Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương trước bị khóa, chẳng biết có phải do ngày lễ hay không mà Tấn Giang xét duyệt vô cùng chậm, tôi sửa lại hai lần, mỗi lần chờ xét duyệt đều mất cả ngày, chậm chạp không ai xét duyệt, tạm thời không giải khóa được.
Chỉ có thể tổng kết đơn giản nội dung chương trước một chút, đại khái chính là Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong nhớ lại quá khứ, tình chàng ý thiếp lôi nhau lên giường.
Đúng, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Mối quan hệ giữa Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong sau một đêm quan hệ kia đã có thay đổi rất lớn, giống như dòng sông bị tắc bấy lâu nay bỗng được khai thông trở lại, tuy rằng hai người ở bên nhau vẫn chưa được tự nhiên lắm, nhưng ít ra cũng không khiến người ta run rẩy sợ hãi, khiến người ta nảy sinh dự cảm rằng có một việc lớn sẽ xảy ra bất kỳ lúc nào.
Có lẽ chỉ có mình Khương Xuy Vũ là đơn phương được an ủi, trong đêm tiếp xúc thân mật với Ngưỡng Tuyết Phong, cậu lại lần nữa cảm nhận được Ngưỡng Tuyết Phong hết mực yêu thương. Cảm giác này làm cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm, không còn nỗi phiền não hoảng loạn lúc nào cũng có thể mất đi anh mà mình lại chỉ có thể bất lực không làm được gì.
Tâm trạng của cậu lại tươi sáng hẳn lên, đến cái nóng gắt gỏng của mùa hè cậu cũng có thể chịu đựng được.
Cố Ngọc Đình giam biên kịch trong phòng tối một tuần, ép họ viết ra kịch bản “Thế giới của Xuy Vũ”.
Đạo diễn Ngô Tử Sơn trán nổi gân
xanh, công việc quay bộ phim “Niệm
Ương” cũng đã sắp xếp đầy đủ cẩn
thận, nếu muốn quay “Thế giới của XuyVũ” trong vòng hai tháng, lại muốn ông không làm chậm tiến độ quay “NiệmƯơng”, ông cảm thấy mình có thể thách thức kỷ lục Guinness thế giới liên quan đến đạo diễn, ví dụ như kỷ lục đạo diễn quay phim mệt nhất, quay đến kiệt sức.
“Đi, tôi giúp ông nghe ngóng thử làm thế nào tham gia Kỷ lục Guinness.” Cố Ngọc Đình nghiêm túc đáp lời.
Ngô Tử Sơn yên lặng gõ gõ vào chiếc bàn ở trường quay, giống như cầu dao lên xuống, càng lúc lại càng âm trầm.
Cố Ngọc Đình phối hợp sờ sờ hai tầng cổ, lập tức chụp lấy bả vai Ngô Tử Sơn an ủi nói: “Ông cũng đừng vội quá, “ Niệm Ương” có thể tạm thời hoãn lại một chút, ông mệt chết cũng chả sao nhưng diễn viên người ta còn phải sống nữa chứ. Tôi nghe nói “Đại phú ông” bên kia gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.”
Ngô Tử Sơn cũng chẳng quan tâm chuyện gì nữa, vội hỏi: “Sao rồi? Cậu nằm vùng trong đó à”
“Chuyện này thì có gì mà phải nằm vùng.” Cố Ngọc Đình khinh thường, “Chỉ cần hỏi thăm tí là biết. Đổi hai diễn viên chính, xé phiên đến độ mà ai nấy đều biết khí thế ngất trời, bây giờ bên nào mà chẳng có yêu cầu về việc sửa kịch bản, bọn họ ai cũng đang đau đầu vì trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ chẳng còn cách nào mà tiếp tục quay phim thuận lợi được.”
Sau khi Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ rời khỏi đoàn làm phim “Đại phú ông”, vị trí hai diễn viên chính để trống, “Đại phú ông” mời đến hai người mà độ nổi tiếng còn chẳng bằng Khương Xuy Vũ để cứu bộ phim.
