Skip to main content

Trang chủ Tháng ngày cùng xào CP với bạn trai cũ Chương 42: Niềm vui bất ngờ

Chương 42: Niềm vui bất ngờ

8:00 chiều – 04/05/2025

Rốt cuộc là thiếu điều gì, làm thế nào để tìm lại nó, Khương Xuy Vũ vẫn không có manh mối.

Cậu chỉ có thể xác nhận, đó không phải là một điều hư không mờ mịt gì, bởi vì cậu đã từng được Ngưỡng Tuyết Phong yêu một cách hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

“Tiếp tục nói coi.” Cảnh Minh bảo, “Nói tới gió lốc mưa to, tới đổ núi vỡ đất, hết thảy những thứ khiến người ta hoa mắt đều vỡ nát vụn, khi đó bất kể là thiếu thứ gì, thì đều không thể che dấu.”

Yêu đương thì nên tiến hành thế nào, đây cũng là một việc Khương Xuy Vũ nên suy tính cho kĩ.

Trước tiên nên mời người ta ăn cơm đi, có qua có lại.

Ngưỡng Tuyết Phong đã mời cậu ăn một bữa ngon ở nhà hàng chuyên về canh hầm, vậy cậu cũng không thể thua người ta được.

Khương Xuy Vũ hào hứng đi tìm đọc đánh giá của khách hàng, tìm tòi nơi có đồ ăn ngon ở khu phụ cận thành phố điện ảnh này.

Nơi lọt vào mắt cậu đầu tiên là một nhà hàng đồ Nhật rất có tiếng, mò vào xem những hình ảnh về đồ ăn mà thực khách đã đăng, chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là rất ổn, sắc hương vị đều đạt chuẩn, lại đọc những bình luận bên dưới, tất cả đều nhất trí khen hoàn cảnh tốt, thức ăn ngon, hương vị chuẩn gốc, đồ ăn Nhật thì tươi ngon, khuyết điểm duy nhất là giá cả hơi cao, điều này đối với Khương Xuy Vũ thì lại không thành vấn đề.

Khương Xuy Vũ thấy mình có thể nhanh chóng phát hiện được một nhà hàng ngon, lòng rất có cảm giác thành công, hí hửng thầm nghĩ: Việc này cũng không khó nhỉ.

Đương nhiên, lần đầu tiên mời người ta ăn cơm, Khương Xuy Vũ sẽ không quyết định qua loa như thế, suy nghĩ một chút, cậu liền chuyển khoản cho Bách Đông mười ngàn tệ.

Bách Đông sợ hãi quá, từ phòng khách nhào vào, kêu khóc: “Xuy Vũ, anh định đuổi việc tôi đó ư?”

Khương Xuy Vũ bị cậu chàng làm cho giật bắn cả người, tức giận gửi cho cậu ta địa chỉ nhà hàng đồ ăn Nhật kia: “Không thể trấn tĩnh một tí mỗi khi gặp chuyện gì à? Nói gì thì nói anh cũng là trợ lí thân cận của tôi, làm chuyện mất mặt chính là làm tôi mất mặt. Tạo điều kiện cho anh dùng tiền công đi ăn uống còn gì, chuyện tốt cơ mà.”

Khương Xuy Vũ bảo Bách Đông đến ăn thử ở nhà hàng Nhật kia trước, các món tủ của nhà hàng đều cần nếm qua, sau đó trở về phát biểu cảm tưởng thật cặn kẽ, bảo đảm không có gì sai sót, Khương Xuy Vũ mới đưa Ngưỡng Tuyết Phong tới đó ăn.

Trưa hôm sau, Bách Đồng hùng dũng dắt theo chục ngàn tệ tiến vào nhà hàng đồ Nhật, không biết có phải do đồ ăn của nhà hàng này quá ngon hay là do cảm giác ăn chùa uống chùa quá thích, Bách Đông cứ ăn một món lại thấy cuộc đời này đã không còn gì hối tiếc, mang về toàn những lời khen ngợi như muốn tung lên trời cho Khương Xuy Vũ.

Nói thế có lẽ hơi khoa trương, nhưng tổng thể chắc chắc không sai được.

Chọn quán này đi.

