Diện mạo Thẩm Thanh Vận rất giống Tôn Linh Quân,đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, tuy rằng hai má có chút không tròn đầy quyến rũ như Thẩm Thanh Nhu, nhưng so với Thẩm Thanh nhu càng có vẻ ôn nhu động lòng người, mà lễ nghi quy củ của nàng ta vô cùng tốt, trên mặt luôn mang theo ý cười, lời nói lại êm tai dễ nghe, đối với một nữ nhi của chi thứ như nàng ta mà nói là vô cùng tốt.
Người không biết gì về nàng ta, nhất định sẽ bị biểu hiện giả dối bề ngoài của nàng ta mê hoặc.
Hôm nay Thẩm Thanh Vận mặc một kiện áo lụa ngắn màu xanh thêu trăm hoa quấn quanh, kết hợp với váy màu xanh nhạt thêu hoa văn bốn mùa nở hoa, bộ dáng trông hết sức yêu kiều tươi đẹp, cũng lịch sự tao nhã, hơn nữa nàng còn sở hữu đôi mắt sáng ý cười uyển nhiên, cả người toát ra vẻ chọc người yêu thương, mà trên người nàng đều là ngọc sức thượng phẩm, giống như chỉ có mĩ ngọc mới có thể xứng với nàng, Thẩm Thanh Hi nâng tay rút xuống ngọc trâm phía trên búi tóc: ” Tứ muội muội thật sự là trời sinh mĩ mạo dịu dàng, khí chất như vậy, cũng chỉ có nhị thẩm mới có thể dạy dỗ ra , đây là lễ vật của đại tỷ, tứ muội muội đừng ghét bỏ.”
Ngọc Trâm của Thẩm Thanh Hi tuy rằng hình thức đơn giản màu sắc không sặc sỡ, nhưng nguyên liệu lại là cống phẩm thanh ngọc, Thẩm Thanh Vận là một người biết nhìn hàng, sờ sờ chất ngọc ý cười càng thêm ngọt ngào: “Đa tạ đại tỷ, nói đến mĩ mạo, muội muội sao có thể so với đại tỷ, đại tỷ mới từ phủ trưởng công chúa trở về sao? Đại tỷ cùng trưởng công chúa giao tình rất tốt ư?”
Thẩm Thanh Hi nở nụ cười nhàn nhạt nói:”Trưởng công chúa tính tình đạm bạc, bảo ta quá đó nói chút chuyện phiếm mà thôi .”
Thẩm Thanh Vận nghe trong lời nói của nàng không có ý khoe khoang, đưa mắt liếc nhìn Hồ thị một cái.
Trong thư Hồ thị đưa tới Hồ Châu, chính là nói Thẩm Thanh Hi giống hệt rắn rết ma quỷ.
Từ mái hiên bên này, Thẩm Gia Ngạn tiến lên nói: “Lễ vật mà đại ca chuẩn bị cho đại muội muội chính là một nghiên mực Đoan Khê của Hồ Châu, lát nữa sẽ có người đưa đến chỗ đại muội muội .”
Nhìn thấy Thẩm Gia Ngạn, Thẩm Thanh Hi trong lòng khẽ thở dài.
Nữ nhi trong phủ này đều không ra gì, nhưng Thẩm Gia Ngạn lại được chính Thẩm Dương dạy dỗ, cũng tính là có thể làm nên trò trống, cho dù nguyên nhân có là không cùng chi với Tôn thị, thì đời trước Thẩm Gia Ngạn cũng từng giúp đỡ nàng hai lần, sau này Tam hoàng tử gặp chuyện không may, Thẩm Thanh Vận thắt cổ tự sát, Thẩm Dương bị giáng chức quan, Tôn thị cũng bởi vậy mà bệnh không dậy nổi, mà ngay cả tướng phủ cũng bởi vì có nàng mới không xuống dốc.
Thái tử còn nể mặt của nàng và Sở Kỳ mà không xử lý đại phòng tướng phủ, mà nửa năm sau, Sở Kỳ lợi dụng cái chết của Sở Việt làm cho thái tử rơi đài, sau đó Sở Kỳ rất nhanh được lập là thái tử, tướng phủ cũng lên theo như thuyền lên theo con nước.
Nhưng Thẩm Gia Ngạn lúc ấy, đã xin đi nhận nhiệm vụ ở bên ngoài, không có trở thành cận thần của Sở Kỳ.
Lúc trước nàng còn cảm thấy được vô cùng đáng tiếc, nhưng bây giờ nghĩ lại, Thẩm Gia Ngạn hơn phân nửa là nhìn ra bản tính của Sở Kỳ, nên mới không cầu làm người tâm phúc trước mắt Hoàng Thượng, tính ra, kỳ thật rất nhiều năm nàng chưa từng gặp qua Thẩm Gia Ngạn.
Thẩm Gia Ngạn dáng người cao lớn, dung mạo giống Thẩm Dương, vô cùng tuấn tú, bây giờ hắn tuy rằng mới mười bốn tuổi, nhưng đã muốn cao hơn nàng một cái đầu, hắn nhìn vào ánh mắt của nàng với vẻ đánh giá, tuy rằng không hiện ra bao nhiêu thân thiết, nhưng cũng không có xem thường cùng cơ mưu ở trong đó, tóc hắn đeo ngọc quan dựng thẳng, trên người chỉ mặc một kiện áo màu xanh hoa văn trúc đan thẳng, cả người trông càng có vẻ thanh sạch hào sảng phóng khoáng thiếu niên phong lưu, Thẩm Thanh Hi nghĩ lại đời trước hắn từng giúp đỡ mình, ý cười càng chân thành hơn.
“Muội muội đa tạ đại ca, có nghiên mực Đoan Khê của đại ca, muội muội sau này nhất định sẽ chăm chỉ tập viết.”
Ngữ thanh của Thẩm Thanh Hi vô cùng chân thành, Thẩm Gia Ngạn lại nhíu mày, mẫu thân bỗng nhiên trở về, hắn cũng biết vì sao, nhưng đại muội muội này, dường như không giống như những lời trong thư nói. . . . . .



