Skip to main content

Trang chủ Tháng ngày cùng xào CP với bạn trai cũ Chương 36: Xa xôi

Chương 36: Xa xôi

7:59 chiều – 04/05/2025

Cái tên Cảnh Minh thối tha không biết xấu hổ này tận dụng mọi khả năng để mở rộng chiều sâu và chiều rộng cho” Thế giới của Xuy Vũ”dùng mấy cái lý do rỗng tuếch, rồi thì cuộc gặp gỡ định mệnh để tự cho mình một vai diễn, thời gian lên hình có thể đến tận ba phút.

Khương Xuy Vũ liên tục cảm thán: “Nếu anh đi đóng phim, chỉ dựa vào cái miệng nói không thành có này hẳn sẽ giành được vai nam chính.”

Cảnh Minh khinh thường bác bỏ việc này: “Bây giờ tôi cũng chỉ dựa vào cái miệng đi khắp thế giới.”

Sinh nhật càng ngày càng đến gần .

Những nhóm fan của Khương Xuy Vũ cũng hoạt động tích cực hẳn lên, có tiền thì chi tiền, không có tiền thì dốc sức, tất cả đều đang nỗ lực cày số liệu liên quan đến đề tài sinh nhật. Dù sao đến ngày sinh nhật, đều sẽ quảng cáo ở tàu điện ngầm, sân bay, còn có bảng quảng cáo lớn ngoài trời, càng không thể thiếu được quảng cáo trên các nền tảng ứng dụng ngay trang chủ, cái chủ đề sinh nhật này dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải để nó được lên hotsearch, còn cả những lời chúc mừng nổi bật từ các nơi đều đang được thảo luận sôi nổi đang dần được thực hiện.

Trong đoàn làm phim “Niệm Ương”, trừ một vài đoạn phụ đang được phía bên phó đạo diễn tiếp tục cho quay, thì những diễn viên chính và đạo diễn đều tạm dừng vài ngày, gắng sức tập trung cho “Thế giới của Xuy Vũ”.

Thời gian những người khác lên hình cũng không dài, có thể nói làm phim ngắn thế này chính là kiểu vừa làm vừa chơi, chỉ có Khương Xuy Vũ là mệt nhất, đi sớm về tối, tinh thần vô cùng căng thẳng, cả ngày đều phải diễn, chẳng nhàn rỗi chút nào.

Vì sinh nhật mà ép mình đến thế, cũng đúng là thê thảm.

Điều duy nhất có thể xem như an ủi đó là rốt cuộc không cần mỗi ngày đều phải mặc cổ trang chạy tới chạy lui.

Trong bối cảnh của “ Thế giới của Xuy Vũ”giới giải trí không có người nào là Khương Xuy Vũ, người diễn vai Lộc Ẩm Khê trong “Niệm Ương” đương nhiên cũng phải thay người

Người được đổi chính là nam diễn viên mà Nhiệt Phong vừa mới ký hợp đồng năm nay, tên là Triệu Thâm Thâm, tuổi không lớn, vừa tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật biểu diễn. Để một người mới sắm vai Lộc Ẩm Khê trong một bộ phim quy tụ toàn sao lớn, tuy rằng không có lời thoại, nhưng cũng đủ thấy Nhiệt Phong rất xem trọng và tạo điều kiện bồi dưỡng cậu ta.

Nghe nói cậu ta được Ngưỡng Tuyết Phong nhìn trúng, cũng tự mình ký hợp đồng nhận về công ty.

Lại là nghe nói!

Mới sáng sớm khi Khương Xuy Vũ đến phòng hoá trang, liền đặc biệt chú ý vị Triệu Thâm Thâm mới đến kia.

Bởi vì cổ trang khó tạo hình, đám người Triệu Thâm Thâm đến rất sớm, lúc này Triệu Thâm Thâm đang mặc trang phục biểu diễn mà bình thường Khương Xuy Vũ hay mặc, đang được chuyên gia trang điểm hóa trang và làm tóc cho.