Nhưng loại phim có nhiều nhân vật chính, việc tranh giành vị trí nhất phiên đứng đầu luôn là chuyện nóng bỏng, tuy bảo là phim có hai nam chính, nhưng poster, phụ đề vân vân luôn phải có một người được ưu ái nhất.
Điều này thì chả hiểu được những người đứng sau người giành được nhất phiên này nghĩ cái gì nữa?
Về phần kịch bản, biên kịch Giang Kiều tự nhận là vô cùng khách quan, sẽ sắp xếp cho cả hai diễn viên thời lượng phát sóng như nhau, điểm nổi bật của nhân vật chính cũng sẽ ngang bằng nhau, tuyệt đối sẽ không thiên vị bên nào.
Nhưng khi đứng trong vòng lợi ích, làm sao có thể thật sự khách quan. Hai diễn viên mới kia cứ luôn cảm thấy đối phương có nhiều đất diễn hơn mình, thiết lập nhân vật cũng tốt hơn mình, muốn đưa những câu chuyện hay ho từ phía đối phương chuyển thành đất diễn của mình.
Vẫn luôn đấu qua đấu lại tranh giành như vậy, đoàn làm phim “Đại phú ông” trải qua thời kỳ u ám, muốn bắt đầu quay cũng khó khăn, toàn thể nhân viên đoàn “Đại phú ông” mới nhận ra sự hòa hợp giữa Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong đáng quý đến thế nào.
Thật ra “Niệm Ương” vốn cũng xảy ra loại vấn đề này, tuy bảo là phim thần tượng, nhưng chọn Lộc Ẩm Khê làm diễn viên cho vai chính là không thể nghi ngờ. Nếu đổi là lúc khác, Ngô Tử Sơn sẽ tìm một người có độ nổi tiếng và địa vị thấp hơn vai chính để phối hợp diễn cùng nhau, để tránh gây ra rắc rối.
Nhưng đường đường là CEO của công ty Nhiệt Phong, hàng vạn hàng nghìn cô gái đồng lòng cảm thấy Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ vô cùng xứng đôi, cảm động trời đất.
Mà đổi vai nam chính của Khương Xuy Vũ thành một người khác, chỉ sợ cũng chẳng có ai bình tĩnh xem Ngưỡng Tuyết Phong xứng với ai, sợ anh diễn tốt sẽ giành mất vai chính. Dù sao sự chăm chỉ và kỹ năng diễn xuất của Ngưỡng Tuyết Phong ai cũng nhìn thấy và khâm phục, mười tám loại vũ khí anh cũng diễn ra được, là một nam nhân vật chính mang lại cảm giác nguy hiểm.
Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong là một đôi vô cùng nguy hiểm nhưng cũng là một tổ hợp hết sức hoàn mỹ!
Ngô Tử Sơn bỗng nhiên cảm động, thân là đạo diễn, sợ nhất chính là diễn viên không xứng không hợp, có thể gặp gỡ được nam chính nam phụ hòa hợp với nhau như vậy, có thể cảm động cả Trung Quốc luôn. Còn hơn đạo diễn sống trong nơi nước sôi lửa bỏng như đoàn “Đại phú ông” thì sự nghiệp của anh ta thật viên mãn, hạnh phúc
Sau khi Ngô Tử Sơn nhận kịch bản mà Cố Ngọc Đình đưa cho, lúc trước còn cảm thấy mệt mỏi mà giờ đã thầm muốn hát vang một bài “Tấm lòng cảm ơn”, lại bắt đầu phấn chấn tiến hành quá trình quay phim, cả người tràn đầy nhiệt huyết.
Khương Xuy Vũ lật lật quyển kịch bản mỏng manh của “Thế giới của Xuy Vũ”.
Xem tên là biết đây là mô phỏng bộ điện ảnh kinh điển “ Thế giới Sở môn”, cùng một khái niệm, chủ yếu là khai thác sâu thêm tình tiết, mang tính giải trí cao vì dù sao cũng là kỷ niệm ngày sinh nhật Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ xem qua vài lần, cảm thấy cũng rất thú vị, tình tiết cũng rất logic, rõ ràng và ăn khớp với nhau.
