Tôn Linh Quân dẫn theo đôi nhi nữ trở về Đạp Tuyết Viện. Mặc dù trở về đã không còn sớm nữa nhưng lúc này trong phòng đã vô cùng chỉnh tề, Tôn Linh Quân nhìn lướt qua vô cùng hài lòng rồi cho đám hạ nhân lui xuống.
Thẩm Thanh Vận nhanh miệng nói: “Mẫu thân, con thấy Thẩm Thanh Hi không giống dạng người Hồ thị nói…”
Thẩm Gia Ngạn nhíu mày: “Muội muội, đó là đại tỷ tỷ của muội, còn một người cũng là đại bá mẫu của muội.”
Thẩm Thanh Vận nhíu mũi: “Mẫu thân, người xem đại ca lại bắt đầu giáo huấn ta như phu tử rồi kìa. Tuy nói Thẩm Thanh Hi là đích trưởng nữ nhưng nàng ta ở bên ngoài nhiều năm như thế, nào có chút giáo dưỡng nào của tướng phủ đâu? Còn cả người kia, người kia là một thiếp thất…”
Lông mày của Thẩm Gia Ngạn lập tức nhíu chặt hơn.
Tôn Linh Quân lắc đầu: “Lời này của con chỉ nên nói với ta một chút rồi thôi, tuyệt đối đừng nói trước mặt tổ mẫu của con.”
Thẩm Thanh Vận cười một tiếng: “Đương nhiên con biết điều này.”
Tôn Linh Quân gật đầu nhìn Thẩm Gia Ngạn: “Ngạn Ca Nhi đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đi gặp đại bá của con. Con của hắn còn nhỏ, là tiểu bối của tướng phủ nên chỉ có thể ngẩng lên nhìn con, những chuyện nội trạch thế này thì một đấng nam nhi như con đừng xen vào.”
Thẩm Gia Ngạn muốn nói lại thôi, nhưng nghe mẫu thân đã nói vậy thì y cũng không nói gì nữa, sau khi thi lễ một cái thì quay người trở về viện tử của mình nghỉ ngơi.
Thấy Thẩm Gia Ngạn đi rồi, Tôn Linh Quân lại ấn lên trán của Thẩm Thanh Vận một cái: “Nha đầu này, sau này đừng có nói mấy chuyện này trước mặt đại ca của con, tính tình của đại ca con đoan chính, như thế mới tốt.”
Dù sao Tôn Linh Quân cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, bà ấy vẫn hiểu rõ đạo lý quan trọng này.
Thẩm Thanh Vận khẽ hừ một tiếng, nàng ta còn chưa lên tiếng thì Vu ma ma đã đi vào: “Phu nhân, đại phu nhân và nhị tiểu thư đến thăm người…”
Tôn Linh Quân nghe mụ nói vậy, lông mày lập tức nhướng lên: “Đúng là không giữ được chút bình tĩnh nào, tối hôm nay còn dám đến gặp ta!”
Mặc dù bà ấy tìm một cái cớ dỗ cho lão phu nhân vui vẻ, không nghi ngờ về việc bà ấy đột ngột trở về nhưng Hồ thị lại lo lắng gấp gáp tới gặp bà ấy, chẳng lẽ không phải đang nói cho lão phu nhân là giữa bọn họ có quỷ à?
Vu ma ma là ma ma tâm phúc của Tôn Linh Quân, mụ vội nói: “Vậy phu nhân có gặp hay không ạ?”
Tôn Linh Quân cười lạnh một tiếng: “Lão đại là một người linh tính, hôm nay ta cũng không nhìn ra được lòng dạ rắn rết độc ác của bà ta. Nếu bà ta đã đến đây thì để bà ta vào đi, tới nhà của ta mà không vào cửa, nếu truyền đến chỗ của lão phu nhân thì càng kỳ lạ hơn.”
Vu ma ma đáp một tiếng rồi quay người ra ngoài mời Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu vào trong.
Vừa mới vào cửa, Hồ thị còn không tiện hàn huyên mà nói thẳng: “Em dâu, ngươi tuyệt đối đừng tin tiện nhân kia, nó tuyệt đối không hề tao nhã vô hại như vẻ bề ngoài đâu. Em dâu, những gì ta nói trên thư với ngươi đều là thật. Từ khi nó trở về, toàn bộ cái phủ này đều sắp bị nó làm cho lật trời rồi…”
Hồ thị vừa vào cửa đã nói một tràng liên tiếp, Thẩm Thanh Nhu nhìn một màn này mà gương mặt không khỏi đỏ lên. Mẫu thân của ả ta lại không ra gì như thế, bà ta là phu nhân của tướng phủ nhưng giọng điệu bây giờ lại vội vàng giải thích với Tôn Linh Quân, chưa gì mà đã hạ thành trước rồi.
Quả nhiên trong mắt Tôn Linh Quân nổi lên một tia khinh thường.
Thừa tướng kế nhiệm thẩm hoài cũng có vài phần tinh vi trong triều nhưng ngàn vạn lần lại tin tưởng mù quáng với một thiếp thất thế này, còn cho thiếp thất này phù chính.
Bây giờ bà ấy bị một tên thiếp gọi là em dâu, trong lòng thật sự rất khó chịu.
Tôn Linh Quân cắn mạnh răng mới lên tiếng: “Vội cái gì? Hôm nay là lần đầu tiên ta trở về mà ngươi đã dám tới gặp ta như thế à?”
Bà ấy vừa hỏi thì Hồ thị mới giật mình, lập tức ngượng ngùng nói: “Thật ra là… Ta sợ tiện nhân kia che mắt em dâu nên mới đến giải thích với em dâu…”