Tối đó, Khương Xuy Vũ vội vã dẫm Ngưỡng Tuyết Phong đi ăn, còn cố ý ra vẻ thần bí, dọc đường đi không hề đề cập đến mấy chữ “đồ ăn Nhật”.

Bọn họ bắt taxi, lúc báo địa chỉ, Khương Xuy Vũ còn thò lên nói khẽ vào tai bác tài.

Giấu kĩ như vậy khiến cho Ngưỡng Tuyết Phong cũng có chút mong chờ, nhưng sau khi xuống xe, nhìn thấy cánh cửa nhà hàng trang hoàng theo kiểu Nhật thì lập tức sửng sốt.

Khương Xuy Vũ cũng hơi ngạc nhiên, ồ lên một tiếng: “Đúng là đặc biệt có cảm giác, không khác gì mấy so với những nhà hàng bên Nhật mà em từng thấy, chắc là rất đúng vị gốc đây.”

Ngưỡng Tuyết Phong thấy Khương Xuy Vũ đang hăng hái bừng bừng, sắc mặt thoáng do dự.

Khương Xuy Vũ vội vàng kéo tay anh đi vào, bước chân cũng nhảy nhót: “Hôm nay em mời, anh cứ thoải mái gọi đồ đi.”

“Anh…” Ngưỡng Tuyết Phong còn chưa kịp nói hết câu đã bị sự nhiệt tình chào đón của nhân viên phục vụ cắt đứt.

“Tôi có đặt phòng trước rồi.” Khương Xuy Vũ nói với cô ấy, sau đó đọc số phòng.

Vào phòng ngồi xuống, Khương Xuy Vũ liền đưa thực đơn tới trước mặt Ngưỡng Tuyết Phong, để tỏ vẻ cậu đã tìm hiểu rất kĩ bèn trả bài như đọc thuộc lòng: “Món tủ của nhà hàng này là món cá hồi thái sống, cua lá tùng, lươn nướng, shirako ngâm dấm, shirako còn là món có số lượng hữu hạn, may mà trưa nay em đã bảo Bách Đông đặt trước một suất.”

Ngưỡng Tuyết Phong úp thực đơn xuống: “Anh ăn chút sushi là được rồi.”

Khương Xuy Vũ vội vàng nói: “Sushi ạ, có sushi cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương với cả sushi nhím biển Hokkaido cũng ngon lắm. Thế còn nigiri sushi thì sao? Anh có ăn không, Bách Đông nói nigiri tôm nước ngọt là ngon nhất…”

Ngưỡng Tuyết Phong chững tay lại, cúi đầu nhìn các loại đồ ăn Nhật sặc sỡ sắc màu trên thực đơn, cảm nhận được một cơn buồn nôn khó có thể kiềm chế, rốt cuộc vẫn phải nói ra: “Xuy Vũ, anh không thích ăn đồ Nhật.”

“Còn cả lươn nướng này…” Giọng nói của Khương Xuy Vũ ngừng bặt giữa chừng, kinh ngạc nhìn về phía Ngưỡng Tuyết Phong.

“Anh không thích ăn đồ Nhật.” Ngưỡng Tuyết Phong lặp lại lần nữa, giọng tràn ngập ý xin lỗi, “Anh ăn món đơn giản như sushi thịt nướng là được.”

Khương Xuy Vũ hỏi theo bản năng: “Đồ Nhật ngon thế, sao anh lại không thích?”

Ngưỡng Tuyết Phong im lặng.

Khương Xuy Vũ sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu lại lấy cái tư suy nhất quán của mình để suy tính các vấn đề rồi, cậu thích đồ ăn Nhật hưng vị chính tông, liền cảm thấy cả thế giới này đều thích nó.

Cậu cố gắng mọi khả năg để lo nghĩ đến vấn đề nguyên liệu nấu ăn có tươi mới hay không, đầu bếp chính có kinh nghiệm không, không gian nhà hàng có thanh nhã không, lại quên mất phải nghĩ đến chuyện, Ngưỡng Tuyết Phong có thích ăn không.

Thần thái vui sướng kiêu hãnh của Khương Xuy Vũ thoáng chốc đã ảm đạm đi.

