toán Lưu ở bên ngoài nói: “Nhưng hình như sếp có người mới rồi, mỗi ngày đều thay đổi trang phục, mỗi buổi chiều đều đúng giờ tan làm…”
“Anh ấy đi bơi!” Trương Tri Vũ là một người thận trọng, biết rằng miệng của bà Lưu là một cái loa phóng thanh cỡ lớn nên cố gắng bảo chị ta đừng nói nữa.
“Cứ coi như vậy đi! Đi bơi còn cần sửa soạn đẹp như vậy, cô nhìn xem, hôm trước là áo len Ralph Lauren, hôm qua là áo khoác da lộn bình thường, hôm kia mới hoành tráng nha, một bộ âu phục, giống như một chính khách quốc tế…”
Trương Tri Vũ trợn tròn mắt: “Chị còn biết là đồ của Ralph Lauren!”
“Chứ sao nữa, cho dù như thế nào, tôi vẫn là nhân viên của công ty trong ngành, trước đây tôi không biết nhãn hiệu nổi tiếng nào, nhưng qua mấy năm này làm sao có thể không biết được chút ít chứ?”
Cao Thận nhìn xuống chiếc áo lông trắng và quần kaki của mình, thầm nghĩ: Những người phụ nữ này!
Anh thực sự bái phục tài suy đoán của các cô ấy, những ngày gần đây anh đến gặp Hà Phồn, thực sự cố ý sửa soạn, trong ba năm qua, mặc dù anh và cô luôn duy trì cảm giác mới mẻ mãnh liệt trên giường, nhưng thực sự quá tùy tiện ở các phương diện khác, đặc biệt là sau khi sống chung, nửa năm ở chung dưới một mái nhà làm cho bọn họ càng tùy ý hơn, chẳng có ai trong hai người cố tình ăn diện để lấy lòng đối phương cả.
Lúc trước, anh đã không nhận ra có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ phát hiện điều đó không đúng lắm. Từ lần đầu tiên lên giường lúc cô nửa say nửa tỉnh, đến hiện tại đã sống chung, mọi thứ đều đơn giản, đối với những người yêu nhau thì thiếu rất nhiều sự kích thích và hình thức, giống như một người kết hôn không có một buổi lễ cưới vậy, một sự khởi đầu vô cùng qua loa.
Anh cảm thấy có lỗi với Hà Phồn, mọi chuyện là do anh sơ suất, vì vậy bây giờ đang làm lại từ đầu, anh muốn có một sự khởi đầu mới.
Trương Tri Vũ ở bên ngoài nói: “Chị đừng đoán mò, bạn gái mới gì chứ, sao có thể nhanh như vậy!”
“Chuyện duyên phận chín muồi, muốn chậm cũng không được đâu, cô Trình nhiều lần đến công ty chúng ta, cô ấy còn là bạn gái cũ từ thời đại học đó.”
Trương Tri Vũ đột nhiên ngẩng đầu: “Làm sao chị biết cô ấy là bạn gái cũ.”
“Không phải hôm đó cô với Giang Khúc nói chuyện à? Bạn gái cũ mới trở về từ nước ngoài.”
Trương Tri Vũ im lặng, cô ấy quên mất kế toán Lưu không chỉ là người lắm mồm mà còn rất thính tai! Cô ấy không nói nữa, cúi đầu làm công việc của mình.
Kế toán Lưu nói tiếp: “Rất được luôn, gia đình hai bên cũng xứng tầm nhau, với lại tôi nhìn thấy Tiểu Cao để tâm hơn trước, cô không thấy rằng kể từ khi cô Trình xuất hiện, Tiểu Cao cũng không còn tập trung vào công việc nữa à? Trước đây đi công tác giống như đi vệ sinh, không có tính ổn định, một tháng phải có hơn hai mươi ngày ở ngoài. Tháng này thì sao? Chưa từng đi ra ngoài luôn?”
