Trên mặt Tôn Linh Quân nở nụ cười lạnh lùng, bà ấy không bảo Hồ thị ngồi xuống, cũng không bảo người dâng trà, Thẩm Thanh Vận đứng bên cạnh cũng thầm nở nụ cười trào phúng nhìn Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu. Thiếp thất Hồ thị vẫn mãi là thiếp thất, mà nhị tỷ này cũng là một kẻ ngu xuẩn.
Tôn Linh Quân thấy Hồ thị sốt sắng như thế thì tiện miệng nói: “Nếu đã tới rồi thì nói xem nàng ta đã làm những gì.”
Tôn Linh Quân thờ ơ không cho bà ta ngồi, Hồ thị cảm thấy không ổn nhưng bây giờ không có gì sánh được với việc làm cho Tôn Linh Quân và Thẩm Thanh Hi xảy ra tranh chấp.
Vì vậy Hồ thị đứng đó nói: “Em dâu không biết nó vừa mới ở bên ngoài về mà đã vu oan cho ma ma bên cạnh ta hạ độc nó, chính là kmm ấy. Em dâu không biết kmm bị lão phu nhân xử lý thảm lắm. Còn cả việc này nữa, cách đây không lâu bọn ta mời đạo sĩ đến làm phép, rõ ràng đạo sĩ đã tính ra được chỗ kỳ lạ của nó nhưng không ngờ…”
Hồ thị đau đầu nhức não kể lại một lần những chuyện đã xảy ra lúc trước nhưng toàn bộ quá trình đều bị bà ta đổi trắng thay đen, chỉ có điều lời nói của bà ta trăm ngàn sơ hở, đừng nói là tôn thị và Thẩm Thanh Vận mà ngay cả Thẩm Thanh Nhu cũng không nghe nổi.
Chờ Hồ thị miệng đắng lưỡi khô nói xong, Tôn Linh Quân cười lạnh một tiếng: “Thì ra là vậy, nàng ta có năng lực thế cơ à? Dương đại phu kia cũng nói dối giúp nàng ta luôn sao? Xuân Mai bên cạnh ngươi cũng đang hại ngươi? Hay là nói sư thái Tĩnh Vân cũng bị nàng ta mua chuộc luôn rồi?”
Tôn Linh Quân hỏi liên tục khiến sắc mặt Hồ thị hết đỏ lại xanh. Giáo dưỡng của Tôn Linh Quân hoàn toàn khác biệt với giáo dưỡng của Hồ thị, bà ấy cũng không phải là người chỉ dăm ba câu là lừa gạt được.
Hồ thị lúng túng nói: “Em dâu, bản lĩnh của nó thật sự rất cao cường, ngươi cũng đừng khinh thường nó, những lời ta nói đều là thật…”
Ánh mắt Tôn Linh Quân càng thêm đùa cợt: “Ngươi nói nhiều như thé nhưng ta chỉ nhìn ra được một chuyện.”
Hồ thị nhìn Tôn Linh Quân, Tôn Linh Quân cười nói: “Đó chính là thủ đoạn của ngươi quá thấp kép, bị Thẩm Thanh Hi phát hiện ra rồi phản kích nhiều lần như thế là do các ngươi quá ngu. Trong thư ngươi nói nàng ta đê tiện rắn rết cỡ nào, có lẽ ngươi cũng xem ta trở thành loại người như ngươi nhỉ? Chỉ dăm ba câu mà muốn xem ta thành thương để dùng à?”
Hồ thì biến sắc, lời này của Tôn Linh Quân đúng ít nhất bảy phần. Trong mắt của hai mẹ con bọn họ, Tôn Linh Quân hoàn toàn là một cây thương tốt, là một cây thương có thể đánh cho Thẩm Thanh Hi không bò dậy nổi.
Thấy Tôn Linh Quân nói chuyện bất thiện mà mẫu thân của mình lại còn vô dụng như vậy, Thẩm Thanh Nhu không nhịn được lên tiếng: “Nhị thẩm, mẫu thân của ta không biết nói chuyện, người đừng để chuyện này trong lòng.”
Ánh mắt của Tôn Linh Quân khẽ rơi trên người Thẩm Thanh Nhu.
Vừa rồi Hồ thị nói nhiều như thế, bà ấy cũng biết đôi mẹ con này cũng có vài phần thủ đoạn đùa bỡn Thẩm Thanh Hi. Có thể nói nhị tiểu thư này hoàn toàn thừa hưởng tâm chí của mẫu thân ả ta, dù sao cũng lớn lên ở tướng phủ nên ả ta càng ghê gớm hơn mẫu thân của ả ta một chút.
Tôn Linh Quân thản nhiên nói: “Tuy nói chuyện này là chuyện của đại phòng các ngươi, ta trở về tướng phủ cũng chỉ giúp nhị lão ra tận hiếu mà thôi. Nếu đêm nay hai mẹ con các ngươi tới đây chỉ để nói chuyện này thì mời về cho.”
Mặc dù Tôn Linh Quân trở về vì thư của Hồ thị nhưng bà ấy lại không muốn thừa nhận quan hệ đồng minh với Hồ thị, bà ấy nhìn Hồ thị rất gai mắt.
Thẩm Thanh Nhu nghe nói vậy cũng không hoảng hốt mà nở nụ cười, cung kính nói: “Chuyện này cũng không phải là chuyện của một mình đại phòng, nhị thẩm không suy xét cho mình thì cũng phải suy xét cho tứ muội muội mới phải.”
Tôn Linh Quân nhìn vết thương còn chưa tiêu trên mặt Thẩm Thanh Nhu rồi nhíu mày: “Ồ, ngươi nói vậy là có ý gì?”



