Skip to main content

Trang chủ Tháng ngày cùng xào CP với bạn trai cũ Chương 34: Một đêm

Chương 34: Một đêm

7:58 chiều – 04/05/2025

Khương Xuy Vũ cúi đầu, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, dường như vô cùng nhập tâm.

Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong lại chỉ chú ý đến cậu đang khịt khịt mũi, ngón tay đang cầm lấy cốc nước đột nhiên cứng đờ, anh đi về trước vài bước, dừng lại ở khoảng cách chỉ cách Khương Xuy Vũ trong gang tấc, nghiêng người ngồi cạnh ghế sô pha nhỏ.

“Gửi cho tôi một phần đi.” Khương Xuy Vũ khàn khàn giọng mở miệng, bắt đầu thao tác trên điện thoại, chọn toàn bộ, ảnh gốc, gửi đi, Wechat có thể gửi tối đa chín bức ảnh, vui lòng gửi lại lần nữa

Khương Xuy Vũ dừng một chút, cơn ức chế không kiềm được lại điên cuồng dâng lên.

Nếu đây là điện thoại của cậu, chắc chắn sẽ bị đập vỡ ngay tại chỗ.

Ngưỡng Tuyết Phong nhìn cậu một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi, Xuy Vũ, đều đã là quá khứ cả rồi.”

Khương Xuy Vũ đột nhiên rống lên: “Đều đã là quá khứ rồi thì anh giữ ảnh chụp làm gì? Tôi giúp anh xóa tất cả đi!”

Chọn tất cả, xóa.

Nhanh đến mức Ngưỡng Tuyết Phong chưa kịp phản ứng lại.

Sắc mặt Ngưỡng Tuyết Phong trong khoảnh khắc trở nên vô cùng kích động, nhảy dựng lên lấy lại điện thoại, hy vọng ít nhiều có thể cứu được một chút ảnh về

Khương Xuy Vũ thu tay lại, trốn tránh Ngưỡng Tuyết Phong.

“Khương Xuy Vũ!” Ngưỡng Tuyết Phong lớn tiếng kêu lên, ánh mắt đều đỏ ngầu, “Cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Tôi biết.” Khương Xuy Vũ thấy Ngưỡng Tuyết Phong đã ép mình đến một góc của sô pha, không còn đường lui, cậu bật người ném điện thoại tới một nơi xa, bổ nhào vào người Ngưỡng Tuyết Phong, đặt anh nằm trên ghế sô pha.

“Anh đẩy tôi đi!” Khương Xuy Vũ đè lên người Ngưỡng Tuyết Phong, nói những dự đoán giật gân: “Tốt nhất là anh phải dùng lực thật mạnh đẩy tôi ra, sau đó cái gáy của tôi sẽ đập thật mạnh vào góc bàn trà, lại ngã đổ xuống sàn nhà, máu chảy thành sông, đưa đến bệnh viện, thầy thuốc nói tôi chấn động não, đồng thời cũng chịu thêm chứng mất trí nhớ, sẽ không nhớ rõ anh nữa !”

Ngưỡng Tuyết Phong đặt hai tay lên vai Khương Xuy Vũ, sau đó chấp nhận số mệnh.

Thời gian đã qua nhiều năm như vậy, nhiều ảnh chụp cũng đã xóa sạch sẽ

Khương Xuy Vũ thở hồng hộc, ánh mắt tức giận đỏ ngầu trừng mắt nhìn Ngưỡng Tuyết Phong, hai tay đang chống đột nhiên chẳng còn chút sức lực nào, toàn bộ thân trên đổ ập vào người Ngưỡng Tuyết Phong, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim Ngưỡng Tuyết Phong đập, bùm bùm.

Khương Xuy Vũ không phân biệt được nhịp tim đang đập nhanh mất kiểm soát này rốt cuộc là của Ngưỡng Tuyết Phong hay là của chính mình.

