Thẩm Thanh Hi cao cao tại thượng nhìn Thẩm Thanh Nhu một cái, khuôn mặt hoạ vô đơn chí của ả, nhìn vết máu đỏ tươi chảy từ khoé miệng ả, tức giận trong lòng cũng tiêu tan nửa phần.
Tốt nhất là dùng máu của Thẩm Thanh Nhu để tế sư phụ kiếp trước, chút màu này đương nhiên còn chưa đủ, chẳng qua chỉ là một chút giáo huấn nhỏ mà thôi, trò hay còn ở phía sau.
Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhu một lát, Thẩm Thanh Nhu ngồi liệt dưới đất, không dám đứng dậy.
Thẩm Thanh Hi trào phúng cười một cái, xoay người rời đi.
Ra khỏi nhà hoa, Ngọc Trúc ngoan ngoãn đứng bên ngoài.
Chỉ cách một bức tường mà thôi, cuộc nói chuyện bên trong được truyền ra rất rõ ràng, Ngọc Trúc vẫn luôn biết Thẩm Thanh Hi mưu lược hơn người, nhưng không nghĩ tới nàng còn có một mặt tàn nhẫn như vậy, đáy lòng không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái, muốn đối phó với loại người không biết xấu hổ như Thẩm Thanh Nhu thì phải dùng một số thủ đoạn cường ngạnh áp chế ả!
“Nhị tiểu thư làm hư hoa của ta, các ngươi ở đây trông coi cho kỹ, để cho ả quét tước nơi này sạch sẽ mới được rời đi.”
Thẩm Thanh Hi phân phó, Ngọc Trúc ngẩng đầu lên, vui sướng lên tiếng.
Thẩm Thanh Hi nâng bước đi về phòng phòng mình, Tĩnh Nương đi theo phía sau, đáy mắt tràn đầy tán thưởng, đi tới Noãn Các, Tĩnh Nương vội vàng pha trà cho Thẩm Thanh Hi: “Tiểu thư đi đến phủ công chúa, mọi chuyện có thuận lợi không? Hôm nay giáo huấn nhị tiểu thư thật sự là quá hả giận!”
Thẩm Thanh Hi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu uống trà, nói chuyện cùng với Trưởng công chúa cần phải đúng mực, vừa nghĩ đến kết cục của sư phụ kiếp trước thì nàng lại cảm thấy phẫn hận, chuyện vừa rồi, chẳng qua chỉ là phát tiết một chút mà thôi: “Không có gì không thuận lợi, Trưởng công chúa rất tốt, còn về Thẩm Thanh Nhu, từ nay về sau, nếu ả ta dám bước vào viện của ta nửa bước, ngươi kêu bà tử ném ả ra ngoài là được.”
Thẩm Thanh Hi uống một ngụm trà: “Nhưng mà, sau này chắc ả ta cũng không dám bước tới đâu.”
Tĩnh Nương nhìn Thẩm Thanh Hi, hốc mắt ửng đỏ, tiểu thư nhà bà đã phải trưởng thành trong một đêm, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tiểu thư đã thay đổi quá lớn, không chỉ có có dũng có mưu, ngau cả khí thế cũng khiến cho người ta sợ hãi, Thẩm Thanh Nhu từ nhỏ được nuôi dưỡng bên người Thẩm Hoài thì như thế nào, hiện giờ, ngay cả một góc của tiểu thư nhà bà cũng không bằng.
Thẩm Thanh Hi còn chưa có uống xong ly trà, Ngọc Trúc đã cười khanh khách đi vào được: “Tiểu thư, nhị tiểu thư đã ngoan ngoãn quét tước nhà hoa sạch sẽ, sau khi về cũng không dám đi Chỉ Thủy Cư cáo trạng, trực tiếp quay về Vãn Nguyệt Cư, dọc đường đi đều che mặt, không dám để cho người khác thấy, có giáo huấn lần này, nhị tiểu thư tất nhiên sẽ không dám làm bậy nữa!”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu buông tách trà xuống: “Là tự ả chạy tới Vi Lan Cư, nếu bây giờ đi tìm tổ mẫu cáo trạng, tổ mẫu sao có thể tin là ta động thủ, đừng nói ta đánh ả, cho dù thật sự huỷ hoại mặt ả, ta cũng có thể nói là ả tự làm mình bị thương rồi hãm hại ta.” Nói Thẩm Thanh Hi liếc Ngọc Trúc một cái: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, người như ả ta, nhẫn nhịn chịu đựng, tức đang chuẩn bị phản công, giống như chó không sủa. Hiện tại ả ta không có cơ hội, cứ chờ đi, trừ phi ả chết, nếu không tuyệt đối không có ngày ả ta thay đổi tính tình…”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt của Ngọc Trúc trang nghiêm, Thẩm Thanh Hi lại nhíu mày nói: “Trong mấy ngày này, bên Hồ thị không có động tĩnh gì sao? Tính một chút, bọn họ cũng đã an phận nửa tháng rồi.”
Tuy rằng hiện tại bọn họ tạm thời không có lực đánh trả, nhưng Thẩm Thanh Hi lại không phải loại người chủ quan: “Bắt đầu từ ngày mai, trộ chừng bọn họ cho kỹ, đừng để cho bọn họ muốn đi Chỉ Thủy Cư thì liền có thể đi được.”
Tổ mẫu là người lương thiện, một khi Thẩm Thanh Nhu khom lưng cúi đầu đủ lâu, tổ mẫu có lẽ sẽ tin ả ta đã tốt lên, mà nàng, tuyệt đối sẽ không cho Thẩm Thanh Nhu có cơ hội tẩy trắng này.



