Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 7: Đích nữ trở về 3

Chương 7: Đích nữ trở về 3

4:14 sáng – 04/06/2025

Ngày hôm nay của kiếp trước nàng bị bệnh cho nên ngủ mê man, căn bản không biết Tĩnh Nương đã dùng di vật của mẫu thân mới đổi được thuốc.
Mà cũng kiếp trước, vào lúc canh ba, Kim ma ma bưng tới một chén thuốc.
“Phu nhân bên kia bận bịu túi bụi, dặn đại tiểu thư bệnh không được chủ quan, thuốc này là ta đích thân đi lấy ở hiệu thuốc, cũng là ta tự mình sắc, nhanh cho đại tiểu thư uống đi.”
Tĩnh Nương vô cùng biết ơn đón lấy chén thuốc, thổi hai lần chứ không đút thuốc ngay.
Kim mụ mụ ngáp một cái, lười nhác đợi trong sân, sau đó lập tức xoay người đi.
Ánh đèn le lói, Tĩnh Nương bưng chén thuốc như nhặt được bảo vật.
Mùi thuốc bay khắp phòng, hơi thở Thẩm Thanh Hi khẽ động, bỗng cười lạnh trong lòng một tiếng, quả nhiên đúng như nàng dự đoán!
“Tĩnh Nương, thuốc này vô dụng.”
Kiếp trước Thẩm Thanh Hi được mệnh danh là y tiên nức tiếng khắp thiên hạ, bây giờ nàng chỉ cần hơi cảm nhận nhẹ đã biết thuốc này có thành phần như thế nào, một đời này Tĩnh Nương là người thân nhất của nàng, đối với loại tình huống này, nàng càng cần sự giúp đỡ của Tĩnh Nương hơn cả.
“Tiểu thư, sao lại vô dụng? Mặc dù thuốc này rất đắng nhưng uống xong sẽ khỏe ngay thôi.”
“Tĩnh Nương, chúng ta vào phủ đã hai ngày, nếu như bà ta thật lòng muốn cứu ta, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Sức lực của Thẩm Thanh Hi, dừng một lát mới nói tiếp: “Bà ta sợ ngoại tổ trở về sẽ truy cứu, lại sợ bị người khác bắt thóp cho nên mới bày ra để ta ‘chết vì bệnh’, Tĩnh Nương, người duy nhất trong phủ có thể cứu ta chỉ có tổ mẫu, nếu người muốn ta sống, chỉ có thể đi tìm tổ mẫu.”
Thẩm Thanh Hi nhớ rõ, thời khắc nàng sắp chết ở kiếp trước, là lão phu nhân Giang thị phái người thăm sau đó mời đại phu tới.
Mặc dù lão phu nhân đối xử với nàng không quá thân thiết nhưng lại là người rất coi trọng phép tắc gia tộc. Cũng là người duy nhất trong phủ nhớ nàng là đích trưởng nữ, nhưng mà lúc trước bởi vì Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu xúi giục, nàng đúng là đã đổ hết cái chết của mẫu thân lên người lão phu nhân, nhiều lần chống đối lão phu nhân, sau đó khiến cho lão phu nhân cũng chán ghét nàng.
Nhưng dù như thế, trong lúc phụ thân và Hồ thị muốn nàng gả cho Sở Kỳ thay Thẩm Thanh Nhu, lão phu nhân là người duy nhất phản đối, nhưng khi đó lão phu nhân đã bệnh nặng, căn bản là không thể ngăn cản được, sau đó khi nàng vừa xuất giá thì bà cũng qua đời.
Kiếp trước bệnh của nàng hoàn toàn bị Hồ thị kéo dài đến nửa tháng, càng vì vậy mà di chứng của bệnh không dứt được, mỗi khi thời tiết lạnh đến thì phổi ở ngực sẽ rất đau, lần này, sao nàng có thể để Hồ thị nằm yên nửa tháng chứ?
Tĩnh Nương giống như đã bị Thẩm Thanh Hi làm cho kinh sợ: “Tiểu thư, lúc trước ngươi đâu có nói như vậy…”
Mặc dù lúc trước ở biệt trang Lạc Châu nàng không có người nuôi dưỡng, nhưng khi ấy nàng chỉ cảm thấy mình đã khắc chết mẫu thân cho nên vô cùng đau khổ mất mát, cũng không thấy được lòng người ngoan độc, mỗi khi đến tết, người bên trên điền trang sẽ đưa cho nàng loại cơm áo thấp kém, nàng còn nghĩ trong lòng kế mẫu Hồ thị này nhớ tới nàng…
Thẩm Thanh Hi cười lạnh trong lòng liên tục, lúc trước nàng hồn nhiên ngây thơ cho nên mới tin lầm người, nhưng nàng của lúc trước đó đã chết rồi, nàng của bây giờ, không tin bất cứ ai không yêu bất cứ kẻ nào, chỉ sơ với bọn họ một lần xem ai ác hơn! Ai độc hơn!
“Tĩnh Nương, lúc trước ta ôm lấy hi vọng. Nhưng hôm nay chúng ta đã trở về phủ, nếu Hồ thị đối xử thật lòng với chúng ta, Kim ma ma sao lại dám làm càn như thế? Tĩnh Nương, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết.”
Suy nghĩ của Tĩnh Nương chất phác đơn giản, nhưng nói cho cùng bà ấy cũng là người lớn, lúc trước bà đã có cảm giác Hồ thị không tốt, mà Thẩm Thanh Hi bị mẫu nữ Hồ thị che mắt, quả thực là nói đủ kiểu mới khiến cho Tĩnh Nương bớt lo nghĩ.
Quả nhiên, hai mắt Tĩnh Nương lại đỏ lên, “Tiểu thư lương thiện, suy nghĩ ai cũng tốt, lúc phu nhân còn sống, nô tỳ cũng thấy tính tình này của tiểu thư cũng tốt, nghĩ rằng ở hiền thì gặp lành cho nên chẳng nhiều lời, bây giờ bản thân tiểu thư đã biết được, nô tỳ cũng an tâm rồi! “
Ở hiền gặp lành?
Lời của Tĩnh Nương khiến Thẩm Thanh Hi cười lạnh thành tiếng!
Ở hiền thì không gặp lành được đâu, người hiền lành sẽ chỉ bị kẻ khác phản bội, sẽ chỉ chịu sự khinh rẻ của kẻ khác mà thôi, kiếp trước nàng đã ăn đủ vị đắng của việc làm người tốt rồi, cả đời này, nàng chỉ nguyện làm đại ác nhân, thần đến sát thần, phật cản giết phật!
Nói đoạn, Tĩnh Nương lại do dự: “Thế nhưng sao chúng ta tìm dược lão phu nhân đây, Hồ thị nói trên người chúng ta mang theo hơi bệnh, căn bản không muốn chúng ta đi lung tung, cho dù đến trước sân lão phu nhân rồi, chỉ sợ nô tỳ cũng không cho vào.”
Đáy mắt Thẩm Thanh Hi lóe lên sự lạnh lùng: “Cái này, không khó.”