Chỉ nhìn khuôn mặt thôi là đã thấy cậu ta dễ uốn nắn, thanh tú, tinh xảo lại trẻ tuổi.

Lúc Khương Xuy Vũ giả vờ như vô tình lượn một vòng trong phòng hóa trang, Triệu Thâm Thâm vô cùng lễ phép gọi cậu là anh Xuy Vũ, ngồi ở ghế trang điểm trên đầu không thể động đậy vẫn cố hết sức mỉm cười nhìn cậu qua gương, tám chiếc răng lộ cả ra ngoài, tràn đầy tinh thần hoạt bát, là một đàn em khá dễ mến.

Khương Xuy Vũ trang điểm xong thì đi ra phim trường, hiện trường lúc này có hơi hỗn loạn, ánh sáng đã được bố trí sẵn từ trước, bây giờ phải căn cứ vào tình hình thực tế của diễn viên mà thay đổi lại một chút.

Khương Xuy Vũ đứng đợi ở một bên, không biết khi nào, một bóng người đi tới bên cạnh cậu.

Khương Xuy Vũ quay đầu nhìn, là Ngưỡng Tuyết Phong, lại quay đầu trở về lại.

Xung quanh là nhiều giọng nói lộn xộn, Ngưỡng Tuyết Phong thấp giọng nói: “Em có nhìn thấy Triệu Thâm Thâm không?”

Khương Xuy Vũ hai tay ôm ngực: “Nhìn thấy rồi, sao vậy?”

“Có phải là hơi giống em đúng không?”

Khương Xuy Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh có ý gì?”

Cái tên khốn nạn này, lại còn đi tìm người thay thế mình nữa?

Ngưỡng Tuyết Phong mỉm cười: “Chính là vì cậu ta có hình thể khá giống với em, nên mới tuyển cậu ta vào diễn vai Lộc Ẩm Khê trong bộ phim ngắn này, có thể dùng luôn đồ diễn của em, không cần chỉ vì quay có mấy cảnh mà phải chuẩn bị thêm một bộ, đắt tiền lắm đó, anh không nỡ chi ra. Nhiệt Phong vẫn là công ty khởi nghiệp, phải tiết kiệm tiền.”

Khương Xuy Vũ không trừng mắt nhìn anh nữa mà chậm rãi rũ mi mắt xuống, ừ một tiếng: “Mấy người thật là keo kiệt.”

Nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng lắm, Khương Xuy Vũ liếc nhìn Ngưỡng Tuyết Phong: “Anh nói điều này với tôi làm gì?”

Ngưỡng Tuyết Phong nhìn đoàn làm phim hỗn loạn trước mặt, cười cười không lên tiếng.

Khương Xuy Vũ bực bội nói: “Có phải anh nghĩ là tôi ghen không vậy?”

Ngưỡng Tuyết Phong cười nói: “Không, chỉ là muốn thể hiện cho em xem một chút thủ đoạn anh điều hành công ty thôi mà.”

Khương Xuy Vũ lầm bầm hai tiếng, dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Em ghen là bởi vì em thích anh, không phải là em cố tình gây sự.”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vừa dứt, pháo đã nổ tung trời, đứng gần bị ù tai nhưng lại quá đỗi đẹp mắt

Ngưỡng Tuyết Phong im lặng một lúc lâu.

“Các bộ phận chuẩn bị!” Ngô Tử Sơn cầm loa hô lớn hai tiếng, Ngưỡng Tuyết Phong muốn nói gì đã không kịp, chỉ nhìn thấy Khương Xuy Vũ liếc mắt một cái, trở về nơi của mình.

Bắt đầu quay.

Một chiếc áo phông trắng, quần đùi kaki, giày thể thao graffiti màu trắng, Khương Xuy Vũ ăn mặc nhẹ nhàng, mát mẻ có hơi vội vàng chạy đến trường quay “Niệm Ương”, cậu nghĩ rằng mình đã đến muộn, lại được thông báo cho biết rằng mình chỉ là một người là xâm nhập vào đây, Lộc Ẩm Khê của “Niệm Ương”vẫn đang ở đây, vui lòng không quấy rầy bọn họ quay phim, nếu không sẽ gọi bảo vệ đến .