Trương Tri Vũ dở khóc dở cười liếc nhìn phòng làm việc của sếp, cửa khép hờ nên nhất định có thể nghe thấy, đặc biệt là người như kế toán Lưu có vẻ như đang nói nhỏ nhưng thực tế đó là loại âm lượng muốn cho mọi người trong thành phố đều nghe được, thậm chí không biết chị ta sợ người khác nghe thấy hay muốn người khác nghe thấy, có lẽ chị ta cho rằng mình là thánh suy đoán, đoán được chuẩn, hơn nữa chị ta còn muốn sếp âm thầm khen ngợi chị ta.
“Các cô tuổi còn trẻ đầu óc nông cạn, có một số chuyện không hiểu hết được, tôi nói cho cô biết…”
Kế toán Lưu hạ giọng nói: “Có lẽ là bởi vì Cô Trình trở về nên mới chia tay với người kia, nhường chỗ lại ấy mà.”
Chị ta đã thực sự hạ giọng khi nói câu này, nhưng Cao Thận vẫn nghe được, đột nhiên từ bên trong gọi to lên: “Kế toán Lưu!”
Tiếng gọi này có cảm giác là buộc miệng thốt ra, Kế toán Lưu lập tức bị cắt ngang, chị ta bước vào nói: “Sao vậy, Tiểu Cao!”
Cao Thận cũng không biết chuyện gì, anh cũng không thể chấp nhặt với người phụ nữ trung niên này được, anh nói: “Tối nay tăng ca, sáng mai đưa cho tôi báo cáo tài chính của tháng này, à không, sau nửa đêm gửi vào WeChat cho tôi.”
Kế toán Lưu khó hiểu: “Không phải cuối tuần mới cần sao?”
Chàng trai trẻ chưa bao giờ tỏ vẻ trịch thượng của một người sếp nhưng hôm nay lại đặc biệt khó nói chuyện, cũng không thèm ngẩng đầu ném cho chị ta một câu: “Trước thời hạn!”
Anh ước mình có thể thành lập một công ty cảnh sát, chuyên dùng để bắt những phụ nữ trung niên lớn tuổi tung tin đồn nhảm như thế này!
Sau hơn nửa tháng trong lớp học khiêu vũ, Hà Phồn rốt cuộc cũng tìm được một chút cảm giác khiêu vũ, đã có thể thực hiện được một số động tác. Mùa đông nên có ít người ra ngoài luyện tập, phòng khiêu vũ chỉ đông hơn vào cuối tuần, chỉ có Hà Phồn mỗi ngày mặc kệ gió mưa vẫn đến tập luyện.
Cô đã quen với điều đó, trước đây cô đã từng nghe giáo viên nói rằng đi học sẽ như thế nào, đi làm sẽ như thế nào. Cô luôn tránh để bản thân trở thành một người quá nóng vội, khi cô đã quyết định làm việc gì thì sẽ làm thật tốt, thể hiện sự kiên trì bền bỉ, tìm hiểu kỹ càng chuyện phải làm. Đây là một trong số ít những ưu điểm của cô.
Hà Phồn vừa tan làm liền chạy mất dạng, mặc dù các đồng nghiệp khác cũng giống như vậy, nhưng hầu hết bọn họ đều bận rộn với việc gia đình và chuyện yêu đương, làm sao có thể giống cô được? Như Kiều Lộ từng nói, tuổi lớn rồi còn học khiêu vũ, rảnh rỗi như vậy, cô ấy còn đoán có phải cô thất tình nên dùng cách này để phân tán sự chú ý.
Hôm nay khi sắp tan làm, trưởng phòng đến dặn dò nói là có nhân viên công tác được cấp trên cử xuống, trong cục của bọn họ cần sắp xếp người tham gia bữa tiệc. Cả Kiều Lộ và Hà Phồn đều có tên trong danh sách, Kiều Lộ có tên là vì bối cảnh gia đình cô ấy, nói ra thì đều ở trong một vòng tròn giới xã giao, còn Hà Phồn là do mọi người nói đùa và đặt cho cô cái tên là quản lý phòng sắc đẹp, trưởng phòng nói muốn dẫn cô theo để lấy mặt mũi cho phòng, không cho phép cô từ chối.
Hà Phồn luôn khiêm tốn và tận tâm trong công việc, cô không kiêu ngạo hay bốc đồng, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô. Trong nhóm, cô cũng là nhân viên tương đối tuân theo sự sắp xếp hơn, sếp đã lên tiếng rồi, hôm nay cô không thể đến phòng khiêu vũ được, nên đã xin nghỉ trên WeChat.