Ngưỡng Tuyết Phong tiếp tục lật thực đơn, bình thản như không, nói: “Ở đây có sushi thịt nướng, và sushi thịt gà Orléans, hẳn là để dành cho những người không ăn được đồ ăn Nhật có hải sản như anh, anh gọi thứ này, còn em thì sao? Gọi một phần thuyền sushi nhé?”

“Đừng ăn nữa, chúng ta đổi hàng khác đi.” Khương Xuy Vũ nhìn mặt bàn, mất tự nhiên nói.

Ngưỡng Tuyết Phong vờ như thoải mái mà cười nói: “Đến thì cũng đến rồi, hai loại sushi này trông cũng được đấy. Nếu nhà hàng này nhiều món ngon như thế, hẳn hai món này cũng không tệ…”

“Em bảo không ăn nữa mà.” Khương Xuy Vũ quát lên, giật lấy thực đơn trên tay Ngưỡng Tuyết Phong đập xuống đất, “Không thích ăn thì đừng có gượng ép bản thân làm gì.”

Ngưỡng Tuyết Phong cứng người vài giây, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đổi quán khác.”

Anh vừa đứng lên, Khương Xuy Vũ đã nhào tới ôm lấy anh, ấn anh ngã về trên đệm ngồi.

Khương Xuy Vũ gần như đặt cả người mình đè lên người anh, làm anh suýt thì thở không nổi.

“Xin lỗi!” Khương Xuy Vũ nhỏ giọng bảo, “Rõ ràng là lỗi của em, em lại còn nổi cáu với anh.”

“Không sao đâu.” Ngưỡng Tuyết Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

“Chỉ là em… cảm thấy quá khó chịu.” Khương Xuy Vũ sắp khóc đến nơi rồi.

Cậu hào hứng dẫn Ngưỡng Tuyết Phong tới đây, kiêu ngạo đắc ý muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ, lại thành tự cho mình là đúng, đi giới thiệu những thứ mà Ngưỡng Tuyết Phong không hề thích cho anh, thật quá buồn cười.

Ngưỡng Tuyết Phong hôn nhẹ lên gò má cậu như trấn an, dịu dàng nói: “Không sao mà, anh biết, em vì bữa ăn này mà đã bỏ ra rất nhiều công sức chuẩn bị, anh cực kì vui vẻ.”

“Nhưng mà nếu thứ em chọn cũng là thứ anh thích ăn, anh sẽ càng vui vẻ hơn đúng không?”

Ngưỡng Tuyết Phong cười nói: “Điều càng làm anh vui vẻ hơn có thể để dành từ từ hẵng tiến hành. Niềm vui từ khi quay lại với nhau còn nhiều lắm, lại thêm niềm vui nữa, anh sợ trái tim anh không chịu nổi.”

Khương Xuy Vũ bị chọc cười: “Vậy anh nói cho em, anh còn không thích ăn thứ gì nữa, lần này em nhất định sẽ ghi nhớ.”

Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Đồ ăn sống và những món rau có mùi anh đều không thích.”

“Những thứ rau có mùi là thứ gì?”

“Rau thơm, rau cần, hồi hương, cải cúc, ngải các thứ.”

Khương Xuy Vũ kêu lên: “Sao mà anh kén ăn thế!”

“Đúng vậy đó,” Ngưỡng Tuyết Phong bật cười, “Mỗi lần Hàn Tụng ăn cơm với anh đều lải nhải nói anh đến đau đầu rồi. Phải rồi, Hàn Tụng thích ăn đồ Nhật, ngài mai em có thể rủ anh ấy đến ăn ở đây, anh không ghen đâu.”

Khương Xuy Vũ nhịn không được phải bật cười: “Em không ăn với anh ấy đâu, ăn cơm với người mình không thích thì ăn cái gì cũng khó nuốt.”

“Cho nên, ăn thứ gì không phải là yếu tố quan trọng nhất, mấu chốt hơn cả là ăn với ai.”

Cuối cùng, bọn họ vẫn giải quyết bữa tối ở nhà hàng Nhật này. Khương Xuy Vũ cùng Ngưỡng Tuyết Phong ăn sushi thịt nướng, hương vị đúng là không tệ, dù sao thì giá tiền của nó cũng đã cao hơn giá bình quân nhiều mà.

