Khương Xuy Vũ không lưu lại ở Pháp quá lâu, khi buổi diễn kết thúc cậu liền bắt chuyến bay gần nhất trở về nước.
Sau khi hạ cánh, Khương Xuy Vũ muốn đến tìm Cảnh Minh đi chơi.
Nhưng Cảnh Minh từ chối cậu một cách phũ phàng và tàn nhẫn: “Cậu đừng đến, tôi còn đang bận thu âm bài hát cho bộ phim “Niệm Ương” của các cậu đây.”
“Giờ em đang rất chán!” Khương Xuy Vũ đành gửi tin nhắn cho Nguỡng Tuyết Phong.
Nửa giờ sau, Ngưỡng Tuyết Phong đang bận tối tăm mặt mày mới có thể trả lời Khương Xuy Vũ. Trong nửa tiếng đồng hồ vô cùng nhàm chán này, Khương Xuy Vũ thậm chí còn nghĩ rằng nếu cấy bào tử lên người thì mình đã có thể thu hoạch một đống nấm.
Ngưỡng Tuyết Phong: Vậy thì đi chọn mấy kịch bản mà em có hứng thú đi.
Khương Xuy Vũ: Em chưa muốn nhận phim.
Mỗi lần quay phim đều phải mất ít nhất ba hoặc năm tháng để đi quay phim ở bên ngoài, cậu sẽ chẳng có ngày nghỉ nào cả, việc sử dụng những ngày cuối tuần ít ỏi của Ngưỡng Tuyết Phong để bôn ba đường dài là không thực tế, nếu địa điểm quay phim xa hơn thì sẽ càng không đủ thời gian để Ngưỡng Tuyết Phong chạy đi chạy về.
Vậy thì cậu sẽ không thể gặp mặt Ngưỡng Tuyết Phong trong nhiều tháng!
Khương Xuy Vũ: Cuối tuần này anh có rảnh không? Mau dẫn em ra ngoài tắm nắng!
Ngưỡng Tuyết Phong: Thứ 7 này có buổi họp ra mắt một bộ phim mà Nhiệt Phong tham gia đầu tư và sản xuất, anh phải tham dự.
Được thôi.
Khương Xuy Vũ ném điện thoại sang một bên và hét lên vài lần.
Lần đầu tiên cậu thấy rằng cuộc sống lại có thể tẻ nhạt đến như vậy.
Khương Xuy Vũ đang yêu, hiện tại chỉ muốn ở bên Ngưỡng Tuyết Phong, dù có làm cái gì thì cậu cũng thấy vui, còn những thứ khác so ra đều buồn tẻ và nhàm chán. Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong hiển nhiên không thể chiều theo ý cậu, khiến cho cuộc sống của cậu khô khốc chưa từng thấy.
Nhìn thấy đã gần năm giờ rưỡi chiều, Khương Xuy Vũ nhanh chóng ủ nửa người trên trong chăn, dựa vào mười ba giây tán gẫu kia để an ủi chính mình.
Ngưỡng Tuyết Phong tốt như vậy, tại sao mình lại không thể trói buộc anh ở bên cạnh.
Ngưỡng Tuyết Phong nói rằng ngay sau khi sự kiện ra mắt vào thứ Bảy kết thúc anh sẽ đến gặp Khương Xuy Vũ.
Nhưng anh cũng không nói khi nào nó sẽ kết thúc.
Vì vậy, bắt đầu từ sáng thứ bảy, Khương Xuy Vũ bước vào quá trình không làm gì cả mà chỉ chờ đợi.
Khương Xuy Vũ lại lần nữa cầm lấy điện thoại, lướt qua Weibo, lướt qua WeChat, mở ra các loại phần mềm thú vị cũng như không thú vị, cho đến khi sắp xếp các ứng dụng trong điện thoại theo màu sắc, cuối cùng lướt đến bài đăng mới của Ngưỡng Tuyết Phong trong vòng bạn bè, là bản giới thiệu của sự kiện trực tiếp buổi ra mắt phim.
Khương Xuy Vũ nhìn địa điểm, là trong một rạp chiếu phim lớn có phòng chiếu khổng lồ dành riêng cho các buổi ra mắt, việc kinh doanh gần đó rất phát đạt.
Khương Xuy Vũ nhớ rằng gần đó có một quán trà, không gian trang nhã, có sự riêng tư, hương vị của trà Phổ Nhĩ đặc biệt ngon. Quán trà do một đàn anh có uy tín trong giới mở ra, ý định ban đầu là muốn tìm một môi trường tin cậy, thoải mái để chiêu đãi bạn bè, sau này càng ngày càng đông khách, danh tiếng dần lan rộng và trở thành địa điểm yêu thích của rất nhiều người trong giới giải trí. Tuy nhiên, tiêu chuẩn gia nhập khá cao và chỉ những khách VIP mới được phục vụ. Mà VIP chỉ chấp nhận lời giới thiệu từ người quen, và ít nhất họ phải thân quen với tiền bối thì mới đủ tiêu chuẩn để được trở thành VIP.
