Khi kim giây nhích sang ô thứ mười ba, ánh sáng xanh kia dần dần tắt lịm, bóng tối lại một lần nữa chiếm cứ lãnh địa.
Khương Xuy Vũ chui ra khỏi chăn, thở phì phò liên tục như thể rất khó chịu.
Trước mắt cậu lúc này dường như vẫn còn lại vệt sáng nhạt vẫn chưa tản đi, một chiếc đồng hồ đeo tay nho nhỏ, lại cũng có thể thu hết cả một bầu trời đầy sao như con ngươi vậy.
Khương Xuy Vũ nhảy khỏi giường, trùm đại một chiếc áo phông, mặc quần dài, chạy ra bên ngoài.
Bách Đông bê theo bát cháo và bánh bao gạch cua chạy theo đằng sau, gọi: “Xuy Vũ, anh đi đâu đấy? Tôi mang bữa sáng cho anh lên rồi nè.”
Khương Xuy Vũ chạy như một cơn gió, đến trước cửa phong Ngưỡng Tuyết Phong, gõ cửa.
Tiểu Mặc ra mở cửa, thấy là Khương Xuy Vũ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không, không hỏi một tiếng, chỉ mỉm cười nghiêng người nhường lối cho cậu vào.
Khương Xuy Vũ lao thẳng vào phòng ngủ của Ngưỡng Tuyết Phong, vứt mình lên giường.
Động tĩnh tạo ra khá lớn đó.
Ngưỡng Tuyết Phong đang ngồi ở cạnh giường, không biết nhắn tin với ai đó, thấy vậy lập tức giật mình kinh ngạc, điện thoại rơi cái bịch xuống thảm, mãi mà không nói lên lời.
Khương Xuy Vũ nói: “Mau, liếm giúp em đi.”
Ngưỡng Tuyết Phong nhặt điện thoại di động lên, đặt ở tủ đầu giường: “Cái gì?”
“Có con muỗi siêu to khổng lồ không gì sánh được vừa cắn em một cái, ngứa quá đi!” Thật sự lúc này Khương Xuy Vũ đang hết sức ngứa ngáy trong lòng, như thể tất cả mọi tế bào đều phật một cái mở cánh ra, khẩn cấp muốn ôm Ngưỡng Tuyết Phong vào lòng, hôn anh yêu thương anh.
Ngưỡng Tuyết Phong nhanh chóng khóa chặt cửa, kéo áo cậu lên kiểm tra: “Có thấy vết muỗi cắn nào đâu.” Ánh mắt lại liếc nhìn lên ngực, “Chỉ thấy có hai chỗ hồng hồng thôi.”
Khương Xuy Vũ vui vẻ cười khanh khách: “Là chỗ đó đó.”
Ngưỡng Tuyết Phong bất đắc dĩ nghiêng đầu cười nhẹ, lát sau cũng cúi đầu, đầu lưỡi vòng vo chuyển động trên điểm đỏ đó, răng cắn nhẹ mấy cái.
Khương Xuy Vũ kêu lên một tiếng, ôm lấy Ngưỡng Tuyết Phong.
Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong chỉ qua loa một chút rồi đứng dậy, vỗ nhẹ lên cặp chân thon dài của Khương Xuy Vũ, đi ra cửa: “Đừng quậy nữa, mau dậy nào.”
Khương Xuy Vũ miễn cưỡng thưa một tiếng, nhưng vẫn nằm bất động, lẳng lặng nhìn Ngưỡng Tuyết Phong.
Đợi khi Ngưỡng Tuyết Phong ngậm theo miếng bánh mì nướng quay về phòng nhủ, thấy Khương Xuy Vũ vẫn đang thất thần nằm trên giường, ánh mắt anh nhìn cậu như đang thắc mắc.
Khương Xuy Vũ hỏi: “Anh làm thế nào vậy?”
“Hử?”
Khương Xuy Vũ lắc lắc cổ tay: “Em vừa mới xem qua, đồng hồ đeo tay nhà bọn họ không có khoản hàng nào có tính năng phát quang cả.”