Khi ăn cơm không thể tránh khỏi việc muốn uống rượu, mọi người đều uống nên không thể có người được ngoại lệ, Hà Phồn cầm ly chúc rượu một vòng, đi theo trưởng phòng, người đang thừa dịp tạo thêm các mối quan hệ, làm một vòng nâng ly, cứ như vậy cô uống cũng không ít. Cô không thường xuyên uống rượu, uống bảy tám ly thì bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, cô ngồi tán gẫu những chuyện tầm phào không có ích gì với đồng nghiệp bên cạnh.
Điện thoại trong túi sáng lên từng hồi, nhưng cô cũng không để ý tới, cho đến khi đầu dây bên kia sốt ruột gọi điện thoại đến.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói tức giận bị kiềm chế.
Hà Phồn nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Làm sao vậy?”
“Sao hôm nay em không đến?”
“Văn phòng tổ chức tiệc, anh có việc gì không?”
Cao Thận có thể có việc gì, chẳng qua anh chỉ lo lắng cho cô, Hà Phồn luôn luôn đúng giờ, cô luôn đợi anh khi bọn họ hẹn hò trước đó, anh chưa bao giờ thử đợi người khác, Hà Phồn cũng chưa bao giờ bắt bẻ anh vì điều đó. Gần đây ngày nào cũng gặp cô ở ngoài phòng khiêu vũ đã thành một thói quen với anh, hôm nay đứng trong gió lạnh thổi cả buổi chiều, cũng không thấy cô đến, khiến anh không khỏi suy nghĩ lung tung, còn cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa cô cũng không trả lời WeChat.
Biết được cô đang ăn liên hoan cùng với đồng nghiệp, anh đột nhiên không biết nên nói gì, hiện tại anh cũng không có tư cách yêu cầu cô báo cáo hành trình cho anh. Lại một lần nữa cảm thấy bất lực sau khi chia tay, anh hơi ảo não, cũng hơi tức giận. “Không có việc gì.”
“Không có việc gì, vậy em cúp đây.”
“Đợi đã.” Cô thật sự sẽ không chút do dự cúp điện thoại, Cao Thận vội vàng ngăn lại, mím môi nói: “Anh đợi em hai tiếng rồi, em không đến cũng không nói cho anh biết.”
Hà Phồn im lặng, Cao Thận cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói của cô mới truyền đến: “Thật ra thì anh hoàn toàn không cần đợi đâu.”
Giọng điệu bình tĩnh khiến người khác thất vọng, cô chưa bao giờ thỏa thuận điều gì với anh, khoảng thời gian này là anh đơn phương tình nguyện diễn kịch một mình, bọn họ chia tay, cô đã làm những gì cô nên làm, nhưng anh lại không chịu tiếp nhận sự thật.
Quả nhiên là tự rước lấy nhục, Cao Thận cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám nhạt. Nó hơi giống với những gì anh đã nhìn thấy khi anh đến miền nam để quay phim tài liệu vào năm ngoái, mặc dù không có sự so sánh rõ ràng, nhưng một góc nho nhỏ như vậy, thế mà lại trùng lặp một cách kỳ lạ.
Yêu cầu của anh rất cao, sự thưởng thức với cái đẹp của anh luôn kỳ lạ và hấp dẫn, anh thường đi khắp trời nam biển bắc để quay tư liệu, anh từng đi đến những nơi núi sâu rừng thẳm, khu vực không có người ở hoặc đến cả Tây Tạng, những nơi ấy đều lưu lại dấu chân của anh. Khi không có sóng điện thoại không thể liên lạc với bất kỳ ai, anh như chú bê mới sinh có ngọn lửa tự do bùng cháy trong linh hồn, anh không bị ràng buộc bởi bất kỳ hạn chế nào.
Đương nhiên, anh không thể nghĩ ra nên báo cáo hành trình cho ai, cha mẹ anh cũng lười quản rộng hỏi nhiều. Hà Phồn thỉnh thoảng sẽ hỏi anh ở đâu, nhưng thường xuyên không nhận được câu trả lời, bởi vì anh quá bận rộn, giọng điệu của anh cũng không tốt khi cô hỏi làm phiền anh, vì vậy cô không hỏi nữa.
