Trong văn phòng tiếng điện thoại và máy in liên tục vang lên, Giang Khúc và một số nhân viên đang sứt đầu mẻ trán thúc giục hàng mẫu.
Cao Thận từ bên ngoài đi vào, mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen và một chiếc áo khoác giản dị bằng da lộn màu nâu, tóc xoăn, mũi cao mắt sáng, vốn dĩ dáng người của anh giống người u Mỹ hơn người Trung Quốc, nên mặc đồ thế này càng giống như một quý công tử vừa bước ra từ trường cưỡi ngựa, chỉ thiếu một chiếc roi ngựa nhỏ trên tay nữa thôi.
Thấy anh đến Giang Khúc cảm thấy đau đầu, nhìn anh đi thẳng vào văn phòng, anh ấy vội vàng lấy một phần phương án thiết kế rồi đi theo.
“Cả buổi sáng không liên lạc được, cậu đi đâu vậy?” Anh ấy cũng không đợi Cao Thận đáp lời, bởi vì anh ấy căn bản không muốn nghe câu trả lời vô dụng vớ vẩn như vậy, anh ấy chỉ muốn sếp đừng xao lãng nữa, công việc đã tồn lại như núi rồi. “Buổi sáng không đến, buổi chiều đến lượn một vòng, đúng bốn giờ lại muốn rời đi, đúng không?”
Cao Thận nghe thấy trong lời nói có gai góc, bàn tay đang muốn lấy ly giấy chợt ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Sao vậy hả? Người anh em à! Nửa tháng rồi chúng ta không quay tác phẩm nào! Chuyện hợp đồng với Y Lợi, phía bên ấy đã thúc giục hơn hai mươi ngày rồi?”
Lúc này Cao Thận mới giống như nhớ ra mình đã lơ là nhiệm vụ, nói: “Chẳng lẽ sắp tới phải đi một chuyến đến Nội Mông?”
“Không phải sắp tới, là ngay ngày mai!” Giang Khúc ném bản đề xuất dự án lên mặt bàn: “Hơn nữa trước khi khởi hành còn phải quay ít nhất năm kỳ tác phẩm! Hôm nay cho dù cả đêm không ngủ cũng phải quay cho hết, quý ngài công tử đây nhanh nhanh vào lều cởi bỏ bộ trang phục sang trọng này ra, sáng nay tổ đạo cụ đã dựng xong cảnh rồi.”
Cao Thận lộ ra vẻ mặt khó xử, ngồi trên ghế nói: “Sao cậu không lùi lại, ngày mai đi công tác, vội vàng quá vậy, cậu biết tớ thất tình rồi, lẽ nào không cho tớ có một khoảng thời gian để xốc lại tinh thần, không nên có một quá trình bù đắp…”
“Thôi, thôi! Tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi. Người sếp mỗi ngày chuyên thúc giục mọi người làm việc đi đâu rồi? Người sếp mỗi ngày ân cần chỉ bảo nhấn mạnh cảm giác nguy cơ đi đâu rồi? Là ai đã nói ngành truyền thông đào thải quá nhanh, có thể biến mất trong một tháng thậm chí một tuần!”
Giang Khúc quả thực giận dữ hóa cười: “Bây giờ cậu nói với tôi rằng cậu thất tình, cần thời gian để hàn gắn để cứu vãn sao? Đây là lời cậu có thể nói sao? Cậu cũng không phải là cậu chàng chưa trải sự đời, tinh thần còn bị sa sút sau khi mất đi tình yêu cái gì! Cậu bị lừa mất đêm đầu tiên à? Tóm lại, để tôi nói cho cậu biết, hợp đồng của Y Lợi sẽ đến hạn muộn nhất là vào Giáng sinh, ngày mai chúng ta xuất phát đã là muộn rồi, cho nên cậu có thể tính toán!”
Cao Thận xoa mặt, không biết nói gì nữa, đành bất đắc dĩ bảo anh ấy đi chuẩn bị, còn nói một lát nữa anh sẽ vào lều.
Giang Khúc vẫn chưa xả được hết, trước khi rời đi còn dừng lại hỏi: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Vì sao lại tự làm khổ mình như vậy? Năm đó cũng không trải qua một trận như thế này với Trình Anh, lúc quay lại càng mạnh mẽ hơn!”