“Vì sao ngày đó tôi hôn anh mà anh chẳng có tí phản ứng nào hết?” Khương Xuy Vũ ấm ức nỉ non, ngẩng đầu khỏi ngực Ngưỡng Tuyết Phong nhìn anh, không nhịn được cúi xuống hôn lên khóe môi anh một cái, “Sao anh chẳng phản ứng gì cả thế?”

Khương Xuy Vũ chen một chân vào giữa hai chân Ngưỡng Tuyết Phong, không nặng không nhẹ đè lên cơ thể anh.

Cậu cong người đứng dậy, trên cao nhìn xuống Ngưỡng Tuyết Phong dưới đất, lại hôn lên môi anh, “Tôi ở ngay trước mặt, ảnh chụp sao mà đẹp bằng người thật ở đây được?”

Bộ đồ ngủ mỏng manh mùa hè không che lấp được phản ứng của Ngưỡng Tuyết Phong với Khương Xuy Vũ.

Khuôn mặt Khương Xuy Vũ vẫn còn mang theo nước mắt, bỗng nhiên liền nở nụ cười, nhẹ nhàng cọ cọ đầu gối .

Ngưỡng Tuyết Phong quay đầu đi, giữa mũi và môi phát ra hơi thể gấp gáp không che giấu được

“Tôi nhớ ra những bức ảnh kia được chụp từ lúc nào rồi .” Hơi thở của Khương Xuy Vũ cũng bắt đầu trở nên nặng nề, cậu cắn một ngụm vào chiếc cổ gợi cảm mềm mại đang nghiêng về một bên của Ngưỡng Tuyết Phong, nói rằng bức ảnh bắt tay mà anh dùng làm hình nên điện thoại, “Là lần đầu tiên của chúng ta đúng không? Ngày đó anh cả đêm cũng không ngủ, tôi tỉnh lúc nào cũng thấy anh vẫn đang mở mắt tỉnh táo.”

Lần đầu tiên của bọn họ là Khương Xuy Vũ chủ động đề nghị.

Vào ngày sinh nhật đầu tiên sau khi kết giao với Ngưỡng Tuyết Phong, chính thức mười tám tuổi, chúc mừng điên cuồng đến quá nửa đêm mới tự mình về nhà

Ngưỡng Tuyết Phong sáng sớm mới vừa tỉnh, vào lúc tinh thần còn chưa khôi phục chợt nghe thấy Wechat vang một tiếng, anh nghĩ hẳn là Khương Xuy Vũ gửi tin nhắn

Mở ra vừa thấy, Khương Xuy Vũ nói: Tối qua em mơ thấy anh .

Ngưỡng Tuyết Phong không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, giây phút đó anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng mà ngay sau đó Khương Xuy Vũ lại gửi tới một tin nhắn càng khiến anh hạnh phúc đến muốn bay lên.

Khương Xuy Vũ: Em xuất tinh trong mơ .

Khương Xuy Vũ: Đêm nay chúng ta thuê phòng đi.

Cả ngày hôm đó Ngưỡng Tuyết Phong đều ngây ngẩn, loại cảm xúc vô cùng hồi hộp nhưng cũng vô cùng mong chờ nghênh đón màn đêm buông xuống.

Lúc cùng Khương Xuy Vũ  bước vào phòng giường lớn xa hoa của khách sạn, Ngưỡng Tuyết Phong thậm chí còn cảm thấy được thiếu không khí, hít thở không thông, lúc nào cũng có thể lên cơn sốc.

Khương Xuy Vũ tắm rửa trước, tiếp theo là Ngưỡng Tuyết Phong, anh hoài nghi hệ thống thông gió trong phòng tắm của khách sạn có vấn đề, làm anh suýt chút nữa ngạt thở bên trong, cả người da đều đỏ lên, nóng bừng

Vào lúc anh bước vào phòng tắm, Khương Xuy Vũ đã ngồi xếp bằng hai chân lên giường, dường như đang đợi anh.