Ngưỡng Tuyết Phong cười cười: “Phát hiện rồi à? Thực ra cũng không có gì khó, lúc anh làm người đại diện cho nhãn hàng đồng hồ này, từng có quen biết với một quản lí khu vực Trung Quốc, lúc đến nhà anh ta chơi, có quen với bố anh ta, đó là một bậc thầy chế tạo đồng hồ thủ công rất nổi tiếng hồi xưa, bọn anh trò chuyện khá hợp ý. Sau đó anh mới nhờ ông cụ hỗ trợ cài một thiết bị phát quang vào mặt dưới đồng hồ này, nguồn sáng rất nhỏ thôi, chủ yếu là nhờ vào cơ chế phản xạ khúc xạ tương hỗ của những viên đá quý này.”
Cũng chính bởi vậy, ánh sáng phát ra lúc năm giờ hai mươi chiều, khi trời vẫn còn sáng nhìn cực kì yếu ớt, ai nhìn thoáng qua còn tưởng mặt đồng hồ phản xạ lại nguồn sáng nào khác, cho nên không đặc biệt bắt mắt.
Chỉ có ở trong bóng tối, ánh xanh mông lung này mới để lộ vẻ đẹp rung động lòng người, thần bí mà mỹ lệ, mang đến không khí lãng mạn cực điểm.
Giống như tình yêu của Ngưỡng Tuyết Phong dành cho Khương Xuy Vũ, đã không cách nào miêu tả bằng ngôn từ nữa.
Nếu như em đặt mình giữa đám đông và phồn hoa lóa mắt, xung quanh là vô số những người theo đuổi và ngọn đèn chói mắt, vậy tình yêu của anh cũng không quấy rầy em.
Nhưng vào những hừng đông vắng vẻ, chỉ cần em nguyện ý nhìn anh, anh sẽ dành cho em toàn bộ dịu dàng lãng mạn.
“Ôm em.” Khương Xuy Vũ giang cánh tay ra.
Ngưỡng Tuyết Phong nghe lời ôm lấy cậu.
“Ôm chặt hơn chút nữa.”
Ngưỡng Tuyết Phong siết chặt vòng tay.
Lòng Khương Xuy Vũ nổi lên một niềm hạnh phúc khó có thể diễn tả, mạch máu như đang ngâm mình trong nước ấm mà nở ra, rốt cuộc cậu đã tìm được điều thiếu vắng khi nhìn chiếc đồng hồ này, đó là một nỗi yêu thương mà vẻ ngoài đẹp đẽ, giá cả đắt đỏ vĩnh viễn không cách nào so sánh cùng, tình yêu ấy đã biến món quà này thành một món quà duy nhất khắp trời đất này.
“Còn anh?” Khương Xuy Vũ nhỏ giọng hỏi.
Ngưỡng Tuyết Phong nghi hoặc: “Cái gì?”
Khương Xuy Vũ không nói gì, chỉ ra sức ôm chặt Ngưỡng Tuyết Phong.
Cậu đã tìm được điểm thiếu sót độc nhất vô nhị của chiếc đồng hồ, còn điểm thiếu vắng trên người Ngưỡng Tuyết Phong đến lúc nào mới có thể tìm thấy?
Trước khi “Niệm Ương” đóng máy, Khương Xuy Vũ cũng chưa thể tìm thấy điều ấy, tuy mấy ngày này cậu vô cùng hạnh phúc. Ngưỡng Tuyết Phong vẫn tốt với cậu như vậy, hoặc là nói Khương Xuy Vũ nỗ lực chuyển đổi phương thức tự hỏi và góc độ nhìn nhận vấn đề, để phát giác thì ra Ngưỡng Tuyết Phong tốt với cậu đến như vậy.
Thời gian cuối của năm tháng nóng nhất trong năm, kết thúc quay “Niệm Ương”, tâm tình của Khương Xuy Vũ thoải mái giống như rốt cuộc đã cởi được bộ đồ nặng nề ra, thoáng cái đã nhảy từ thời trang mùa đông nặng nề dày dặn sang quần áo mùa xuân nhẹ nhàng mát mẻ.