Phải chăng lúc đó cô cũng cảm thấy như vậy, không cảm thấy được quan tâm hay thích thú gì, cho dù có như vậy thì cũng chỉ tồn tại trong tâm trí cô, ngọt bùi cay đắng cũng không biết kể và chia sẻ cùng ai. Khi đó, anh còn có thể viện cớ là vì công việc, nhưng càng về sau, hình như anh cũng không thông báo hành trình với cô nữa.
Xem qua lịch sử trò chuyện của bọn họ từ hai năm trước, quả nhiên, cô nói mười câu, anh chỉ có thể trả lời một câu. Anh bỗng cảm thấy hơi bối rối, có sự hối hận không lời.
Tất cả các loại sơ suất đã khiến anh mất đi Hà Phồn, nhưng không được, anh không thể mất cô, anh nhất định phải tìm lại cô, tất nhiên, anh đã làm việc này rồi, nhưng bây giờ xem ra cách làm gần đây của anh không ổn, có lẽ tình cảm cũng cần phải có kế hoạch, anh chưa từng theo đuổi ai trước đây, ngay cả trong quá khứ với Trình Anh cũng là do đối phương chủ động trước, vì vậy anh coi đó là điều hiển nhiên, cho rằng chỉ cần anh xin lỗi, tỏ ra ân cần, chỉ cần chân thành, thì Hà Phồn sẽ thay đổi quyết định, nhưng hôm nay anh nhận ra rằng bọn họ có rất nhiều vấn đề, một mặt là Hà Phồn không có dũng khí để lộ ra mối quan hệ này với người khác, một mặt khác là vì anh không cho cô cảm giác an toàn trong ba năm quen nhau, hoặc là, còn có những lý do khác nữa.
Có lẽ anh phải lập một kế hoạch khôi phục phần tình cảm này giống như làm một dự án… Ý tưởng này xuất hiện trước tiên trong đầu anh, anh cảm thấy rất châm chọc, anh chợt nhận ra mình là một người hư hỏng, dường như đã có lịch sử tình trường nhưng thực ra không hề có lòng phát triển mối quan hệ, cuối cùng cũng chỉ là một tờ giấy trắng* không thông thạo sự đời, trong thời đại ai cũng chạy theo cảm tính, anh lại muốn vạch ra một kế hoạch trên giấy trắng mực đen để giành lại bạn gái của mình, sau đó tuân theo các quy tắc thực hiện nó… Tạo thành quán tích như đang làm việc!
*Đồng nam tử (童男子): chỉ người đàn ông không có kinh nghiệm tình dục
Bữa tiệc kéo dài liên tục đến tám giờ đêm, bầu không khí vô cùng vui vẻ, Hà Phồn hơi mất tập trung, trong thời gian đó, cô vào nhà vệ sinh rửa tay, khi quay lại, trưởng phòng Lư ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Tiểu Hà đang yêu?”
Cô không hiểu rõ lắm, sau đó cô mới phát hiện mình để quên điện thoại di động, vừa rồi có cuộc gọi đến, điện thoại để trên bàn liên tục rung không ngừng, trưởng phòng Lư liếc nhìn tên người gọi đến liền thấy một chữ “Anh”, người ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra sự mờ ám của chữ này, bình thường không có ai lại lưu tên như vậy.
Hà Phồn giải thích nói đó chỉ là sự hiểu lầm.
Nhưng trải qua lần này cũng nhắc nhở cô, cần phải ngăn chặn không để những tình huống như thế này xảy ra lần nữa trong tương lai, cô sửa lại tên lưu, thêm chữ “Nữ” bên cạnh để thành chữ “Cô”*, tên này sẽ không còn mập mờ nữa, nhưng nghĩ lại thấy cũng không đúng, vì vậy cô dứt khoát đổi thành chữ “Nó”.
*Chữ “Anh” là 他, thêm chữ “Nữ” 女 vào bên cạnh sẽ thành 她 có nghĩa là “Cô”.