Thần sắc ngưng trọng của Thẩm Thanh Hi khiến trái tim Đậu Khấu càng thêm nhấp nhổm không yên.
Hiện giờ Thẩm Thanh Hi mới vừa được lão phu nhân sủng ái, vả lại còn được chấp chưởng gia quyền, nhị phu nhân thân phận cách biệt, bà ấy trở về đối với đại tiểu thư cũng không phải là chuyện tốt. . . . . .
Đậu Khấu thâm tâm nghĩ như vậy, đến khi thấy được vẻ ngưng trọng Thẩm Thanh Hi , thì càng chứng minh những gì nàng nghĩ là đúng .
“Đại tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thẩm Thanh Hi híp mắt, thảo nào mấy ngày nay Hồ thị im lặng như kê, hóa ra là tính toán một bước như vậy!
Cũng đúng, hai mẹ con bà ta đã hết cách đấu với nàng rồi, lúc này, chỉ còn cách mời về một Tôn Linh Quân vừa hận mẹ nàng vừa hận nàng, Tôn Linh Quân có tỷ tỷ là quý phi, chỉ dựa vào điều này thôi, trong phủ này sẽ không có người dám cùng bà ấy đối nghịch, mình chỉ là một tiểu cô nương, cho dù có được sự sủng ái của tổ mẫu nhưng vẫn tính là cái gì đâu?
Thẩm Thanh Hi lạnh lùng cười, thật sự là không tồi, Hồ Thị cuối cùng có đầu óc, kế sách này với nàng phải nói là xuất sắc.
“Hiện nhị phu nhân ở nơi nào?”
Đậu Khấu vội nói: “Ở Chỉ Thủy Cư, Tướng gia, phu nhân, còn có các tiểu thư khác đều đang ở Chỉ Thủy Cư.”
Thẩm Thanh Hi gật gật đầu: “Tĩnh nương đâu?”
“Tĩnh nương ở Vi Lan Cư chuẩn bị y phục mới cho tiểu thư, để lát nữa người mặc đi gặp nhị phu nhân.”
Thẩm Thanh Hi nâng bước rời đi: “Y phục mới thì không cần, nhưng đồ vật khác thì cần mang theo.”
Đậu Khấu khó hiểu, đi theo đằng sau Trầm Thanh Hi về hướng Vi Lan Cư, Ngọc Trúc thế nhưng cũng biết việc năm đó Thẩm Dương cầu hôn Tống thị, tiềm thức cảm thấy được vị nhị phu nhân lai giả bất thiện, trái tim cũng nhấc lên.
Thẩm Thanh Hi bước nhanh trở về Vi Lan Cư, Tĩnh nương quả nhiên nói thẳng: “Đại tiểu thư chắc là nghe Đậu Khấu nói rồi? Nhị phu nhân đã trở lại, bà ấy trở về lúc này đối với ngươi là việc không tốt, ngươi mau đi thay y phục qua đó gặp bà ta đi.”
Thẩm Thanh Hi khoát tay áo: “Không cần thay y phục, cứ như thế đi, ngươi lấy cái chìa khóa ở đại khố phòng trong phủ mang theo.”
Tĩnh nương có chút kinh ngạc, Thẩm Thanh Hi cũng đã xoay người hướng Chỉ Thủy Cư mà đi, Tĩnh nương không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng cầm cái chìa khóa đi theo.
Lúc Thẩm Thanh Hi đến Chỉ Thủy Cư, căn phòng ngọn đèn dầu sáng rực và tràn ngập tiếng cười.
Hứa ma ma thấy nàng đến, mừng khấp khởi vội bẩm báo lão phu nhân, Thẩm Thanh Hi vừa tới cửa, lão phu nhân đã cười nói: “Hi nha đầu rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng Trưởng công chúa phải giữ con qua đêm, mau tới đây gặp nhị thẩm của con, con lúc nhỏ có gặp qua bà ấy một lần, mau tới, đây là đại ca con Gia Ngạn, đây là tứ muội của con Thanh Vận.”
Thẩm Thanh Hi mang theo ý cười dịu dàng ôn nhu đi vào, vừa vào cửa, liền cảm nhận được ba đạo ánh mắt cực kỳ sắc bén dừng trên người nàng, không cần nói cũng biết, đương nhiên là Tôn Linh Quân và hai đứa con gái của bà ấy.
Thẩm Thanh Hi trước chúc phúc lão phu nhân, sau đó đi đến trước mặt Tôn Linh Quân nhanh nhẹn hành lễ, “Bái kiến nhị thẩm, bái kiến đại ca, tứ muội muội. . . . .”
Thẩm
Thanh Hi vừa vào cửa đã một vòng đánh giá Tôn Linh Quân, Tôn Linh Quân vốn trời
sinh có đôi mắt hạnh cùng gò má đào thanh tú, hôm nay lại diện hoa phục mỹ lệ,
trên người bà ấy khoác một chiếc áo lụa quý màu thủy lam cùng chiếc yếm màu sắc
rực rỡ, bên dưới phối một chiếc váy dệt kim đỏ thẫm mười sáu lớp thêu những sợi
hoa văn hình hoa lựu tán xòe, mái tóc đen bóng được búi thành một búi gọn ngay
ngắn, đính kèm một vài vật trang sức bằng vàng ròng, nổi bật nhất vẫn là cây
trâm bách điểu phượng triều mà bà ấy đang cài, hình ảnh chim bách điểu
được chạm khắc sống động như thật, trên cổ đeo một chiếc vòng hồng ngọc, trên
tay lại là hai chiếc vòng ngọc lục bảo. Toàn thân vừa khí thế lại vừa hiển quý,
nhưng loại hiển quý này, lại mang theo một cỗ kiêu ngạo mà chỉ có thế gia đại
tộc mới có thể có loại khí thế bức người thế này.