Cao Thận sống dở chết dở dựa vào ghế: “Không biết, lần này hơi… chết tiệt!”
Giang Khúc bật cười: “Thật ra thì không nên đâu. Đừng nói đến tài sản bạc triệu của cậu, chỉ dựa vào vóc dáng của cậu cũng có thể khiến phụ nữ không nỡ rời xa!”
Cao Thận tức giận hậm hực xua tay ý bảo anh ấy đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Lễ Giáng Sinh sắp đến, cậu đã chuẩn bị quà cho khách hàng chưa?”
Tuy Cao Thận tương đối sơ sài trong chuyện tình cảm, nhưng trong công việc lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, từ chuyện lớn như cơ cấu vĩ mô của công ty đến việc nhỏ như tặng quà cho khách hàng, anh đều quan tâm đến, những năm qua mỗi khi tới dịp lễ tết, anh luôn nhắc nhở bộ phận tài vụ mua những món quà nhỏ, đặc biệt vào dịp Tết Nguyên Đán thì gửi tin nhắn chúc Tết bằng hệ thống, nhằm mục đích gắn kết tình cảm giữa công ty với khách hàng, trên phương diện này anh chưa bao giờ thiếu những lễ nghi cơ bản kia, những điều đó có được là nhờ sự giáo dục từ nhỏ, cũng như sự rèn giũa của xã hội.
Trước đây anh mua quà cho Hà Phồn, chủ yếu là trang sức và quần áo, còn có cả kem mát xa ngực, nhưng bây giờ tặng những thứ này có vẻ không phù hợp, cô dường như theo chủ nghĩa thực dụng, nhưng thực tế thì Hà Phồn sử dụng cái gì, cô thiếu cái gì? Anh cũng không biết!
Sau khi Giang Khúc rời đi, anh đã suy nghĩ về điều đó một lúc lâu, giật mình nhận ra anh hoàn toàn không biết gì về cô ngoại trừ số đo ba vòng.
Quả là sốc quá!
*
Bộ phận làm việc của Hà Phồn trong quý bốn đặc biệt bận rộn, các đơn khảo sát và phê duyệt dường như đều tập trung vào thời điểm này, cô làm việc liên tục cả sáng lẫn chiều, không nghỉ suốt ngày đêm, đến bốn giờ vẫn còn đang chỉnh sửa lại ghi chép.
Trong khoảng thời gian đó, Cao Thận gửi tới một tin nhắn, nói rằng anh sẽ đi công tác vào ngày mai, đi khoảng sáu ngày, như thể anh có ý muốn báo cáo, anh bây giờ luôn làm như vậy, nhưng Hà Phồn phớt lờ, tiếp tục chỉnh sửa các ghi chép.
Khi chuẩn bị tan làm, Kiều Lộ vừa cầm điện thoại, vừa hỏi Hà Phồn buổi tối cô có việc gì không, nếu không có việc thì có muốn chơi Murder mystery game không, gần đây cô ấy rất hứng thú với tựa game này.
Hà Phồn chưa biết nói sao, thẻ khiêu vũ của cô sẽ hết hạn sau một tuần nữa, cô muốn tận dụng tối đa giá trị của thẻ này.
Ngoài cửa phòng làm việc có người đang nói chuyện, chợt có người thò đầu nhìn vào bên trong, thấy Hà Phồn hai mắt người đó sáng rỡ lên, lập tức sải bước đi tới.
“Thì ra cô ở đây?” Triệu Học Cần đi tới trước mặt Hà Phàm: “Còn nhớ tôi không? Tối hôm qua chúng ta cùng uống rượu đó.”
Sao không nhớ được chứ, tối hôm qua khi một vài người trẻ tuổi trong bàn ăn bắt đầu nói về trường đại học của họ, Triệu Học Cần đã bảo anh ta đến từ Đại học Vũ Hán, ngay lập tức có người chỉ vào Hà Phồn, nói rằng cô cũng vậy. Hai người không những học cùng trường mà còn cùng chuyên ngành, có điều Triệu Học Cần lớn hơn cô hai tuổi, vừa tốt nghiệp đã vào đơn vị cấp trên của bọn họ.