“Rốt cuộc không cần đánh chiến trong hầm nữa.” Điều khiến Khương Xuy Vũ cảm thấy vui vẻ hiển nhiên còn một nguyên nhân nữa, nhưng trong đoàn phim đông người khó quản lí, cậu muốn vận động cho nóng người một chút với Ngưỡng Tuyết Phong cũng phải lén lút canh chừng như trộm cắp luôn vậy.
Ngưỡng Tuyết Phong đang lái xe, bọn họ vừa mới ăn cơm ở ngoại thành phía đông cách đó chừng chục km. Đây là một nhà hàng mỹ thực do Khương Xuy Vũ thận trọng tuyển ra, lần này hai người ăn uống vui vẻ thuận lợi.
Bởi đã đóng máy, không cần lo hôm sau mà mọc mụn thì ảnh hưởng tới quá trình quay phim lên hình, Khương Xuy Vũ mới lớn mật chọn ăn lẩu, chỉ cần nước lẩu và đồ gia vị cho đủ vào thì đều sẽ không quá khó ăn.
Ngưỡng Tuyết Phong thoạt nhìn không được vui vẻ khoái hoạt như Khương Xuy Vũ, ngược lại, trông thần sắc anh có vẻ khá ngưng trọng.
Lúc đợi đèn đỏ, Ngưỡng Tuyết Phong quay sang nhìn Khương Xuy Vũ, do dự nói: “Xuy Vũ, anh không biết em nghĩ thế nào về quan hệ giữa hai chúng ta…”
Khương Xuy Vũ cắt đứt lời anh: “Quan hệ giữa hai ta chẳng phải là người yêu đó sao? Còn phải nghĩ thế nào nữa?”
Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Ý anh là về trạng thái. Chúng ta gặp gỡ quen biết hơn ba năm, giữa chúng ta có hai loại trạng thái khác biệt, loại thứ nhất là hai năm trước còn ở trường học, khi đó chúng ta đều rất tự do, có nhiều thời gian, cả ngày gặp nhau, gần như không có bất kì áp lực từ bên ngoài nào; loại thứ hai là giai đoạn sau khi tốt nghiệp, anh dốc toàn tâm toàn lực vào Nhiệt Phong, khi ấy anh bận rộn gây dựng sự nghiệp, em thì có đôi khi còn bận quay phim, thời gian bên nhau của chúng ta ít vô cùng.”
So sánh hai trạng thái với nhau, mới thấy khác biệt quá nhiều.
“Cho nên?” Khương Xuy Vũ nhìn ra ngoài cửa xe, không biết vì sao, đáy lòng chợt nảy sinh một cảm giác kháng cự, cậu không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Đèn đỏ kết thúc, Ngưỡng Tuyết Phong tiếp tục lại xe, giọng đầy phức tạp: “Có lẽ em đang hoài niệm trạng thái chúng ta yêu nhau hai năm về trước, vẫn còn thiết tưởng một tương lai tự do tự tại như vậy. Nhưng điều này không thể, Xuy Vũ, tương lai của chúng ta chính là trạng thái thứ hai, bận rộn, bề bộn… với công việc, với… lí tưởng nhân sinh, cũng giống như tất cả những đôi tình lữ và đôi vợ chồng trong giới giải trí này vậy, gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, lại bởi chúng ta là đồng tính cho nên càng gian nan hơn nhiều so với những đôi trai gái khác. Em đã chuẩn bị tâm lí cho điều này chưa?”
Không hề.
Giờ khắc này, lòng Khương Xuy Vũ đột nhiên nảy sinh cảm giác oán hận, giọng nói mang theo chút dằn dỗi: “Chắc chắn là anh không nỡ bỏ Nhiệt Phong của anh rồi, vậy em không đi quay phim nữa là được chứ gì?”