Ngưỡng Tuyết Phong không biết làm sao đi về hướng Khương Xuy Vũ, Khương Xuy Vũ lập tức leo lên người anh, hai tay bắt lại vòng trên cổ anh, như ngày hôm nay vậy, không giải thích gì đã bắt đầu hôn anh.

Hai người một đứng trên sàn nhà, một quỳ gối trên giường, động tác cũng không kịch liệt, nhưng áo choàng tắm rất nhanh chóng đã bị cởi ra, da thịt tiếp xúc lại càng chặt chẽ thân mật.

Giữa những nụ hôn, Khương Xuy Vũ khàn giọng mà háo hức nói: “Trong tủ đầu giường cái gì cũng có, để em tận hưởng niềm hạnh phúc của tuổi trưởng thành đi”

. . . . . .

Trên chiếc sô pha dày, mềm mại nhưng chật hẹp, những cử chỉ thân mật của Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong cũng gần gũi tiếp cận nhau giống như hôm đó vậy

Khương Xuy Vũ cảm nhận được những ký ức liên quan đến lần đầu tiên của hai người làm cho phản ứng của hai người họ càng thêm kịch liệt, nóng bỏng.

Khương Xuy Vũ hôn kỹ càng vào đôi môi, hai má, vành tai Ngưỡng Tuyết Phong rồi khổ sở lên án: “Cảnh Minh bảo tôi bình tĩnh, tôi cũng muốn bình tĩnh, nhưng tôi không làm được. Ngưỡng Tuyết Phong, anh dạy tôi được không, dạy tôi làm sao mới co thể bình tĩnh giống như anh.”

Cơ thể Ngưỡng Tuyết Phong hơi run rẩy, ngày dưới sự bao vây của Khương Xuy Vũ, anh không có chỗ trốn.

“Tôi không hề bình tĩnh, tôi chỉ là sợ hãi. . . . . .” Giọng nói của Ngưỡng Tuyết Phong mang theo chút bối rối vì ý loạn tình mê, hai tay không hề đơn độc mà đặt ở hai bên như đang chống lại, anh ôm lấy Khương Xuy Vũ, vuốt ve phía sau lưng ôm chặt Khương Xuy Vũ, dọc theo sống lưng mà tìm đến huyệt dưới, lại xuyên qua vạt áo mò vào trong, “Tôi sợ mất đi em, cũng sợ đánh mất bản thân.”

“Thích tôi sẽ làm anh đánh mất đi bản thân ư?” Khương Xuy Vũ vùi  mặt vào cổ Ngưỡng Tuyết Phong, hơi thở nặng nề, nhẫn nại cắn chặt môi.

“Tôi không biết. Tôi không biết.” Ngưỡng Tuyết Phong vừa thống khổ lại vừa sung sướng rên rỉ.

“Những chuyện không biết rõ vậy thì đừng nghĩ nữa. Bây giờ chỉ cần làm tôi sung sướng, làm cho tôi vui vẻ là được rồi.”

Trời còn chưa sáng

Khương Xuy Vũ mơ mơ màng màng nhìn điện thoại xem thời gian.

Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Vẫn chưa đến năm giờ.”

Khương Xuy Vũ cũng lười mở mắt, thuận thế chui vào vòng tay của Ngưỡng Tuyết Phong.

Điều hòa phòng ngủ mở rất phù hợp, thế cho nên đến sáng sớm mới cảm thấy có hơi lạnh

Híp mắt một hồi lâu, Khương Xuy Vũ nghĩ đến điều gì, thấp giọng nói: “Những ảnh trong điện thoại anh đã xóa vào thùng rác, trong vòng một tháng đều có thể khôi phục lại.”

Ngưỡng Tuyết Phong cất giọng ngay trên đỉnh đầu cậu nói: “Sau đó anh cũng kịp phản ứng lại rồi.”