Vừa hay Khương Xuy Vũ là khách VIP của quán trà đó, thay vì đợi ở nhà, tốt hơn là cậu nên uống một tách Phổ Nhĩ ở một nơi gần với Ngưỡng Tuyết Phong hơn.
Khương Xuy Vũ lập tức gọi điện đặt lịch hẹn, nhưng được thông báo rằng không có phòng riêng, vì vậy cậu phải đặt một chỗ ngồi trong khu vách ngăn.
Phía trước và sau đều có bình phong sơn thủy che chắn toàn diện, bên trái là cánh cổng chạm khắc hình trăng khuyết với một hàng cây cao xanh tốt, che giấu không tồi.
Khương Xuy Vũ ngồi xuống đây và gọi một ấm trà Phổ Nhĩ mà cậu rất thích. Lần đầu tiên đến đây uống trà, cậu đã phải lòng Phổ Nhĩ này, lúc đi cậu còn mua thêm hai hộp lá trà ở quán trà mang về nhà. Tuy nhiên, cậu không biết cách pha trà nên đã dùng nước sôi trực tiếp để pha làm mất đi linh hồn của trà, sau khi pha hai lần vẫn cảm thấy hương vị không đúng, cậu đành để những lá trà đắt tiền chất đống như tro tàn trong góc, sau lại đưa cho Bách Đông để cậu ta uống.
Sau khi ngồi xuống, Khương Xuy Vũ cảm thấy cả người ổn định hơn nhiều, qua cửa sổ có thể nhìn thấy cách đó vài con phố là một quảng trường thương mại cao chót vót, tầng cao nhất là nơi có Ngưỡng Tuyết Phong.
Cầm một tách trà Phổ Nhĩ được nấu trong ấm tử sa, nước trà ngọt ngào tràn vào cổ họng, Khương Xuy Vũ không kìm được mà thở dài tiếc nuối, nếu có Ngưỡng Tuyết Phong ở đây thì sẽ còn tuyệt hơn nữa.
Ngưỡng Tuyết Phong không có ở đây, nhưng có một người không ngờ lại đến.
Có ai đó gõ hai lần vào khung cửa hình trăng khuyết, đây được tính là một lời chào.
Khương Xuy Vũ quay đầu lại nhìn và mất hai giây để nhận ra người này là ai, là Khổng Nam Cầm, người đã làm việc với cậu trong một quảng cáo.
Khí chất của Khổng Nam Cầm rất phù hợp với quán trà trang nhã này, một bộ váy bông đơn giản một màu, đứng giữa cây cỏ xanh tươi và cổng hình trăng khuyết bằng gỗ màu nâu có một sức hấp dẫn riêng.
“Thật trùng hợp, Xuy Vũ.” Khổng Nam Cầm nói trước.
Khương Xuy Vũ gật gật đầu, trong lòng nghĩ hình như bọn họ cũng đâu có thân thiết?
Khổng Nam Cầm cười nói: “Nhìn từ xa có chút giống với anh cho nên tôi mới tới chào hỏi. Chỉ có một mình anh sao?”
“Tôi đang đợi người.” Khương Xuy Vũ không mặn không nhạt nói.
Khổng Nam Cầm đứng bên cạnh trao đổi vài câu với Khương Xuy Vũ, thấy Khương Xuy Vũ không có ý định mời cô ta ngồi xuống, bèn nói: “Tôi cũng có bạn ở đây, phải đi rồi, khi nào rảnh thì cùng nhau đi uống trà nhé.”
Khương Xuy Vũ nghe xong liền hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm nói một câu “được thôi” cho có lệ.
Không gian của quán trà yên tĩnh, tao nhã và thanh bình, người ta thường đến đây để thư giãn, mọi người đều ngầm hiểu mà duy trì bầu không khí yên tĩnh, ăn nói nhẹ nhàng.
Vì vậy, khoảng nửa giờ sau, một tiếng bước chân nặng nề có thể dễ dàng khơi dậy sự chú ý của Khương Xuy Vũ đang nhàn rỗi, cậu ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía mình trong khoảng trống giữa đám lá xanh nhưng ngay sau đó một người phụ nữ đã đuổi theo phía sau anh ta, hai người nhỏ giọng nói chuyện rồi quay đầu đi.
Người đàn ông mặc một bộ hán phục đơn giản màu xám đã được cải tiến, làm bằng vải cotton và vải lanh, đó là trang phục tiêu chuẩn của người phục vụ trong quán trà này.