Ống kính quay đến Triệu Thâm Thâm.

Khương Xuy Vũ nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy rất hụt hẫng mờ mịt, đành phải đi cầu cứu Ngưỡng Tuyết Phong: “Chuyện gì thế này?”

Hai người nói chuyện kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia được một lúc, Khương Xuy Vũ vừa mơ hồ vừa hoảng hốt hiểu được tình hình hiện tại của mình.

Mà Ngưỡng Tuyết Phong vẫn còn đang muốn cậu gia nhập giới giải trí mà cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, dù sao người có ngoại hình đẹp đều sẽ có chút tâm tư, lo lắng, suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí, Khương Xuy Vũ lại cực kỳ xuất sắc, Ngưỡng Tuyết Phong liền đưa cho cậu danh thiếp của mình, mời cậu đến Nhiệt Phong phỏng vấn: “Nếu cậu thật sự cảm thấy hứng thú với diễn xuất, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

Khương Xuy Vũ cầm lấy danh thiếp, ngơ ngác đến ngây người.

Ngưỡng Tuyết Phong xoay người tiếp tục quay phim, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại nghiêng người, dường như tiếp nối câu lúc này vẫn chưa nói xong nhưng lại là một kiểu khác như là: “Nếu không bao giờ gặp lại nữa, chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon luôn.”

Nói xong, mới gỡ bỏ vạt áo lịch lãm, phong độ ngời ngời đi diễn vai Văn Trúc Huyên.

Câu thoại sau mà Ngưỡng Tuyết Phong vừa nãy thêm vào là lời thoại kinh điển của “Thế giới Sở môn”

Ngô Tử Sơn không bảo dừng, thật ra ông cảm thấy cảnh vừa nãy được thêm vào tại chỗ thật đúng là khiến người ta bất ngờ, dùng một câu thoại kinh điển tôn vinh “Thế giới Sở môn”, cũng chính là đề tài của bộ phim ngắn này.

Thời tiết tháng tám khô nóng vào sáng sớm cũng đã phát huy uy lực của nó, mặt đất bốc lên hơi nóng, không khí tràn ngập tia nắng độc.

Tất cả những điều này khiến người ta không mở nổi mắt, tầm mắt vặn vẹo, mơ ảo, như thể được bọc lại bởi một lớp kính mờ

Khương Xuy Vũ lúc này cũng cảm nhận được lớp kính mờ ngăn cách cậu và Ngưỡng Tuyết Phong, tựa như hai thế giới, chỉ nhất thời hợp lại rồi lại dần xa cách.

Bên kia là Ngưỡng Tuyết Phong đang mặc trang phục biểu diễn trang điểm rất đậm, bên cạnh anh là camera, máy ghi âm, tấm chắn điều chỉnh ánh sáng, và những đôi nam nữ đủ màu sắc đi qua đi lại.

Mà Khương Xuy Vũ mặc một bộ quần áo vô cùng đơn giản, bối cảnh cũng vô cùng bình thường, cậu chưa bao giờ tham dự vào giới biểu diễn rực rỡ sắc màu như của Ngưỡng Tuyết Phong.

Loại cảm giác bị cô lập này ngay vào lúc Ngưỡng Tuyết Phong nói ra câu “Nếu không bao giờ gặp lại nữa” liền hết sức rõ ràng.

Câu nói kia giống như đã nấn ná trong lòng Ngưỡng Tuyết Phong rất lâu, đã quá quen thuộc với anh, thậm chí anh còn chuẩn bị xong cho việc không bao giờ gặp lại nữa, bây giờ anh chỉ là nhân cơ hội này nói ra miệng, cân nhắc nặng nhẹ mà bình tĩnh nói ra.

Ở một vĩ độ khác, nhẹ nhàng nã Khương Xuy Vũ một phát súng, cố gắng tạo ra một không gian kết nối thu hẹp khoảng cách giữa thế giới của hai người.