Chính là lúc ấy biến cố đến quá nhanh, lý trí của anh nháy mắt liền sụp đổ.

Khương Xuy Vũ im lặng, bỗng nhiên nói: “Mối quan hệ như thế này có phải sẽ khiến anh dễ chịu hơn một chút không?”

“Cái gì cơ?”

“Là quan hệ có thể lên giường với tôi, lại còn không cần phải chịu trách nhiệm, cũng không cần phải sợ mất đi tôi, dù sao tôi cũng không phải của anh.”

Nói khó nghe thì là bạn bè vì lợi ích.

Cánh tay Ngưỡng Tuyết Phong đang ôm Khương Xuy Vũ lập tức cứng đờ, phức tạp nói “Xuy Vũ, tôi không hề có ý này. Xin lỗi, trước đây tôi. . . . . .”

“Anh đừng nói gì nữa, nói mà tái hợp thì cũng muộn rồi, cứ làm như tôi dễ bị nhìn thấu vậy.” Khương Xuy Vũ đẩy Ngưỡng Tuyết Phong ra, nhảy xuống giường, nhanh nhẹn nhặt quần áo từ dưới sàn lên mặc vào, “Bây giờ tôi cần phải bình tĩnh, trước khi tôi bình tĩnh trở lại thì anh đừng nói gì cả.”

Khương Xuy Vũ đi ra ngoài, mở cửa ra, lại ngả nửa người vào trong, bày ra tư thế bắn súng, chỉ chỉ Ngưỡng Tuyết Phong: “Quên nói, so với ba năm trước anh lợi hại hơn rồi.”

Khương Xuy Vũ đi trong hành lang cảm thấy rất thỏa mãn, bước chân nhẹ nhàng.

Cậu bắt đầu ngẫm lại bản thân mình một cách sâu sắc, liệu có thực sự chỉ là cơn máu nóng bốc lên đầu nhất thời như lời Cảnh Minh nói hay không, người ngủ say sẽ không đau khổ đòi sống đòi chết như trước đây nữa ư

Nào có.

Khương Xuy Vũ nghiêm túc suy nghĩ, vẫn là muốn tiếp tục ngủ, không phải ba năm.

Ngủ cả đời.

Nhưng sống cùng cả đời thế nào thì vẫn cần bình tĩnh, còn cả một chặng đường dài.

Khương Xuy Vũ chạy bước nhỏ đến bên ô cửa sổ cuối hành lang, hướng về phía bầu trời tươi sáng bên ngoài, tâm tình vui sướng hét to một tiếng.

Tiểu Mặc và trợ lý ở công ty của Ngưỡng Tuyết Phong đợi ở sảnh khách sạn đến tận nửa đêm, họ vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Ngưỡng Tuyết Phong yêu cầu bọn họ trở về, trong lòng đại khái cũng liền hiểu được điều gì. Lúc này, phòng khách sạn tương đối cao cấp như thế này đã đầy nên họ bình tĩnh đến khách sạn gần đó đặt phòng qua đêm, mỗi người ngủ một giấc bình yên, rồi trở về khách sạn sau khi đã đến giờ làm việc.

Ở thang máy gặp được trợ lý của một diễn viên trong một đoàn làm phim không lớn không nhỏ.

Diễn viên nọ không nổi tiếng lắm nhưng phô trương thanh thế đúng là không nhỏ, không thích bữa sáng mà khách sạn cung cấp, vì thế mỗi ngày đều yêu cầu trợ lý dậy sớm một tiếng đồng hồ để mua thức ăn sáng gần đó cho mình.

Trợ lý và Tiểu Mặc chào hỏi: “Ồ, mọi người có phải cả đêm không về không?”

Tiểu Mặc ngẩn ra.

Trợ lý cười nói: “Tối hôm qua tôi nhìn thấy mọi người đi ra ngoài.”

