Đêm nay cô hơi buồn ngủ, nhưng cô vẫn dậy sớm theo đồng hồ sinh học. Khi ra ngoài, thấy một chiếc túi giấy kiểu dáng đẹp đẽ treo trên tay nắm cửa, bên trong đựng đồ lót mới, là nhãn hiệu mà cô đã mặc trước đây, cô đi ra ngoài nhìn xung quanh nhưng không có ai ở đó.
Cô xách đồ về phòng mặc thử, rất vừa vặn, rất thoải mái, mà biết rõ kích cỡ của cô lại từng mua đồ lót cho cô chỉ có một người. Hà Phồn đỏ mặt, tên kia, làm sao mà biết được?
Cô đương nhiên không ngờ rằng Cao Thận mỗi khi rảnh rỗi đều theo cô về nhà, thấy cô dạo cửa hàng vài lần, nhìn kỹ một chút liền biết cô cần gì. Đồ dùng hàng ngày trong nước có chút hạn chế, rất nhiều quần áo số lớn nhất chính là XL, hiếm khi suy xét nhu cầu của người ngoài phạm vi này.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh mua cho cô thứ đồ riêng tư như vậy, do tính chất công việc, thỉnh thoảng đi nước ngoài, cũng biết một số người mua hộ, tất cả đều là những thương hiệu nhỏ thủ công tinh xảo khéo léo ở nước ngoài. Lúc đầu còn không rõ kiểu dáng yêu thích hay mức độ thoải mái của cô, nhưng mà trong mấy chục món, thế nào cũng có vài món cô thích. Dần dần đã bị anh nắm được quy luật.
Không phải là anh không nghĩ tới việc tự mình đưa cho cô, nhưng thứ này rất dễ liên tưởng đến mặt khác, vốn dĩ vẫn luôn bị cô hiểu lầm, không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ chỉ là người yêu bình thường. Đưa cho cô cái gì không tốt, cố tình lại đưa đồ lót, lại bị hiểu sai, mất nhiều hơn được.
Nhớ tới “Bạn giường” liền đau tim!
Anh ngồi ở trong xe thở dài, thấy Hà Phồn xách túi ra ngoài, tưởng tượng đến thứ cô mặc trong người là do anh đích thân lựa chọn, ngọn tay anh sờ lên lớp vải mềm mại như lụa kia, giống như tự mình vuốt ve thân thể của cô, đột nhiên anh phấn khích lên. Nhưng mà niềm vui sướng kia qua đi, anh lại cảm thấy mất mát, anh không biết chính mình rốt cuộc đang làm gì, giống như Hà Phồn nói, bọn họ đã kết thúc.
Theo tính cách của anh, cũng nên hoàn toàn lãng quên mối quan hệ này, luôn sẽ có người mới, tình cảm mới tới thay thế đoạn quá khứ không được thừa nhận này.
Nhưng mà anh không quên được, dường như anh đã quen có cô. Trước giờ cô ấy quan tâm chăm sóc người khác đều không chỉ nói bằng miệng, mà làm anh cảm nhận được từ trong lòng. Giống như một đám mây, mềm nhẹ lâu dài, như gần như xa, bất giác làm anh mềm lòng. Trước nay cô không bao giờ yêu cầu anh điều gì, tiền càng không.
Cho dù ở chung thì ít xa cách thì nhiều, nhưng lúc ở ngoài công tác, nghĩ đến trong nhà có người chờ, cho dù gặp phải chuyện buồn phiền, khó chịu thế nào, thì vẫn luôn có người sau lưng chờ đợi, lúc nào anh quay đầu lại, cô đều ở đó.
Bỗng nhiên có một ngày, người kia rời đi, còn nói với anh, cô đứng đó không phải vì anh, anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh không thể tiếp nhận, rốt cuộc là không cam lòng nhiều hơn hay là không nỡ nhiều hơn, anh không rõ, anh chỉ biết, bọn họ không thể dễ dàng trở thành người xa lạ như vậy.
Dù ý tưởng cầu hôn chỉ là bất chợt nảy lên, nhưng nghĩ đến người mình sẽ gắn bó cả cuộc đời còn lại chính là cô, trong lòng anh tràn đầy háo hức và chờ mong. Trong tình huống đó, làm sao anh chấp nhận nói chia tay liền chia tay.