Còn về phần shirako đã đặt trước, Khương Xuy Vũ nói với nhân viên phục vụ: “Hỏi xem ở đây có vị khách nào tên là Đới Phong không thì đưa cho anh ta.”

Ngưỡng Tuyết Phong cười cười.

Đoàn phim tạm dừng ba ngày rồi tiếp tục quay chụp, trên mạng tràn ngập các loại tin tức tranh cãi xé nhau, nhưng cũng may vẫn chưa có gì liên quan đến Khương Xuy Vũ.

Những phân cảnh quay ngoại cảnh của “Niệm Ương” thật sự rất hành xác, hoặc là các cảnh hoạt động, hoặc là xóc nảy liên tục không ngừng trên lưng ngựa, mấy ngày kế tiếp, lên ngựa xuống ngựa nhiều quá, mặt trong da đùi đã bị cọ xát đỏ ửng đến nổi cả mụt nước.

Khương Xuy Vũ rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt, lúc Ngưỡng Tuyết Phong xức thuốc cho cậu, cậu còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này em không bao giờ nhận phim cổ trang nữa đâu.”

Nói đến nửa chừng, Khương Xuy Vũ mới nhớ ra điều gì: “Em còn từng thề rằng nếu ở bên anh thì em không nhận được vai diễn nào nữa, thôi chết, làm sao bây giờ, sau này phải dựa vào anh nuôi em rồi.”

Ngưỡng Tuyết Phong cúi đầu lấy tăm bông chấm thuốc mỡ, nghe vậy bèn cười nói: “Được, anh nuôi em. Không có phim quay, anh có thể push em, cho em làm vai chính, mau gọi anh là kim chủ papa nào.”

“Kim chủ papa.” Khương Xuy Vũ hô, “Anh đã bảo là cho em làm nam chính đó nhé, đợi khi nào em rớt khỏi tuyến 1, rơi xuống tuyến 2, tuyến 3, tuyến bét, em cũng phải làm nam chính, thời lượng diễn nhiều nhất, lấy thù lao cao nhất.”

“Thù lao em cứ lấy thoải mái, nhưng nếu em diễn chưa tốt, anh sẽ đánh em đó.”

“Đánh thế nào cơ?” Khương Xuy Vũ khiêu khích hỏi, “Quất bằng roi da à?”

Ngưỡng Tuyết Phong giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt như cười như không, tay thì cởi quần: “Lấy dây lưng quất em.”

Hai người cùng nhau lăn trên giường vài vòng, Ngưỡng Tuyết Phong vội vã kêu dừng.

Khương Xuy Vũ bất mãn hỏi: “Sao thế?”

Ngưỡng Tuyết Phong buồn cười giơ tay lên: “Thuốc bôi đầy tay rồi, để anh đi tắm cái đã. Xong sẽ lại bôi cho em lần nữa là xong việc hôm nay.”

“Ha!” Khương Xuy Vũ nản lòng ngửa mặt lên trời, “Không bao giờ muốn nhận phim cổ trang nữa.”

Thời gian cậu có thể bám ở bên cạnh Ngưỡng Tuyết Phong đã vốn không nhiều lắm, trong đoàn phim người đông khó phòng, khéo còn có cả “Đại phú ông” đang chơi trò vô gian đạo nữa ấy, Chung Gia Văn đã cẩn thận dặn dò cậu phải cố gắng thận trọng,tém tém lại thôi.

Đại đa số thời gian nghỉ, Khương Xuy Vũ đều ở trong phòng riêng của mình.

Sáng sớm, Bách Đông gọi mãi không được bèn đào Khương Xuy Vũ từ trong chăn ra, nói: “Xuy Vũ, tôi thấy cái đồng hồ đeo tay bảo bối của anh hình như vừa lóe lên một cái, có phải bị hỏng rồi không?”

Khương Xuy Vũ giật nảy mình, lập tức bật dậy lấy đồng hồ ở tủ đầu giường ra kiểm tra: “Giờ mấy giờ rồi?”

Bách Đông nhìn điện thoại, thuận tiện giục một tiếng:”Năm giờ hai mươi tám rồi, còn không chịu dậy là bị muộn đấy.”