Nếu không bao giờ gặp lại nữa, chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon luôn.

Trừ lần đó ra, chẳng còn cách nào khác

Thật xa. Khương Xuy Vũ nhìn thấy bóng dáng Ngưỡng Tuyết Phong, không tự chủ được dấy lên ý niệm núi xa xôi, vầng trăng xa xôi trong đầu.

Mãi đến khi Ngô Tử Sơn vừa lòng hô qua, Khương Xuy Vũ vẫn còn hơi hoảng hốt.

Cậu lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi khung cảnh mà mình vừa đắm chìm

Khương Xuy Vũ trong phim ngắn chưa bao giờ thực sự hòa mình vào vai diễn, thế nhưng tại sao trong hiện thực cậu dường như có chút giống như không thoát được khỏi những suy nghĩ của bản thân?

Mãi đến khi Cảnh Minh lại bị kích động địa bay đến trường quay, nhanh chóng phát hiện được cậu có hơi không bình thường: “Sao trông cậu bơ phờ thế?”

Khương Xuy Vũ nhéo nhéo mặt: “Đóng phim mà, mệt cả thể xác lẫn tinh thần.”

Chỉ là tâm trạng của cậu nhanh chóng bị Cảnh Minh làm thay đổi, không phải là thoải mái hơn, mà rõ ràng là bị làm cho tức giận.

Phần biểu diễn của Cảnh Minh nằm ngoài dự kiến của cậu.

Khương Xuy Vũ và Cảnh Minh đã từng hợp tác diễn xuất, chỉ giới hạn trong một số lần cậu giúp Cảnh Minh quay MV. MV không cần thiết phải có nội dung hấp dẫn, chỉ cần đẹp là được, Khương Xuy Vũ đa phần sẽ diễn vai thiếu gia hào hoa phong nhã ăn chơi trong quán rượu, Cảnh Minh diễn vai một người vô danh lặng lẽ vừa đàn vừa hát tại một góc nào đó.

Bởi vậy Khương Xuy Vũ cũng không biết Cảnh Minh diễn xuất vô cùng lố.

Diễn xuất lố lại thêm vào tham vọng biểu diễn, quả thực chính là thảm họa diễn xuất

Rõ ràng chỉ cần đứng ở bên đường đàn ghi-ta, cô độc cất tiếng hát là được rồi, Khương Xuy Vũ cảm thấy được nhắm mắt cũng có thể diễn xong, kết quả Cảnh Minh cứ tay chân cứng đờ, biểu cảm lại cứ giật giật, thấy vậy Khương Xuy Vũ kinh ngạc một lúc lâu: “Cậu làm cái gì thế? Muỗi đốt à?”

Cảnh Minh vẫn rất tự tin nói: “Không phải cậu nói phải diễn cho ra được sự cô độc tịch mịch hay sao?”

“Cô độc của cậu là chứng rốt loạn tăng động giảm chú ý à, tịch mịch của cậu là Alzheimer à?” Khương Xuy Vũ chẳng phải chưa từng gặp qua người diễn xuất kém, nhưng trước giờ cậu chưa từng bận tâm, đối với việc biểu diễn bằng ánh mắt đều là kiểu không nhìn thấy thì sẽ không ưu phiền. Vừa nãy để tâm chứ ý, cứ như tự mình hại mình.

“Mưu sinh bằng việc biểu diễn nghệ thuật đường phố, giống như chúng ta lần trước, nếu không được nữa thì cứ xem như cậu đang hát trong concert ấy, tạo ra bầu không khí kiểu như thế là được rồi.” Khương Xuy Vũ tức giận nhe nanh múa vuốt, một lúc lâu sau mới không dễ gì mà quay xong cảnh biểu diễn nghệ thuật trên đường.