Bây giờ thái độ nhiệt tình chào hỏi này đã vượt qua mối quan hệ bạn bè học cùng trường, nhưng Hà Phồn cũng không tiện nhiều lời, Triệu Học Cần rất thân thiện, muốn mời cô đi ăn tối.
Lúc này, trưởng phòng kẹp cặp đựng giấy tờ đi ngang qua văn phòng, dừng lại nói chuyện với Hà Phồn về quy trình phê duyệt của bãi Ngũ Đạo Khẩu hoang vắng, việc này là Trình Anh nghe ngóng nói với Hà Phồn, nghe nói cô ấy sẽ mở một nhà máy kinh doanh hóa chất dùng trong sinh hoạt hàng ngày cùng với sự hợp tác của các bạn học người Mỹ của cô ấy.
Trưởng phòng nói xong, nhìn thấy Triệu Học Cần vẫn đang ở bên cạnh, liền nói: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi tới đây làm mọi người mất tự nhiên rồi! Tiểu Triệu đã lâu không trở lại đây, thành phố đã thay đổi rất nhiều, nhờ Tiểu Hà dẫn cậu đi dạo, cũng tốt, những người trẻ tuổi hợp ý nhau.”
Được cấp trên giao phó nhiệm vụ, Hà Phồn không thể trốn tránh. Triệu Học Cần không đi theo đồng nghiệp, anh ta ở văn phòng chờ cô. Hai người sau khi tan sở cùng nhau đi ra ngoài, lúc này ánh nắng đã hoàn toàn bị chân trời nuốt chửng, gió thổi qua thân thể có chút lạnh lẽo.
“Mọi người đến nơi khác cũng rất mệt mỏi nhỉ, anh muốn ăn món gì không?” Hà Phồn biết rõ chuyên môn của bọn họ, các cậu trai hầu như đều có liên quan đến khảo sát địa chất, dãi nắng dầm mưa, không phải là sự vất vả bình thường đâu.
“Món nào cũng được, cô muốn ăn gì, tôi ăn theo đó.” Triệu Học Cần đút tay vào áo khoác, anh ta khoác một chiếc áo len bên ngoài áo sơ mi, phối với nhau trông rất phong cách, hơn nữa anh ta còn là người rất biết cách ăn mặc.
Trời đang lạnh, quá thích hợp để đi ăn đồ nóng, sau khi hỏi Triệu Học Cần về những điều kiêng kỵ của anh ta, Hà Phồn đã nghĩ ra một địa điểm.
Địa điểm đó nằm gần Đại học Vũ Hán, Triệu Học Cần đã từng đến đây, anh ta ngưỡng mộ nhìn cách bài trí xung quanh: “Quả nhiên thay đổi rất nhiều, không ngờ bây giờ nó vẫn còn ở đây, trước kia tôi từng đến nơi này với bạn cùng phòng.”
Đây là quán ăn có món hầm thuốc bắc, thích hợp nhất để vài người bạn tri kỷ tụ tập vừa ăn vừa tán gẫu. Triệu Học Cần có thể chủ động đi tìm Hà Phồn từ phòng này sang phòng khác, điều đó cho thấy anh ta thực sự không phải là người nhút nhát hoặc hướng nội, anh ta nói về chuyện trong cơ quan của bọn họ, về thông tin liên lạc của các cựu sinh viên, anh ta nói rất nhiều.
Tuy nhiên, Hà Phồn nghĩ cô đã bỏ mất một lớp học hôm nay, không những lãng phí tiền bạc mà còn làm rối loạn các quy tắc ngắn hạn được hình thành gần đây, nên rốt cuộc không dễ chịu lắm, miễn cưỡng trả lời.
Cao Thận quay quảng cáo cả buổi chiều, tất cả mọi người đều vội vàng cho kịp công việc, may mắn thay mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, sáu giờ tối thì hoàn thành toàn bộ, Cao Thận nghĩ ngày mai phải đi công tác, nên hôm nay ít nhất cũng phải gặp Hà Phồn, sau khi rửa mặt thay xong quần áo, lúc ra cửa anh gặp Trương Tri Vũ đến xin anh cho nghỉ phép, nói rằng con mèo của cô ấy đã bỏ ăn, ngày mai cô ấy phải đi đến cửa hàng thú cưng để gặp bác sĩ, không thể đến Nội Mông cùng nhóm được.