Trong phim, Khương Xuy Vũ tỉnh lại trong một khách sạn trước sinh nhật của mình một ngày, phát hiện nơi cậu ở không phải là căn phòng xa hoa, cũng chẳng thấy bóng dáng trợ lý Bách Đông đâu nữa. Chưa kịp cảm thấy kỳ lạ thì đã không còn thời gian nữa, sắp muộn đến nơi rồi. Cậu vội vàng chạy tới phim trường “Niệm Ương” mới phát hiện ra mọi người chẳng ai biết cậu cả.
Giới giải trí không có người tên là Khương Xuy Vũ.
Quan điểm của Ngô Tử Sơn về việc biên tập bộ phim này là vừa chỉ ra những mánh khóe trong phim, vừa đánh lừa Khương Xuy Vũ để giữ nhịp phim nhanh và căng thẳng
Khương Xuy Vũ cảm thấy mọi người đang chơi khăm mình, liền lấy điện thoại ra tìm kiếm tên của mình, trên mạng có những thông tin quen thuộc về trường đại học, thông tin sau đại học hoàn toàn xa lạ với cậu, trường học xa lạ, ngay cả giáo viên và bạn học cũng xa lạ, đến cả những bài luận văn xa lạ mà cậu từng phát biểu.
Chính vào lúc cậu đang ngây người, câu chuyện sẽ chuyển đến cảnh ê kíp đang chuẩn bị vài ngày trước, điện thoại của Khương Xuy Vũ đã bị người khác thay đổi, những bức ảnh thời đại học của anh đã được chỉnh sửa qua bằng photoshop. Chỉ cần bạn tìm kiếm Khương Xuy Vũ, bạn sẽ được liên kết đến nội dung web mà đoàn phim đã chuẩn bị từ trước.
Cậu dường như đã xuyên qua tới thế giới song song, một thế giới mà Khương Xuy Vũ không còn lựa chọn phải trở thành diễn viên.
Khương Xuy Vũ bắt đầu bước vào con đường chứng thực mọi thứ —— cậu phải chứng minh diễn viên Khương Xuy Vũ thật sự tồn tại.
Cậu hỏi Ngưỡng Tuyết Phong, Ngưỡng Tuyết Phong thể hiện kỹ năng diễn xuất trở thành người xa lạ với cậu, thậm chí còn nói nếu Khương Xuy Vũ thực lòng cảm thấy hứng thú với diễn xuất, có thể thử gia nhập công ty của anh.
Công ty của anh tên là gì? Phong Tây Tụng.
Cậu chưa từng gặp gỡ Ngưỡng Tuyết Phong, đương nhiên cũng sẽ chẳng tồn tại Nhiệt Phong.
Hỏi bố ruột của mình, bố lại bảo cậu bây giờ đang làm trợ giảng cho ông, còn nói thời phổ thông trung học cậu từng có mong muốn trở thành diễn viên nhưng đó chỉ là ý định nhất thời, nhanh chóng mất đi. Lần này đi thử vai phim điện ảnh và truyền hình chỉ là nhớ đến ý định đó trong đầu, sang xem thử, bù lại chút tiếc nuối của năm đó.
Hỏi trợ lý, hỏi người đại diện, lại phát hiện mình không có số điện thoại của họ, theo thông tin từ trang web chính thức gọi đến số điện thoại của công ty để hỏi cũng không có thông tin của Khương Xuy Vũ
Hỏi người qua đường, tất cả người qua đường đều là diễn viên mà ê kíp sắp xếp đi theo từng nhóm, phát huy khả năng diễn xuất đỉnh cao nhất trong cuộc đời họ, nói cho cậu biết, bọn họ cũng không hề biết một diễn viên tên là Khương Xuy Vũ.
. . . . . .
Hết lần này đến lần khác nỗ lực chứng minh, cũng hết lần này đến lần khác thất bại.