Mặc dù hai bên lối đi này có rất nhiều vách ngăn, nhưng Khương Xuy Vũ vẫn cảm giác được đối phương đang tiến về phía mình.
Có lẽ fan của cậu, muốn xin chữ ký hoặc chụp ảnh chung, nhưng đã bị thuyết phục để quay lại. Xét cho cùng, quán trà này được mở cho các ngôi sao giải trí, và nó có yêu cầu nghiêm ngặt về việc nhân viên phục vụ không bao giờ được phép nói chuyện với khách, xin chữ ký hoặc chụp ảnh chung, v.v.
Nếu đổi thành những lúc bình thường, Khương Xuy Vũ sẽ không nhớ tới anh ta, quay đầu lại là quên mất, có thể còn không hề để ý.
Nhưng ai bảo giờ cậu đang nhàn đến mức mọc rễ đây, Khương Xuy Vũ quyết định thể hiện lòng thương xót và tình nguyện tặng cho người phục vụ một chữ ký.
Khi Khương Xuy Vũ đi ra khỏi vách ngăn, tình cờ nhìn thấy người đàn ông ở cuối lối đi bị người phụ nữ dắt vào hành lang bên trái, đến một góc hẻo lánh hơn, người phụ nữ không mặc quần áo làm việc, nhìn khá quen mắt, cô ta hẳn là quản lý của quán trà, có lẽ là tìm nơi vắng người để dạy dỗ nam phục vụ vi phạm nội quy.
Khương Xuy Vũ thở dài, vội vàng đuổi kịp anh ta, muốn bày tỏ tình cảm với người phục vụ đã phát cuồng vì cậu đến mức phải mất việc.
Từ phía bên phải hành lang đi đến cuối ngã rẽ là phòng tắm, phòng nghỉ và phòng tiện ích của nhân viên, tất cả đều đang đóng cửa. Lời quở trách cố ý hạ thấp của một người phụ nữ phát ra từ một trong những căn phòng, và ba từ “Khương Xuy Vũ” có thể được nghe thấy rõ ràng.
Có vẻ như chuyện này thật sự là vì cậu.
Khương Xuy Vũ đưa tay lên đang định gõ cửa, đột nhiên ngừng lại, nghiêng người đưa tai về hướng cửa để có thể nghe thấy rõ ràng hơn.
Người đàn ông nói chuyện với sự tức giận, hoàn toàn không giống như một cấp dưới vi phạm nội quy nói chuyện với cấp trên của mình.
Người đàn ông khinh thường nói: “Chẳng phải em không tin tôi dám nói cho Khương Xuy Vũ sao? Không có việc gì tôi không dám làm, kẻ đi chân đất thì không sợ người mang giày!”
Người phụ nữ tức giận: “Chết tiệt, anh điên à? Chuyện này thì có lợi gì cho anh chứ?”
“Ha ha. Đối với tôi thì không có lợi gì, nhưng mà các người cũng đâu có cho tôi lợi ích gì.”
“Một vạn tệ còn chưa đủ sao? Anh đừng quá tham lam, chỉ là cần anh tiết lộ một cái tin tức mà thôi.”
“Khổng Nam Cầm không phải là một ngôi sao lớn sao? Chỉ gửi cho tôi một vạn tệ? Em chỉ mới làm trợ lý của cô ta vài năm mà nghe nói đã mua được nhà ở đây rồi đấy?”
Khương Xuy Vũ đang đứng ngoài cửa cau mày, chẳng trách cậu cảm thấy người phụ nữ này rất quen, hóa ra là trợ lý của Khổng Nam Cầm, người trợ lý này đã xuất hiện trước mặt cậu nhiều lần khi bọn họ quay quảng cáo.
Người đàn ông tiếp tục: “Mua được nhà rồi cũng không mời người bạn trai này đến xem nhà mới sao? Em nói xem, mấy năm nay tôi đã tiết lộ cho Khổng Nam Cầm bao nhiêu tin tức rồi? Các người nhờ tôi mà đã “tình cờ” gặp được bao nhiêu đạo diễn và nhà đầu tư lớn ở đây rồi? Muốn sử dụng tôi, nhưng lại sợ tôi sẽ tiết lộ ra ngoài, nên đã nói là làm bạn gái của tôi, tôi nhổ vào, đã một năm rồi còn không cho tôi ngủ chung giường!”