Cao Thận hỏi: “Nuôi mèo làm gì? Sau này cô không định đi công tác à, đi ra ngoài thì ai sẽ chăm sóc nó?”
Anh là ông chủ trẻ tuổi, mặc dù luôn dễ nói chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết những điều nhỏ nhặt trong bụng nhân viên của mình.
Trương Tri Vũ liều chết nói, cô ấy cho biết sau khi chia tay bạn trai, cô ấy sống một mình, trong nhà rất quạnh quẽ, nên mới nuôi một con mèo, tuyệt đối không phải kiếm cớ trốn tránh đi công tác.
Cao Thận sửng sốt một chút, trong lòng bị câu “Trong nhà rất quạnh quẽ” tác động vào, trước khi anh và Hà Phồn sống cùng nhau, Hà Phồn có nuôi một con mèo, sau khi ở chung, vì biệt thự của anh cũng được coi là nhà kho đựng hàng mẫu, hóa chất dùng trong sinh hoạt hàng ngày, thực phẩm, quần áo chất đống khắp nơi, sau khi Hà Phồn và mèo con chuyển đến ở, có một lần mèo con trèo lên vải mẫu ngủ cả buổi chiều, còn đúng vào thời kỳ lông rụng nhiều, khiến lông mèo dính đầy trên vải mẫu, anh khuyên Hà Phồn tặng con mèo cho người khác đi, lỡ đâu nó lại leo lên leo xuống làm đổ đồ gì nữa.
Lúc đó Hà Phồn nói rằng do con mèo mới đến nên nó không quen, vì vậy hãy cho nó một tấm đệm mèo, sau này nó sẽ nhớ kỹ đó là giường của mình.
Anh cảm thấy rằng dù sao những con mèo cũng không thể ngủ mỗi ngày, chúng không thể ngừng chạy nhảy chơi đùa khắp nơi.
Anh không còn nhớ con mèo biến mất khi nào, dù sao thì Hà Phồn cũng không bao giờ nuôi mèo nữa.
Hai người bọn họ gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều, cô ở nhà một mình, có lẽ cũng chỉ có con mèo làm bạn.
Anh không đi thẳng đến nhà Hà Phồn, anh đi đường vòng đến chợ Thạch Kiều, ở đây có rất nhiều cửa hàng thú cưng, anh chọn trái chọn phải, chọn được một con mèo trắng nhỏ vừa mới chui ra khỏi ổ, nó nằm trong tay ăn thành một khối tròn vo, trắng phau, giống như một viên tuyết trắng.
*
Sau khi ăn xong bữa tối, Hà Phồn và Triệu Học Cần đi dạo đến khách sạn nơi anh ấy đang ở, bọn họ đi ngang qua một siêu thị hàng nhập khẩu nhỏ, nhân viên kiểm đếm dán áp phích ở cửa, nhìn thấy Hà Phồn, nhân viên liền bảo mấy ngày nay không nhìn thấy cô đến mua ô liu, gần đây mới có hàng mới.
Hà Phồn cười lắc đầu, bảo hôm nay cô không mua.
Sau khi đi xa, Triệu Học Cần hỏi: “Cô thích ăn ô liu à?”
Hà Phồn lấy lệ nói đại khái cho qua chuyện. Bởi vì Cao Thận thích uống rượu Martini cho thêm đá và ô liu, nhưng siêu thị gần nơi anh sống lại không bán, cho nên lúc trước Cao Thận có thói quen mua ở siêu thị nhập khẩu gần Đại học Vũ Hán này, sau khi chung sống, vô tình đường từ cơ quan của cô về nhà anh cũng đi ngang qua đây, nên cô thường tiện tay mua về.
Bất giác đã đến khách sạn nơi Triệu Học Cần ở, Triệu Học Cần hỏi: “Cô có muốn đi lên ngồi một chút không? Hai chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, đồng nghiệp của tôi cũng không ở đây.”