Cao Thận không muốn đi đến trước mặt Hà Phồn lượn lờ qua lại, nhưng mà Hà Phồn vẫn nghĩ tới anh, thậm chí suy nghĩ cả ngày. Không phải là cô tơ lòng chưa dứt, mà là đồ anh tặng cô, vứt không được mà dùng cũng không ổn.
Nghĩ đến anh có thể vì nhàm chán đi làm thẻ khiêu vũ, chút tiền ấy đối với anh mà nói cũng không tính là gì, cô hà tất để trong lòng. Nghĩ như vậy, cuối cùng cô không nghĩ ngợi lung tung nữa, hoàn thành tốt công việc của mình, đến giờ tan làm, đồng nghiệp lần lượt rời đi rồi, Hà Phồn mới dọn dẹp bàn làm việc của mình xong, xoa xoa cổ đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đỗ ngoài cổng, xe vô cùng nổi bật, người đàn ông đứng cạnh cũng đẹp trai hút mắt, mặc áo gió màu, khuôn mặt điển trai, nhìn qua giống như người mẫu, ai đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại. Trước kia Hà Phồn không muốn Cao Thận lái xe đến nơi làm việc của cô, lúc đó còn dụ dỗ lừa dối được, bây giờ sao cô quản anh được.
Cô thấy Kiều Lộ thậm chí còn nhìn thêm vài lần, sợ hai người bắt chuyện, cũng may bản thân Kiều Lộ cũng là người có tiền, một chiếc Mercedes-Benz G-Class còn không đủ khiến cô ấy chú ý, nên cô ấy lái xe vượt qua Cao Thận. Hà Phồn chờ trong công ty không còn ai ra nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi cổng, đi về phía bên kia.
Cao Thận ném điếu thuốc còn hút dở xuống, tiến lên hai bước, vẻ mặt buồn cười giữ chặt cô, “Em chạy đi đâu?”
Hà Phồn cảnh giác vặn tay anh ra, “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân.”
Cao Thận dang hai tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Anh biết rồi, chúng ta đã chia tay, anh cũng không muốn dây dưa, chúng ta nói chuyện vui vẻ không được sao?”
Hà Phồn hoài nghi, đôi mắt đen long lanh trên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm mím lại đề phòng, ánh mắt tràn ngập phòng bị. Cao Thận đột nhiên khó chịu, trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa anh và cô đúng là thay đổi nghiêng trời lệch đất, một người sao có thể từ mềm ấm không muốn xa rời giây lát trở nên máu lạnh vô tình.
“Em yên tâm, chuyện giữa hai ta anh không nói cho bất cứ ai cả, em không muốn nói cho bọn họ, thì không cần nói cho bọn họ biết. Dù sao cũng không phải chuyện của bọn họ.” Anh cảm thấy chính mình có chút ti tiện, nhớ lúc trước anh nói với cô ‘nếu em dọn ra ngoài, chúng ta liền kết thúc’, kiên quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, cuối cùng người hối hận lại là chính anh.
“Cùng đi ăn một bữa cơm đi, anh thấy em mỗi ngày đều đi tập nhảy, chưa từng ra ngoài đi chơi.” Đôi mắt anh sâu thẳm, khi nghiêm túc nhìn ai đó dường như có tình cảm vô hạn, dịu dàng đến mức tựa như anh đang quan sát cả thế giới của mình.
Cho dù Hà Phồn có lạnh lùng đến đâu, dù gì cũng ở chung với anh một khoảng thời gian dài, Cao Thận lại nhiều tật xấu, bản chất anh không xấu. Lúc trước còn tưởng anh và Trình Anh mập mờ, cuối cùng cũng chỉ là hiểu lầm, lại nói, từ đầu đến cuối, anh không hề phạm một chút sai lầm gì, sai liền sai ở chỗ hai người họ có duyên không phận.
Nếu là người khác, nhất định sẽ rất thích anh, nắm chặt anh trong tay ……
Hà Phồn thuận tay vén mái tóc hơi rối ra sau tai, “Không cần, em chỉ là nhàn rỗi không có việc gì mới tìm chút việc cho mình, nhiều kỹ năng nhiều con đường mà thôi. Túi xách trên cửa là anh treo lên đúng không, cảm ơn anh, bao nhiêu tiền, em đưa cho anh.”