Kế tiếp là cảnh mà Khương Xuy Vũ và Cảnh Minh đối mặt diễn xuất cùng nhau:

Khương Xuy Vũ vui sướng nhận ra Cảnh Minh ở trên đường, ca sĩ hết thời Cảnh Minh từ đầu vẫn nghĩ Khương Xuy Vũ là fan hâm mộ âm nhạc của anh ta từ những năm đầu, vì cậu vẫn nhớ rõ anh ta, cảm thấy vừa vui vẻ, vừa lạc lõng. Đến khi nhận ra tất cả chỉ là hiểu lầm, thậm chí người trước mặt anh này cứ như bị thần kinh, Cảnh Minh càng rơi vào trạng thái trầm cảm và tự chế giễu bản thân, sau đó khi hợp tác với Khương Xuy Vũ chơi một bài hát, anh đã tìm được nguồn cảm hứng và nhiệt huyết theo đuổi ước mơ đã mất từ lâu, lại bắt đầu phấn chấn trở lại.

Diễn biến cảm xúc vẫn còn rất nhiều, càng lúc càng rõ ràng hơn.

Khương Xuy Vũ kích động hô lên một tiếng “Cảnh Minh” , đợi đến khi Cảnh Minh diễn lố làm động tác quay đầu lại, dùng mọi cơ mặt để tạo nên biểu cảm nghi ngờ, Khương Xuy Vũ trong một giây nhất thời đã nảy ra ý muốn đánh Cảnh Minh một trận ra trò.

Nghĩ đến sau đó Cảnh Minh cần thể hiện nhiều loại cảm xúc hơn, Khương Xuy Vũ bỗng nhiên cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng to lớn

Khương Xuy Vũ xoay người chạy đi, chân thành nắm lấy tay Ngô Tử Sơn: “Đạo diễn, bây giờ cắt bỏ luôn vai diễn của cậu ta có còn kịp không?”

Ngô Tử Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nếu có thể, ông ta còn muốn trục xuất Cảnh Minh hơn cả Khương Xuy Vũ.

Cuối cùng vẫn là Ngưỡng Tuyết Phong ra tay, tận tay dạy Cảnh Minh diễn xuất.

Nói đúng ra, Cảnh Minh không phải diễn nữa mà chỉ cần bắt chước. Ngưỡng Tuyết Phong làm động tác nào thì cậu ta cứ làm theo động tác đó, Ngưỡng Tuyết Phong thể hiện biểu cảm gì thì cậu ta cứ mô phỏng theo là được, tuy rằng quá trình đó cần có thời gian để điều chỉnh, nhưng cuối cùng cả tiến trình cũng xem như khả quan.

Khương Xuy Vũ ngồi bệt xuống một bên ôm lấy đầu, cảm thấy những chuyện này quá mức tra tấn.

Cảnh Minh bất mãn với sự ghét bỏ: “Cậu là thiếu kiên nhẫn, cậu xem giám đốc Ngưỡng người ta kiên trì bao nhiêu, không biết mệt luôn đó.”

Ngưỡng Tuyết Phong nghe vậy bất đắc dĩ cười: “Đều là vì xem trọng Weibo mười lăm triệu fans của cậu mà thôi.”

Cảnh Minh nhướng mày: “Sao anh biết Weibo của tôi có mười lăm triệu fans? Hôm nay vừa mới đạt được con số đó, vẫn chưa kịp chúc mừng nữa.”

Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Trước khi quyết định giao vai diễn này cho cậu, tôi cố ý lên Weibo kiểm tra một chút. Không thể không nói, những số liệu này đóng vai trò quyết định”

Khương Xuy Vũ không nhịn được cười ha hả, nửa ngày cũng chưa dừng được.

Đầu tiên Cảnh Minh nhìn cậu lên án, mãi đến khi Khương Xuy Vũ cười đến đau bụng mà vẫn còn cười, sau đó có chút lo lắng, lén lút nháy mắt với Ngưỡng Tuyết Phong, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cảm xúc gần đây của Xuy Vũ không bình thường không? Gần đây cậu ta mệt mỏi lắm à ?”

Ngưỡng Tuyết Phong đang xem phần kịch bản kế tiếp của Cảnh Minh, im lặng vài giây sau mới nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy.”