Điều này có nghĩa là gì? Hà Phồn cẩn thận nhìn nét mặt của Triệu Học Cần, nhìn tràn đầy mong đợi. Tình huống như thế này đã từng xảy ra trước đây, các chàng trai đi công tác đã mời cô lên phòng ngồi một chút, lúc đó cô vẫn còn trên danh nghĩa với Cao Thận, tất nhiên cô đã từ chối, sau này cô mới biết được từ các đồng nghiệp của mình, chuyện những chàng trai đi công tác đưa các cô gái lên phòng ngồi có ý nghĩa gì.
Triệu Học Cần trông không giống một người tùy tiện như vậy, Hà Phồn cũng không phỏng đoán sâu xa về chuyện nhàm chán thế kia, vì vậy cô cười nói: “Không được rồi, muộn quá, anh nên đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi ra ngoài đúng không?”
“Đúng vậy, đo vẽ bản đồ thực sự không phải là công việc của con người, tôi hơi hối hận khi học cái này. Nếu biết sớm thì tôi cũng sẽ giống như cô, tìm một công việc văn thư cho thoải mái.”
Hà Phồn lại cười lần nữa, cẩn thận đợi anh ấy vào cửa rồi mới quay về.
Trên đường đi, Trình Anh gọi điện thoại tới, cô ấy xin lỗi vì buổi chiều có một sự kiện xã giao nên không thấy cuộc gọi.
Hà Phồn nói không sao cả: “Tớ đã hỏi về việc phê duyệt của bãi Ngũ Đạo Khẩu, nếu tiện thì ngày mai cậu đến đơn vị của tớ nói chuyện đi.”
Ngày mai Trình Anh có việc phải làm, nên hỏi cô bây giờ đang ở đâu, nếu thuận tiện thì tìm một quán bar ngồi một chút.
Hà Phồn báo địa chỉ, Trình Anh nhanh chóng lái chiếc Mercedes Benz màu trắng của cô ấy đến, sau khi hai người ngồi ở quầy bar, Hà Phồn nói rõ cặn kẽ quá trình mua lại mảnh đất
Khó khăn cũng không nhỏ, bởi vì nhà máy khó tránh khỏi việc liên quan đến ô nhiễm môi trường, rất khó đạt tiêu chuẩn, giá thành công nghệ và thiết bị cũng quá cao, các xí nghiệp bình thường cũng không đủ kiên trì để giải quyết.
“Giang Khúc đã đến phòng phê duyệt nhiều lần, có lẽ là phía bên Cao Thận cũng đang lên kế hoạch ở phương diện này, cũng chọn đúng khu vực Ngũ Đạo Khẩu kia luôn.”
“Tớ nghe nói như vậy rất tốt, nếu như tất cả mọi người chọn cùng một chỗ, rất dễ hình thành khu công nghiệp quy mô lớn, nếu không Dior, Versace và Hermes vì sao lại tụ lại trên một con đường để mở cửa hàng đâu chứ!”
Nhân viên pha chế đi đến chào hỏi, Trình Anh gọi một ly Martini, dặn dò người pha chế thêm đá và ô liu!
Nhân viên pha chế hai mắt sáng lên, nói: “Rất ít người biết cách phối này, nếu phối như vậy sẽ có vị hấp dẫn hơn.”
Trình Anh cười cười, hỏi Hà Phồn: “Một ly giống tớ chứ?”
Hà Phồn: “Tớ không biết nhiều về cocktail, cho một ly nước trái cây là được rồi!”
Lúc quay về đã gần chín giờ, trên đường không có nhiều xe, Trình Anh lái xe chạy chầm chậm, thảo luận với Hà Phồn xem có đường tắt nào để giải quyết việc Ngũ Đạo Khẩu hay không.
Hà Phồn nói đường tắt, mọi người thực ra đều biết từ này đề cập đến điều gì, nhưng chủ đề sẽ rất nhạy cảm.
Trình Anh hiểu rõ, nói: “Thật ra đi tạo mối quan hệ cũng không phải chỉ với một hoặc hai người.”