Cô lấy điện thoại ra, đang định chuyển tiền cho anh, Cao Thận hai tay vào túi túi, “Cũng được, lên xe rồi nói tiếp.”
Hà Phồn quay đầu nhìn lại, trong công ty có thêm mấy người đi ra, thấy mau rời khỏi sân rồi, cô thật sự không muốn nói chuyện cùng bọn họ, liền ngồi vào xe Cao Thận. Cao Thận im lặng lái xe, Hà Phồn còn không có nghĩ đến mở lời như thế nào, anh đã dừng xe, “Anh đói bụng, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.”
Đó là một nhà hàng Quảng Đông nhỏ, bên trong trang hoàng tông màu ấm, trong không khí tràn ngập mùi thơm. Cơm ăn một nửa, Hà Phồn liền đi vệ sinh, trở về ghé đến quầy lễ tân, chuẩn bị thanh toán hóa đơn, nhưng mà lễ tân nói rằng người đi cùng cô đã thanh toán rồi.
Hà Phồn than thở sao tay chân Cao Thận nhanh nhẹn vậy, sau đó quay về chỗ ngồi ngồi xuống như không có việc gì. Cao Thận nhìn khuôn mặt trắng nhỏ ủ rũ của cô, đột nhiên nhớ tới hơn một năm trước, anh đi công tác quay tư liệu, thật vất vả trở về ăn với cô một bữa cơm, ăn được nửa bữa anh phải đi, lên máy bay cũng không có thời gian gọi cho cô, lúc liên lạc được đã trôi qua một ngày một đêm.
Bên cô rất yên tĩnh, giọng khàn khàn, hỏi gì cũng nói không có chuyện gì, anh thì vội đến chân không chạm đất, cũng không để bụng. Mãi sau này, không biết làm thế nào, anh mới biết được ngày đó cô bị viêm ruột thừa cấp tính, nửa đêm cô một mình đi bệnh viện đến khoa cấp cứu để mổ.
Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh luôn coi mình là bạn trai của cô, thực ra trong ba năm qua, phần lớn thời gian hai người đều sống riêng. Gặp mặt cũng không nói được mấy câu, anh nhớ cô muốn chết, gặp nhau liền lên giường, trách không được cô đối với anh có ấn tượng như vậy.
Nghĩ thông suốt, Cao Thận thở dài, chờ Hà Phồn ăn xong, cùng nhau ra ngoài.
“Anh không lái xe sao?” Hà Phồn quay đầu nhìn thoáng qua xe của Cao Thận.
“Đi dạo một chút cho tiêu bớt, lại nói, đây là lần đầu tiên anh đi dạo với em như vậy.”
Hà Phồn giật nhẹ khóe miệng, không thích ứng được Cao Thận đột nhiên trở trầm tình sâu sắc. Lại nói tiếp, kể từ khi chia tay, chẳng những Cao Thận nhìn thấy mặt lạnh lùng vô tình của Hà Phồn, mà Hà Phồn cũng lần đầu tiên nhìn thấy mặt trưởng thành trầm lặng của Cao Thận.
Trước kia anh nói rất nhiều, đôi khi điên lên, cái gì cũng muốn nói với cô, mong muốn thể hiện vô tận. Hà Phồn cũng phối hợp anh, tính tình tốt đến khó tin, nhưng sao đột nhiên, cô trở nên có chút hung, không chịu cho anh thêm chút bao dung, nói đi là đi, lạnh lùng cứng rắn.
Đi dạo một lát, Hà Phồn muốn trả tiền lại cho anh, Cao Thận tỏ vẻ đưa cô trở về đã rồi trả sau. Chờ xe dừng ở dưới lầu, anh đưa cô xuống xe, nhìn cô cười nói, “Em về nghỉ ngơi đi, đi ngủ sớm một chút.”
Thỉnh thoảng Hà Phồn sẽ mặc đồng phục của công ty, nhưng hôm nay cô mặc đồ của mình, chiếc áo dệt kim mỏng khoác thêm chiếc áo khoác màu vàng nghệ, làm tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô. Đã lâu anh không gần gũi cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, biết bây giờ không phải lúc thích hợp, rời mắt rời khỏi cổ cô, đi về phía xe.
Bị anh lừa hồi lâu, biết anh sẽ không muốn tiền của cô, Hà Phồn vừa tức giận vừa buồn cười.