Khương Xuy Vũ có hàng nghìn khuôn mặt kia thật sự không tồn tại, cậu không phải diễn viên.
Khương Xuy Vũ cảm thấy mờ mịt, cảm thấy mơ hồ về vị trí của bản thân, bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của chính mình.
Rất nhanh đã đến 0 giờ, Khương Xuy Vũ cô đơn đi ngoài đường, trên màn hình lớn ở quảng trường đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của cậu.
Cậu vội vàng chứng minh bản thân —— những bộ phim cậu từng diễn, những vai diễn cậu từng nhập vai qua, những lời thoại kinh điển mà cậu từng nói đều đồng loạt xuất hiện trên màn hình lớn.
Tác phẩm đầu tiên của cậu chính là dấu vết chứng tỏ cậu tồn tại
“Người đến thế giới này, người từng đến thế giới này.”
“Người lưu lại dấu vết, đó chính là thế giới vĩnh hằng của người.”
“Khương Xuy Vũ 24 tuổi sinh nhật vui vẻ.”
Sau khi màn hình hiện lên lời chúc phúc này, bốn phương tám hướng mọi người qua đang đều hướng về phía cậu, đang cầm hoa tươi, mang theo bánh ngọt, cao giọng hát “Chúc anh sinh nhật vui vẻ” .
Giờ khắc này, sự tồn tại của Khương Xuy Vũ vô cùng rực rỡ.
Đương nhiên, kết cục không chỉ như thế.
Khương Xuy Vũ vui sướng cảm động, trong khi bầu không khí đang rất náo nhiệt, Khương Xuy Vũ bỗng nhiên xoay người lau nước mắt, đối mặt với máy quay, nhìn về phía khán giả, vẻ mặt xảo quyệt mà thông minh: “Các bạn nghĩ rằng tôi bị lừa, nhưng thực ra người bị lừa chính là bọn họ. Nhưng thật là ngại quá, tôi vẫn cứ khóc rồi.
“Biểu diễn mới là cách thức lừa bịp ghê gớm nhất, một bên dốc sức để lừa, một bên rõ ràng biết đó chỉ là giả dối vậy mà lại nảy sinh tình cảm thật. “Niệm Ương” sắp lên sóng, bạn đã sẵn sàng để bị chúng tôi lừa dối chưa?”
Thật ra tham vọng của bộ phim này là rất lớn, nhưng lại bị giới hạn bởi thời lượng và mục đích giải trí, vậy nên cuộc thảo luận về sự tồn tại chỉ đành dừng ở đây.
Khương Xuy Vũ thử nghĩ một chút, nếu thực sự có một ngày như vậy, tất cả những người quen biết đều trở nên xa lạ, tự cho rằng sẽ sống trong quỹ đạo những lại chẳng để lại dấu vết gì, liệu cậu có thể kiên trì đối mặt với trái tim mình không? Liệu có thể kiên trì với việc mình đã từng tồn tại?
Khương Xuy Vũ có đôi khi sẽ suy nghĩ rất nhiều, có phải bộ phim này có cả ý tưởng của Ngưỡng Tuyết Phong?
Chỉ có Ngưỡng Tuyết Phong biết cậu bước lên con đường diễn viên này tình cờ thế nào, nếu có vũ trụ song song, thời điểm mà Khương Xuy Vũ quyết định thi vào trường nghệ thuật, nhất định sẽ rẽ theo rất nhiều con đường với những lựa chọn nhân sinh khác nhau. Biểu diễn đối với cuộc đời cậu chưa bao giờ là điều tất yếu.
Nếu như cậu chưa bao giờ xem trọng việc này, vậy thì để cho cậu cảm nhận một chút cuộc sống mà cậu không được lựa chọn biểu diễn, cho dù chỉ có một ngày, liệu cậu có cảm thấy tiếc nuối, thấy hoài niệm không? Có vì vậy mà càng yêu thích việc diễn xuất, sẽ càng gần với tình yêu của tôi hơn một chút?