Hà Phồn không nghe thấy những câu kế tiếp của Trình Anh, bởi vì một chiếc xe vượt ngang qua, tim cô đập như sấm, theo hướng chiếc xe đó chạy đi, tám chín mươi phần trăm Cao Thận muốn đến nhà cô, nếu anh đụng phải Trình Anh ở dưới lầu, thật là…
Điện thoại đang rung, cô nhìn thoáng qua, có một cuộc gọi, không nghi ngờ gì nữa, Cao Thận đã đi đến nhà cô.
Cô vội vàng nói: “Trình Anh, cậu tạt qua cửa hàng tiện lợi phía trước là được rồi, tớ cần mua một ít nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai.”
“Còn xa lắm mới về đến nhà đấy.”
“Cũng không xa lắm đâu, ngày nào cũng ngồi ở văn phòng, buổi tối phải đi bộ một chút.”
Cao Thận đứng trước cửa nhà Hà Phồn vừa bấm chuông cửa vừa nhìn con mèo con trong chiếc áo len, anh rất vừa ý khi mua nó, anh nghĩ mình sẽ cho Hà Phồn xem ngay lập tức, cô nhất định sẽ thích, thế là ngay cả nói thêm vài câu với chủ cửa hàng cũng không có, thanh toán xong thì đi ngay, mãi đến khi xe lên cầu vượt, mới nhớ ra nên mua cái giỏ hay cái lồng sắt, lẽ nào cứ dùng áo len để bọc nó lại?
Chưa kể lúc quay lại có thể bị kẹt xe, hơn nữa chủ cửa hàng chắc cũng đóng cửa rồi, nên đành bó tay. Cũng may mèo con sợ người lạ, nên suốt dọc dường đi chỉ cuộn tròn run lẩy bẩy dưới lòng bàn tay anh, không dám kêu to cũng không dám động đậy.
Nhưng bây giờ thật khó đối phó, không biết là đói hay khát, hay bởi vì vừa tới nơi lạ lẫm nên đâm ra hoảng sợ, mèo con cứ kêu meo meo không ngừng như một đứa trẻ. Hà Phồn không mở cửa, chắc là không có nhà, cũng không nghe điện thoại, anh nghĩ phải tìm thứ gì đó cho con mèo ăn, cho nên anh đang định xuống lầu thì thấy Hà Phồn đã đi từ dưới lầu lên đến nơi.
“Sao anh lại ở đây? Lát nữa em của em sẽ về đấy.”
“Anh sẽ đi ngay đây, em xem này, anh mua cho em một con mèo.”
Hà Phồn sờ đầu mèo con, nói: “Cao Thận.”
Cao Thận nhìn cô, sắc mặt cô phẳng lặng như hồ nước, nói: “Sau này đừng làm những chuyện này nữa, thật đấy, chúng ta nên quên đi.”
Cô bình tĩnh nhưng lại khiến người khác sợ hãi, tiếng mèo kêu meo meo làm cho hành lang càng thêm vắng vẻ, Cao Thận thừa nhận với Hà Phồn anh đã sai.
“Do anh vô tâm, ba năm qua anh không để ý đến cảm xúc của em, cũng không làm tốt khi ở bên em, xin em tin rằng anh sẽ học được cách trở thành một người bạn trai và một người chồng tốt, sau này anh sẽ không như trước đây để em một mình trong căn phòng trống mỗi ngày, anh sẽ cố gắng hết sức ở bên em, anh không thể trơ mắt để em ra đi!”
Hà Phồn không trốn tránh ánh mắt tha thiết của anh, cảm giác khác hẳn với lần đầu tiên cô đề nghị chia tay, sự bình tĩnh của cô khiến người ta lo lắng.
Cô nói: “Nếu không phải người phù hợp, bắt đầu rồi cũng sẽ kết thúc thôi”.
Cao Thận cảm thấy như mười ngàn mũi tên xuyên qua trái tim của mình. Khác với câu “Em không yêu anh”, ít nhiều cũng là một loại dối lòng. Câu này quá lý trí, hoàn toàn là sự chân thực, cảm giác như ngập trong một núi băng lạnh lẽo, cô cho rằng anh không phải là người phù hợp.