“Điều này không hiện thực, Xuy Vũ.” Ngưỡng Tuyết Phong bất đắc dĩ thở dài, “Dù em không quay phim nữa thì luôn sẽ có việc khác phải làm. Lẽ nào anh có thể yêu cầu em chẳng cần làm gì cả, chỉ đứng sau lưng anh, chờ đến khi anh có thời gian rảnh sao? Một ngày hai ngày thì còn được, một tháng hai tháng cũng cố nhẫn nhịn được, nhưng một năm hai năm thì sao?”
Khương Xuy Vũ không nói được lời nào.
Cậu bắt đầu cáu giận, vì sao Ngưỡng Tuyết Phong cứ nhất định phải chọn đúng thời điểm thế này để nói về chuyện gây mất hứng thế cơ chứ? Làm cho tâm trạng vui vẻ của cậu đều hóa thành hư không, làm cho thời khắc chia xa trở nên khó chịu đến thế.
Cho dù bọn họ trở lại cùng một thành phố.
Khương Xuy Vũ trở về, Chung Gia Văn lập tức ầm ầm ném vào hòm thư của cậu các thể lại kịch bản điện ảnh và phim truyền hình.
Khương Xuy Vũ thật muốn coi chúng nó như mấy cái thư spam để mà xóa sạch chúng cho rồi: “Ông anh ơi, em vừa mới quay xong một bộ mà.”
Chung Gia Văn ôn tồn nói: “Cậu xem trước thử xem, có ai bắt cậu đi quay phim ngay đâu, nhỡ đâu có kịch bản nào lọt mắt cậu, chúng ta xác định trước, dù sao thì từ giờ đến lúc chính thức quay phim cũng phải cần vài tháng, không khéo có bộ phải cần đến một, hai năm ấy chứ.”
“Không xem.” Khương Xuy Vũ lạnh lùng vô tình từ chối.
Chung Gia Văn thở dài: “Cậu thật là cái đồ không có chí tiến thủ, cậu nhìn xem cái tay mà công ty chúng ta mới push kia kìa, một năm quay bốn bộ truyền hình, cả năm không nghỉ.”
“Có ý nghĩa gì sao?” Khương Xuy Vũ hỏi một câu, “Cứ làm việc liên tục, không có thời gian mà kiếm bạn gái, không có thời gian thăm cha mẹ, không có thời gian thả lỏng bản thân, mở mắt ra là công việc, nhắm mắt lại là không biết gì nữa, sống như thế thì có ý nghĩa gì!”
Chung Gia Văn đợi cậu gào xong, vô tội tiếp nhận lửa giận không thể hiểu được từ đâu ra của Khương Xuy Vũ, sau đó mới chậm rãi nói: “Bởi vì cậu không thiếu thứ gì cho nên mới hỏi làm thế có ý nghĩa gì. Đối với đại đa số người thường mà nói, kiếm tiền để duy trì sinh hoạt chính là toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống này.”
“Nếu không thiếu tiền thì sao?”
“Không thiếu tiền thì còn nghiêm trọng hơn, tìm kiếm ý nghĩa liền thành ý nghĩa của cuộc sống.”
Khương Xuy Vũ không thèm để ý đến cái lí luận này: “Em chả thèm đi tìm ý nghĩa của cuộc sống gì gì đó, sống thoải mái chút không tốt hơn à?”
Chung Gia Văn vô cùng bất đắc dĩ: “Cho nên trên thế giới chỉ có một Khương Xuy Vũ mà thôi.”
Khương Xuy Vũ độc nhất vô nhị cùng Ngưỡng Tuyết Phong bắt đầu một cuộc tình không phải yêu xa mà còn hơn cả yêu xa.
Đương nhiên, so với hiện trạng chuyện gì cũng đến tay như ba năm trước đây, Ngưỡng Tuyết Phong của hiện tại đã nhẹ nhàng hơn nhiều, có các bộ phận đồng tâm hiệp lực, có trợ lí thương vụ thường trực hỗ trợ, chí ít trên danh nghĩa cũng có được hai ngày nghỉ. Chỉ có điều, những việc liên quan đến giới giải trí đều biến hóa nhanh hơn kế hoạch đặt ra rất nhiều, hai ngày nghỉ tràn đầy biến cố, cực kì kích thích.