Người phụ nữ gằn giọng: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Người đàn ông cười đắc ý nói: “Mười vạn tệ, không mặc cả. Đừng tưởng rằng tôi không biết dự định của các người, nếu đưa thiếu một đồng thì tôi sẽ nói với Khương Xuy Vũ, rằng nữ thần Khổng Nam Cầm muốn tạo tin đồn cặp đôi với anh, muốn kiếm fame từ anh nên đã đặc biệt gọi các tay săn ảnh đến ngồi xổm bên ngoài mà chụp lén, lúc anh đi vào, Khổng Nam Cầm cũng đến, anh vừa rời đi thì Khổng Nam Cầm cũng rời đi! Ái chà, sao có thể trùng hợp như vậy, đây rõ ràng là hẹn hò bí mật mà? Loại trùng hợp này còn xảy ra hai hoặc ba lần nữa thì chẳng phải đã chắc chắn là có tình cảm sao. Chà, Khổng Nam Cầm thực sự là một máy gặt nam thần, đến cả Khương Xuy Vũ, người hiện nay đang cực kỳ nổi tiếng, người được cư dân mạng gọi là không ai có thể thuần phục cũng đã hạ mình trước làn váy của cô ta!”
Người đàn ông nói mỉa mai, và cười nhăn nhở với người phụ nữ: “Nhìn xem, tôi khá quen thuộc với mấy chiêu trò giải trí của các người, đúng không?”
Người phụ nữ lặng đi, chỉ để lại tiếng thở dốc nặng nề, như thể cô ta đang suy nghĩ về điều đó, một lúc lâu sau cô ta mới thỏa hiệp và nói: “Mười vạn tệ phải không? Chúng tôi sẽ đưa cho anh… “
Người đàn ông lại nói: “Ngoài mười vạn tệ, đêm nay có phải chúng ta cũng nên xác nhận thân phận bạn trai bạn gái không? Bằng không, em không sợ lần sau tôi lại giở trò sao?”
“Anh đừng có được nước lấn tới…”
Phần còn lại là sự mặc cả khiến người ta chán ghét.
Khương Xuy Vũ buông nhẹ bước chân, lặng lẽ rời đi, trở về tiểu khu của mình.
Cửa sổ được trang bị bằng kính tráng, từ bên trong nhìn ra cảnh vật bên ngoài thì có gì cản trở, nhưng ở bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong. Khương Xuy Vũ lập tức dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm đường phố hai bên ở dưới tầng.
Theo dõi kỹ hơn, Khương Xuy Vũ phát hiện ra hai tay săn ảnh mang theo máy ảnh đang ngồi xổm ở con đường đối diện đúng như dự đoán.
Quá đáng.
Khương Xuy Vũ lẩm bẩm, không ngờ người có vẻ ngoài thanh thản và độc lập như Khổng Nam Cầm lại đầy mưu mô như thế, cậu không chịu hợp tác để tạo hình ảnh cặp đôi với cô ta, vậy mà cô ta lại sắp đặt để ràng buộc cậu.
Khương Xuy Vũ không ngốc, chỉ cần cậu suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu. Giọng của nam phục vụ có chút quen thuộc, hẳn là nhân viên tổng đài đã nhận cuộc gọi đặt chỗ của cậu. Quán trà này phải được đặt trước và người điều hành đều nắm rõ khách đến đây là ai, nếu những thông tin độc quyền này được sử dụng hợp lý và bí mật, nó thực sự có thể mang lại lợi ích không ngờ cho Khổng Nam Cầm.
Khổng Nam Cầm cũng là một người tàn nhẫn, cô ta lại thực sự bắt trợ lý của mình phải làm bạn gái cho người khác.
Khương Xuy Vũ thật sự phục Khổng Nam Cầm rồi, sau đó cậu lại bắt đầu đau đầu, cậu sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Mặc dù các tay săn ảnh sẽ không thể chụp cậu và Khổng Nam Cầm chung một khung hình, nhưng hành vi cùng đi đến rồi lại cùng rời đi thực sự rất đáng ngờ, và cư dân mạng cũng sẽ không khỏi tập trung theo dõi. Nếu đoàn đội của Khổng Nam Cầm lại đứng đằng sau kích động cư dân mạng, thì dù có bao nhiêu cư dân mạng tin vào chuyện này đi nữa, thì ít nhất sức nóng của cậu cũng sẽ bị đối phương lợi dụng.
Khương Xuy Vũ nhớ Chung Gia Văn đã từng nói rằng chỉ cần không bị chụp ảnh trên giường, cho dù dư luận có sục sôi thế nào, chỉ cần họ sẵn sàng quan hệ công chúng thì sự thật luôn có thể biến thành tin đồn.
Tình hình hiện nay là ngay cả khi không bị chụp ảnh, sự thật có thể bị bóp méo bởi dư luận, và tin đồn có thể được ký sinh cho đến khi chúng thay thế sự thật.
Thật là một giới giải trí kỳ diệu. Khương Xuy Vũ gần như tức đến bật cười.