Khương Xuy Vũ không biết liệu bản thân có thể sẽ nhiệt tình và yêu thích việc diễn xuất hơn không, nhưng ít ra cậu đã bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Khi cậu và Cảnh Minh chia sẻ về sự tồn tại và tình yêu cuồng nhiệt bằng triết học, ánh mắt Cảnh Minh như phát sáng, toàn bộ đầu óc chỉ toàn trò chơi thế tục: “Thế này vui quá! Tôi cũng muốn chơi! Tôi cũng muốn chơi! Khi nào chúng ta bắt đầu quay “Thế giới của Xuy Vũ”, để cho tôi một vai khách mời đi.”
Khương Xuy Vũ không biết nói gì: “Anh cũng tham gia kiểu náo nhiệt này à?”
Cảnh Minh liều mạng gật đầu: “Cậu không cảm thấy là rất vui hay sao? Tôi đã nghĩ xong phẫn diễn của tôi rồi . Đêm khuya trên đường, câu mờ mịt lưu lạc ngoài đường, gặp được nghệ sĩ đường phố là tôi, cậu vui sướng tìm tôi nhận người quen, tôi lại chẳng hề quen biết cậu. Tôi chỉ là một người sớm ra mắt mà cũng nhanh hết thời, kiếm sống bằng việc làm ca sĩ biểu diễn! Đây là hiệu ứng cánh bướm hiểu không, cậu không tham gia giới giải trí, làm tôi chẳng còn linh cảm gì nữa, tựa như sao băng trong giới âm nhạc chợt lóe rồi biến mất.”
Khương Xuy Vũ nghe vậy khóe miệng run rẩy: “Tôi quan trọng với anh đến vậy sao!”
“Thủ pháp phóng đại cậu hiểu không vậy?” Cảnh Minh gõ bàn nói trọng điểm, “Hơn nữa, cũng không phải hoàn toàn không được. Ví dụ như vào khoảng thời gian tôi không tìm được cảm hứng, tạm thời không viết ra được ca khúc nào, lại cố tình không gặp cậu, vậy nên chẳng viết ra được gì. Đây là quân cờ đầu tiên trong dãy domino sụp đổ, bởi vì tôi đã nửa năm không viết được ca khúc mới, rất ảnh hưởng đến lòng tự tin, công ty càng thúc giục tinh thần tôi lại càng hoảng hốt, ra ngoài bị xe tông, nằm viện một năm ra viện mà mọi thứ đều thay đổi, chẳng ai nhớ đến tôi, tôi càng sốt ruột, lại càng không tìm được linh cảm, vòng tuần hoàn ác tính cứ liên tục như vậy, sự nghiệp âm nhạc của tôi cứ thế mà bị phá hủy.”
Khương Xuy Vũ hoảng hốt cảm thấy nếu ngày trước mình không chọn diễn xuất, thì sẽ thật sự có lỗi với Cảnh Minh.
Cảnh Minh tự chìm đắm trong kịch bản không thể kiềm chế được: “Vẫn còn, đừng có mà ngắt lời tôi. Sau đó, hai người cô đơn như chúng ta ra ngoài đường biểu diễn một ca khúc, tôi bỗng nhiên tìm được linh cảm và sự nhiệt tình đánh mất đã lâu, tôi ôm lấy cậu nói với cậu một câu cảm ơn, sau đó xoay người tiếp tục theo đuổi giấc mơ! À đúng rồi, còn phải nói thêm một câu, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp câu, nhưng tôi cảm thấy chúng ta giống như đã làm bạn từ lâu lắm rồi. Chúc cậu hạnh phúc, bạn tốt của tôi!”
Khương Xuy Vũ vô cùng phản kháng nội dung hoang tưởng tuổi dậy thì như thế này “Anh cũng biết cướp đất diễn quá nhỉ! Là sinh nhật tôi cơ mà.”
“Được rồi, bài hát chúc mừng sinh nhật sau cùng, tôi sẽ biên khúc cho cậu, cho cậu tự hát, không thu tiền đâu nhé.” Cảnh Minh miễn cưỡng mà lùi trước một bước.