Cả tuần, Khương Xuy Vũ chỉ chờ có hai ngày này, còn dư lại năm ngày thì rảnh rỗi vô công rồi nghề cực kì.
Cậu nghĩ lại xem trong dĩ vãng, những lúc không vào đoàn quay phim thì làm gì? Thiên nam địa bắc, đi chơi bạt mạng với các loại bạn bè.
Khương Xuy Vũ buồn chán mở danh bạ, ngạc nhiên phát hiện danh sách bạn bè có đến một, hai ngàn người. Bình thường cậu thêm bạn vào danh sách một cách rất nghiêm ngặt, có liên quan đến công việc hoặc là tính cách chơi được với mình thì mới thêm. Nhưng mà như vậy cũng đã tích lũy được một con số đáng sợ.
Khương Xuy Vũ kéo mãi, nhìn những cái tên đó vẫn hoàn toàn không có mong muốn bấm gọi.
Bảng tin nhắn cũng không thiếu các loại lời mời người ta gửi tới, Khương Xuy Vũ mở ra vài cái nhìn thử, vẫn không thấy có hứng thú.
Cho nên, khi xgv nhận được lời mời đi dự tuần lễ thời trang của một nhãn hiệu thời trang bê Pháp, Khương Xuy Vũ đồng ý bừa luôn.
Dưới góc nhìn của Khương Xuy Vũ, dự tuần lễ thời trang là một chuyến du lịch miễn phí, thuận tiện kết thêm bạn mới, giải quyết đống thời gian buồn chán.
Bất luận ở đâu, Khương Xuy Vũ cũng có thể nhanh chóng kết giao bạn bè, cậu như một vật thể tự phát sáng, đứng giữa đám đông trông cực kì chói mắt, rất nhiều người sẽ chủ động tới kết bạn với cậu. Điều Khương Xuy Vũ phải làm là chọn lấy mấy gương mặt cậu cho là trông có vẻ thú vị giữa đám người ấy, thế là đủ.
Trên sàn diễn thời trang ở Pháp, người đầu tiên đến bắt chuyện với Khương Xuy Vũ là một vị giám đốc của công ty ở địa phương này, đó là một người trung niên béo phì, chừng bốn mươi tuổi, biết được Khương Xuy Vũ là một diễn viên đến từ Trung Quốc bèn khoe đúng trọng tâm rằng ông ta cũng có quen một đạo diễn trứ danh của Pháp, bộ điện ảnh mới đây đã giành được nhiều lời khen ngợi ở liên hoan phim Cannes, có người nói phim mới đang chuẩn bị của ông ấy là về mối tình của một người đàn ông Trung Quốc với một cô gái Pháp. Nếu Khương Xuy Vũ có hứng thú, ông ta có thể giới thiệu hai người với nhau.
Vị giám đốc kia thậm chí còn lấy bộ phim nổi tiếng “Người tình” và diễn viên đóng vai nam chính Lương Gia Huy làm ví dụ, như thể chỉ cần Khương Xuy Vũ gật đầu đi với ông ta là có thể nhanh chóng biến thành một ảnh đế như Lương Gia Huy vậy.
Nếu đổi thành một diễn viên bình thường khác, bất luận lời vị giám đốc này có bao nhiêu phần trăm đáng tin, thì hẳn họ đều sẽ dao động.
Nhưng Khương Xuy Vũ lạnh lùng từ chối ông ta, quay người đi liền gặp phải một nhà thiết kế thời trang, nhà thiết kế kia nói ở đây ông ta có một trang rượu làm rựơu nho rất đẹp, phong cảnh nên thơ, muốn mời Khương Xuy Vũ tới nếm thử.
Nếu như là trước đây, có lẽ Khương Xuy Vũ sẽ hiếu kì, rốt cuộc rất nên thơ là nên thơ cỡ nào, hiện tại cậu lại chẳng gợn lên được một tia hứng thú.