“Thời gian vẫn chuẩn mà.” Khương Xuy Vũ lật đồng hồ qua lại vẫn không nhìn ra vấn đề gì, đành buồn bực dậy thay quần áo, mắt liếc qua gương mặt hàm hậu đàng hoàng của Bách Đông, cậu bỗng nhíu mày: “Không phải anh cố ý dọa tôi đấy chứ? Tôi nói anh biết nhé, nếu anh mà dám lấy cái đồng hồ này để dọa tôi là tôi cho anh đi luôn đó.”

Bách Đông giơ hai tay lên biểu thị mình vô tội.

Khi đóng phim, Khương Xuy Vũ không thể đeo đồng hồ, Bách Đông bảo quản giúp cậu, mất thì xách đầu tới gặp.

Kết thúc công việc, Bách Đông lại nói: “Xuy Vũ à, đồng hồ bảo bối của cậu lại vừa lóe sáng lần nữa đó.”

Khương Xuy Vũ nghe thế lập tức sốt ruột, đau lòng cầm đồng hồ sờ tới sờ lui, chẳng lẽ Ngưỡng Tuyết Phong mua phải đồ dỏm rồi hay sao mà còn mới đã liên tục có vấn đề. Nếu mà thực sự có vấn đề, cậu nên nói cho anh hay nên giấu anh nhỉ? Nói ra liệu có đả kích lòng tự trọng của anh quá không?”

Khương Xuy Vũ đang miên man suy nghĩ thì bất chợt cảm thấy có gì đó không bình thường, một chiếc đồng hồ có kim bằng thạch anh thì phát sáng cái gì? Có phải là màn hình điện tử đâu nhỉ.

Cậu nhìn chằm chằm lên chiếc kim đồng hồ đang thong thả nhích đi rất bình thường, lúc này là năm giờ hai mươi ba.

Sáng nay là lúc nào nhỉ? Rời giường là năm giờ hai mươi tám phút, lúc xảy ra vấn đề rất sát thời điểm này, là trùng hợp sao?

Trong lòng Khương Xuy Vũ đột nhiên nảy lên một suy đoán, sau khi về phòng lập tức đặt chuông báo thức lúc năm giờ mười lăm.

Khương Xuy Vũ bình thường thích ngủ nướng, nhưng hôm nay lại có một động lực cực lớn khiến cậu vừa nghe thấy chuông báo thức reo vàng liền tỉnh lại ngay, lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra rồi lại chui về chăn.

Giữa một không gian tối om và chật hẹp, Khương Xuy Vũ nín thở nhìn chằm chằm, lẳng lặng chờ đợi.

Tựa như lúc cậu cùng Ngưỡng Tuyết Phong chờ đến mười giờ, lúc này cậu cũng mang theo một tâm tình như thế để chờ thời gian mà cậu suy đoán tiến đến.

Tích tích tích tích tích, Khương Xuy Vũ không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy những thanh âm đều đều không đổi khi thời gian trôi đi, hơi thở bị nhịp nhảy thong thả chậm rãi của kim đồng hồ đẩy lên đỉnh điểm, vừa gấp gáp vừa căng thẳng.

Trong bóng tối, ánh sáng bỗng nhiên nở rộ, chiếu sáng mặt đồng hồ, đúng như cậu dự đoán, năm giờ hai mươi phút chuẩn.

Chỉ là, những viên đá quý khảm dưới đáy mặt đồng hồ đang từ từ sáng lên, một viên, hai viên, ba viên… Nháy mắt đã có hơn mười viên sáng rực.

Ánh sáng màu lam dịu nhẹ, bị những viên đá quý tán xạ khắp nơi, rực rỡ lên giữa mặt đồng hồ nho nhỏ, tỏa sáng rạng ngời, trông cực kì giống bầu trời đầy sao.

Ba cây kim đồng hồ dài mảnh nổi lên giữa ánh sáng nhạt thần bí mà lãng mạn, vẫn bình thản như không tiếp tục di chuyển, như là thời gian hiển thị giữa vũ trụ bao la.

Sao trời vẫn sáng, thời gian vẫn trôi, anh vẫn yêu em.