Thẩm Thanh Nhu ngước mắt nhìn Tôn Linh Quân: “Chẳng lẽ nhị thẩm không muốn cho tứ muội muội gả vào hoàng thất sao? Tứ muội muội và Tam hoàng tử là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chẳng lẽ nhị thẩm không muốn thân càng thêm thân sao?”
Ả ta vừa thốt ra câu này, ánh mắt của Tôn Linh Quân lại trịnh trọng thêm hai phần.
Tỷ tỷ của bà ấy là Quý phi, ứng cử viên cho vị trí của Tam hoàng tử phi đã sớm để mắt tới nữ nhi nhà mình, chỉ là bây giờ thế cục trong triều phức tạp, Tam hoàng tử có lòng đoạt vị cho riêng mình, tỷ tỷ của bà ấy cũng phải suy xét đến đại sự của Tam hoàng tử.
Tôn Linh Quân nghĩ đến đây thì ánh mắt hơi trầm xuống, nếu như vị trí của phu quân nhà mình cao hơn chút là tốt rồi.
Bà ấy nhìn Thẩm Thanh Nhu đã thấy thần thái tự nhiên chắc chắn trên gương mặt thanh tú của vị đích nữ từng là thứ nữ này, quả nhiên ả ta còn mạnh hơn Hồ thị gấp trăm lần.
Vì vậy bà ấy thờ ơ nói: “Điều này có liên quan gì tới Thẩm Thanh Hi?”
Thẩm Thanh Nhu thấy Tôn Linh Quân đáp lời thì mới khẽ thở phào, sau đó khẽ nói: “Bây giờ Thẩm Thanh Hi dựa vào Trưởng công chúa, chỉ với thân phận của Trưởng công chúa, chỉ cần bà ta góp ý với Hoàng Thượng thì chắc chắn Hoàng Thượng sẽ đồng ý với bà ta.”
Bây giờ ở trong mắt người ngoài, Trưởng công chúa vừa vẻ vang xinh đẹp, mà Hoàng Thượng cũng thật sự có thể nghe lời bà ta nói, đương nhiên là không bao gồm chuyện bà ta không lấy chồng.
Tôn Linh Quân cười một tiếng: “Theo như mẹ con các ngươi nói thì nếu Thẩm Thanh Hi là người không từ thủ đoạn vì vinh hoa phú quý, vậy chắc hẳn nàng ta phải đến với Thái tử chứ không phải là Tam hoàng tử. Vậy thì có liên quan gì với chúng ta?”
Thẩm Thanh Nhu cũng cười một tiếng: “Thế lực của Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử như nước với lửa, nếu như Thẩm Thanh Hi gả cho Thái tử, vậy tướng phủ sẽ bị xem như là thế lực của Thái tử. Dưới tình hình đó, Tam hoàng tử sẽ còn cưới tứ muội muội nữa sao?”
Lời này khiến cho sắc mặt của Tôn Linh Quân và Thẩm Thanh Vận đều thay đổi.
Tôn Linh Quân muốn cho nữ nhi vinh hoa phú quý, mà Thẩm Thanh Vận còn quen biết Tam hoàng tử từ nhỏ nên cũng đã có rất nhiều người từng nói đến kiểu thân càng thêm thân, vì vậy Thẩm Thanh Vận cũng cảm thấy sau này mình nhất định sẽ là Tam hoàng tử phi.
Nhưng theo như lời Thẩm Thanh Nhu nói, Thẩm Thanh Vận lại có cảm giác nguy hiểm: “Mẫu thân, chuyện này…”
Tôn Linh Quân nhấc tay lên chặn Thẩm Thanh Vận lại, ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Nhu từ trên xuống dưới một lần rồi nói: “Ngươi cũng rất cơ trí, nghe nói vết thương trên mặt ngươi là do bị đánh ở phủ Trưởng công chúa à?”
Mặt nạ tự tin ung dung của Thẩm Thanh Nhu bị xé rách, ả ta nhanh chóng cụp mắt, áp bức và lăng nhục trong lòng lại dâng lên.
Tôn Linh Quân thấy hiệu quả này thì khẽ cười một tiếng: “Được rồi, ta biết rồi. Trời cũng tối rồi, các ngươi cũng nên trở về đi, sau này đừng tự tiện đến chỗ ta nữa. Quan hệ giữa chị em dâu chúng ta vẫn chưa tốt đến mức này.”
Hồ thị còn muốn nói thêm nhưng Thẩm Thanh Nhu đã kéo Hồ thị lui ra ngoài.
Thẩm Thanh Vận nhìn hai người ra ngoài rồi vội nói: “Mẫu thân, có phải Thẩm Thanh Hi thật sự muốn gả cho Thái tử không?”
Sắc mặt Tôn Linh Quân hơi trầm xuống, một lát sau mới nói: “Ngày mai chúng ta vào cung một chuyến xem ý tứ của dì con rồi nói tiếp. Nàng ta muốn gả cho Thái tử cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Thẩm Thanh Vận còn muốn hỏi tiếp nhưng giọng nói của Tôn Linh Quân đã lạnh xuống: “Nhị nha đầu còn ghê gớm hơn cả mẫu thân của nó, sau này con qua lại thân thiết với nó một chút thôi, đừng có quen thân, còn về đại nha đầu…”
Thẩm Thanh Vận vội hỏi: “Mẫu thân cảm thấy Thẩm Thanh Hi không lợi hại như Thẩm Thanh Nhu sao?”
Tôn Linh Quân lắc đầu: “Hồ thị không còn dùng được nữa nhưng theo lời bà ta vừa nói thì ta đã biết lần này mình trở về là đúng. Một mình Thẩm Thanh Hi đấu với mẫu nữ Hồ thị nhiều hồi như vậy nhưng đều giữ thế thượng phong, điều này đã có thể nói rõ vấn đề, hơn nữa một chiêu lấy lui làm tiến mà nàng ta dùng tối nay cũng là một chiêu cực thông minh. Nếu như nàng ta an phận thủ thường thì thôi, nhưng bây giờ nàng ta lại dựa vào Trưởng công chúa…”
Tôn Linh Quân vốn oán hận gương mặt kia của Thẩm Thanh Hi, bây giờ bà ấy lại càng phát hiện Thẩm Thanh Hi có khả năng làm ảnh hưởng đến hôn sự của Thẩm Thanh Vận nên lập tức oán hận thêm ba phần: “Dựa vào Trưởng công chúa cũng không phải là một người an phận, để ta thử thủ đoạn của nàng ta trước đã, tốt nhất là khiến nàng ta mãi mãi không có khả năng gây trở ngại cho hôn sự của con.”
Thẩm Thanh Vận nghe xong vội nói: “Mẫu thân muốn làm gì? Nàng ta là đích trưởng nữ của đại bá, thân phận của mẫu thân nàng ta cũng không thấp. Bây giờ phủ An Định Hầu cầm binh quyền, có rất nhiều người muốn trèo lên đó, huống chi dáng dấp của nàng ta cũng…”
Đồng tử của Tôn Linh Quân chợt hơi co rút lại, dáng dấp… Đúng! Dáng dấp!
Không phải bà ấy hận nhất gương mặt kia của Tống thị sao? Nếu đã như vậy…
Tôn Linh Quân cười một tiếng: “Con yên tâm, ta đã có kế sách rồi. Ta đã có cách chặt mất ý nghĩ gả vào hoàng thất của nàng ta rồi.”
Không chỉ vậy mà còn có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà ấy.



