Tôn Linh Quân tuy rằng vào phủ chậm hơn Tống Phương Trạch một ngày, nhưng lại mang thai trước Tống Phương Trạch, hơn nữa còn là một nam hài, sau khi ra đời trở thành trưởng tôn của quý phủ, vì vậy, Tôn Linh Quân lập tức trở thành người mà lão phu nhân yêu thương nhất.
Tống Phương Trạch tuy rằng cũng mang thai, nhưng lại chỉ sinh nữ nhi, lão phu nhân tuy rằng không phải ác bà bà gì đó,nhưng trong mắt toàn bộ quý phủ, Tống Phương Trạch dần rơi vào thế hạ phong, hơn nữa Thẩm Hoài rất nhanh có sủng thiếp, Tống Phương Trạch đau buồn tích tụ thành bệnh, sau đó bệnh lâu mà mất, Thẩm Hào có thể nói là người gây ra.
Những ý niệm này từ đáy lòng Thẩm Thanh Hi chợt lóe lên trong đầu nàng rồi vụt qua, nàng xem không khí vui vẻ hòa thuận tràn ngập cả sảnh đường, trong tim lại sinh vài phần buồn bã, thế đạo này đại bộ phận nữ từ đều coi phu quân như trời, nếu chọn đúng người thì thôi, một khi chọn sai rồi, thì tính mạng như gửi sau bức hoành, nàng bỗng nhiên càng hiểu được tâm tư của trưởng công chúa.
Lão phu nhân nhìn thấy mọi người lại vô cùng hài lòng:”Tốt tốt tốt, hiện giờ Ngạn Ca Nhi cũng đã trở lại, vị tiên sinh nào bên ngoài kia là tốt nhất trong kinh? Ngày mai nhờ đại bá con mời cho con phu tử tốt nhất ở Hàn Lâm Viện, về sau học hành ngay tại trong phủ, còn có Vận Thư Nhi, tổ mẫu sớm đã nhớ ngươi , hiện giờ trở lại rồi, tổ mẫu nhìn thấy tỷ muội các con ở cùng nhau hòa thuận cũng thấy an tâm.”
Thẩm Thanh Vận vừa nghe lời này, lập tức bổ nhào vào lồng ngực lão phu nhân, ôm lão phu nhân làm nũng.
Lão phu nhân miệng cười xán lạn, đã lâu rồi không vui vẻ đến thế, Thẩm Thanh Hi thấy một màn như vậy đáy lòng chợt sinh ra cảnh giác, lão phu nhân chú trọng quy củ, chú trọng đích thứ, sự yêu thích của bà đối với Thẩm Thanh Vận, đặc biệt nhiều hơn sự yêu thích đối với Thẩm Thanh Nhu , đối phó Thẩm Thanh Vận, e rằng so với Thẩm Thanh Nhu còn khó hơn nhiều. . . . . .
Thẩm Thanh Hi rũ mắt, nàng biết chủ ý của Hồ thị, chẳng qua là mượn đao giết người thôi.
Một chiêu này quả là không tồi, nhưng Hồ thị đại khái không biết, một chiêu mượn đao giết người này, nàng cũng sẽ sử dụng.
Thẩm Thanh Hi ngẩng đầu ứng thanh nói: “Không phải là, hai ngày trước con vẫn còn nói với hạ nhân rằng đến cuối năm nhị thẩm mới trở về, nếu trở về sớm một chút thì tốt rồi, cũng không ngờ một lời như thế nhưng thành thực.”
Đáy lòng Tôn Linh Quân lạnh lùng cười, cũng không tin lời này, trên mặt lại nói: “Sao? Thanh Hi vì sao mong cho ta trở về?”
Thẩm Thanh Hi nhìn thoáng qua lão phu nhân: “Xin hỏi nhị thẩm, sau này đều sẽ ở lại trong kinh không đi nữa?”
Tôn Linh Quân ung dung thản nhiên nói: “Tạm thời là quyết định như vậy.”
“Vậy thì thật tốt quá!” Thẩm Thanh Hi tựa hồ rất là vui sướng, nàng xoay người, từ chỗ Tĩnh nương lấy đến cái chìa khóa:”Nhị thẩm lần này trở về, nhưng xem như là đổ một trận mưa đúng lúc, nếu không chất nữ cũng không muốn làm trò cười .”
Vừa thấy Thẩm Thanh Hi giao ra chìa khóa đại khố phòng trong phủ, lão phu nhân kinh ngạc hỏi:”Hi nha đầu, con làm cái gì vậy?”
Thẩm Thanh Hi cười rồi nói:”Tổ mẫu tín nhiệm cháu gái làm cho cháu gái quản gia, nhưng nhị thẩm đã trở lại, nếu luận chủ trì việc bếp núc, còn có ai so với được với nhị thẩm đâu, vả lại nhị thẩm là trưởng bối, lại xuất thân danh môn, cháu gái lúc trước là không có biện pháp thoái thác, hiện giờ, tự nhiên là thoái vị nhường lại cho người tài đức, miễn cho trong phủ lại ra điều nhiễu loạn.”
Lão phu nhân khẽ giật mình, lông mày Tôn Linh Quân thì cao cao nhướn lên!
Trong thư Hồ thị nói, điều làm Hồ thị tức giận nhất là lão phu nhân đem quyền chấp chưởng gia phủ cho Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Hi chỉ là một tiểu bối, rốt cuộc đã cho lão phu nhân ăn bùa mê thuốc lú gì, làm cho lão phu nhân có quyết định như vậy, bà ấy vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Hi là loại rắn rết chuyên nịnh hót quỷ kế đa đoan, muốn nắm chặt tướng phủ trong tay, nhưng không ngờ đến, bà ấy vừa trở lại, Thẩm Thanh Hi lại chủ động giao ra quyền chấp chương gia phủ!



