Tôn Linh Quân của đời này, cùng đời trước đều giống nhau, lần đầu gặp mặt đều khiến Thẩm Thanh Hi kinh diễm.
Nhưng đời nàng sợ sệt nhát gan, trừ bỏ kinh diễm, càng nhiều hơn chính là bị vẻ lộng lẫy tự phụ kia áp đến không nâng nổi đầu, càng nhiều là cảm giác sợ hãi, nàng nhớ rõ, lúc ấy bảo nàng đi hành lễ, nàng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tôn Linh Quân,sau đó, Tôn Linh Quân dù có vũ nhục nàng thế nào nàng cũng không dám hé môi, nếu không phải là cách một phòng, chỉ sợ nàng ngay cả tánh mạng cũng không giữ được.
Mà đời này, đã làm qua bốn năm hoàng hậu, nàng đã từ lâu không còn kinh ngạc trước những kiểu ăn mặc lộng lẫy xa hoa nhưng lại đầy tự phụ này, điều nàng ngưỡng mộ chính là khí chất cao quý của người thế gia đại tộc như Tôn Linh Quân, nàng phải thừa nhận rằng cho dù Tôn Linh Quân được gả cho một phu quân có quan chức không cao, nhưng bộ dáng khí độ của bà ấy vẫn rất nổi bật trong giới phu nhân ở kinh thành..
Lúc nàng hành lễ, Tôn Linh Quân cũng đang đánh giá nàng.
Trên mặt ý cười thân thiện, nhưng đáy lòng Tôn Linh Quân lại đang cười lạnh, bà ấy căn bản không cần nhìn kĩ càng, bởi vì liếc mắt một cái nhớ về quá khứ, bà ấy liền giống như thấy được một Tống thị càng trẻ trung, càng tươi đẹp, Tống thị đã chết gần mười năm, mười năm này, đáy lòng bà thư thái rất nhiều, không trở về tướng phủ này, bình thường không ngờ đến lại có một người như vậy, nhưng hôm nay, trong phủ lại có thêm một Tống thị.
Bà ấy thật không dám tưởng tượng, phu quân nhà mình nhìn thấy bộ dáng Thẩm Thanh Hi, đáy lòng sẽ cuộn lên bao nhiêu gợn sóng.
Người vẫn còn sống, thì vĩnh viễn không có khả năng tranh lại với người đã chết.
Tống thị đã chết, thì vĩnh viến là ánh trăng sáng trong đáy lòng phu quân mình, mà con gái Tống thị, đứng ở chỗ này dung mạo xinh đẹp như thu lan nguyệt sáng, không chỉ nữ nhi đại phòng đều không bì kịp, mà cả nữ nhi bảo bối của mình cũng không bì lại, bà ấy như thế nào có thể dễ dàng tha thứ? Bà tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Tống thị luôn áp chế trên đầu bà ấy, áp đến nhiều năm như vậy đáy lòng bà ấy cũng không thoải mái, hiện giờ nữ nhi của bà ta lại áp chế nữ nhi của mình? ! Tôn Linh ngoài mặt cười đầy đoan chính ung dung, nhưng đáy lòng lại cực kỳ phẫn nộ, không phải chỉ là một Tiểu cô nương cái mười ba tuổi thôi sao? ! Hồ thị cùng thiếp thất cả các thứ nữ kia giở mọi thủ đoạn cũng đấu không lại, chẳng lẽ bà ấy lại không nắm được thóp của nàng ta?
Tôn Linh Quân lòng nghĩ như thế, lập tức tháo ra chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên tay ra, miệng tán dương nói: “Thật là xinh đẹp, mẫu thân lẽ ra nên sớm đón đại a đầu trở về mới đúng, vòng tay này là quý phi nương nương ban cho, xem như như thẩm đưa cho ngươi làm quà gặp mặt .”
Lão phu nhân trông thấy liền thì hết sức thư thái, phu nhân của lão nhị không hổ là người có xuất thân từ phủ Quốc công, khí phái uy nghi như thế, Hồ thị thật sự so ra kém xa, thấy Thẩm Thanh Hi nhìn về phía mình, lão phu nhân trìu mến nói: “Nhị thẩm con cho con, con nhận đi.”
Thẩm Thanh Hi nhận vòng tay, cúi người hành lễ: “Đa tạ nhị thẩm –“
Tôn Linh Quân vừa lòng nở nụ cười, lại xoay người kéo tay tứ tiểu thư Thẩm Thanh Vận:” Vận nhi, tới gặp đại tỷ của con.”
Thẩm Thanh Vận cười tủm tỉm tiến lên phía trước, ngọt ngào chào “Chào Đại tỷ tỷ. . . . . .”
Lúc nói chuyện, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn hết sức ngọt ngào đáng yêu, nhưng Thẩm Thanh Hi lại biết, vị Tứ muội muội này, giống Thẩm Thanh Nhu y hệt bụng dạ tàn nhẫn thủ đoạn cao cường.
Nàng còn nhớ rõ, đời trước nàng ta gả cho tam hoàng tử biểu ca của mình, nàng ta vốn tưởng rằng tam hoàng tử nhất định có thể thành công đoạt ngai vàng, cũng không ngờ cuối cùng bị thái tử đánh bại còn bị Sở Kỳ châm dầu vào lửa, sau cùng rơi vào kết cục bị tịch biên tài sản, nàng ta là phi của tam hoàng tử cũng trở thành tội đồ của gia tộc, cuối cùng không chịu nổi nhục thắt cổ mà chết trong phủ tam hoàng tử.
Thẩm Thanh Hi vẻ mặt đầy ý cười nhìn Thẩm Thanh Vận, đáy lòng nhưng đầy lạnh lùng, đời trước lúc nàng ta cùng mẫu thân nàng ta vũ nhục mình, chỉ sợ không nghĩ tới chính mình rơi vào kết cục như vậy. . . . .