Các trợ lý đi ra ngoài không về qua đêm để tạo không gian riêng tư cho các nghệ sĩ. Họ đang làm gì, trợ lý hiểu rõ nhất.

Tiểu Mặc có hơi sốt ruột, cô sợ ảnh hưởng đến Ngưỡng Tuyết Phong.

Lúc trước có người lén quay video Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ cãi nhau rồi truyền đi, sau này bị đạo diễn điều tra ra, quả thật là đoàn làm phim có người bị 《 đại phú ông 》bỏ tiền tìm kiếm những việc không hay từng làm trong quá khứ, nhưng trừ việc khai trừ người nọ và giữ quyền lợi truy tố thì cũng chẳng có biện pháp nào để tiến thêm một bước trừng phạt người ta được nữa. Dù sao cũng là xã hội pháp trị, cho dù đã ký hợp đồng giữ bí mật, cũng chỉ đề cập đến những thứ không gây đau đớn như đạo đức, chỉ cần người khác bỏ tiền đủ nhiều, vậy thì làm trái hợp đồng cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Tiểu Mặc sợ đoàn làm phim có người bị mua chuộc, sợ Ngưỡng Tuyết Phong bảo trợ lý ra ngoài bị truyền ra lại bị người ta gài bẫy tạo scandal.

Não nhảy số nhanh, Tiểu Mặc mặt đỏ lên, nhớ đến mình là trợ lý đắc lực mà công ty sắp xếp cho Ngưỡng Tuyết Phong, cô mới mơ mơ hồ hồ nói với trợ lý kia: “Ừm, tôi với anh ấy . . . . . .anh Tuyết Phong rất tốt, cho chúng tôi nghỉ phép thôi mà.”

Trợ lý kia lập tức tỏ vẻ mình đã hiểu cả rồi: “Hóa ra là như vậy, cũng không trách được, mấy người ngày đêm bên nhau, có cảm tình cũng là chuyện bình thường, thật là ngưỡng mộ cô, mỗi ngày tôi đều bận rộn muốn chết đi được, trong thời gian tới muốn tìm được bạn trai đúng là quá vô vọng rồi.”

Sắc mặt Tiểu Mặc càng đỏ hơn, trợ lý công ty Ngưỡng Tuyết Phong cũng hiểu được ý, cũng phối hợp nở nụ cười thật tươi.

Tiểu Mặc xấu hổ nghĩ, mọi chuyện thực ra không phải như vậy đâu.

Hiểu biết của cô về trợ lý của Ngưỡng Tuyết Phong có giới hạn, chỉ biết anh gọi là Trác Phi, bình thường cũng khá kín tiếng chịu trách nhiệm cho các hoạt động kinh doanh của công ty, bọn họ tuy rằng đều là trợ lý của Ngưỡng Tuyết Phong nhưng một người phụ trách giải quyết các công việc của công ty, một người phụ trách mảng chăm sóc nghệ sĩ, dường như không có điểm chung nào, bình thường cũng chẳng trao đổi gì với nhau. Nếu Ngưỡng Tuyết Phong không được sắp xếp lịch quay thì việc ba tháng hay nửa năm không thấy được Trác Phi cũng là chuyện bình thường, thậm chí cũng không biết người ta độc thân hay không nữa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Xuy Vũ đã thể hiện thuộc tính ẩn —— bà mối.

 

Trợ lý kia rốt cuộc cũng đến tầng, liền đi ra trước.

Tiểu Mặc và Trác Phi đều thả lỏng thở phào một hơi.

Trác Phi cười : “Về phải báo cáo chuyện này cho giám đốc Ngưỡng mới được.”

Tiểu Mặc theo bản năng hỏi: “Báo cáo gì cơ?”

Trác Phi nhìn cô một cái: “Xin cho cô solo vào làng giải trí, khả năng biểu diễn không tồi”

Tiểu Mặc ngây ra một chút, lập tức cười rộ lên.

Bây giờ còn biết thêm, người này còn rất hài hước nữa.