Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 180: Nhục nhã hả giận (4)

Chương 180: Nhục nhã hả giận (4)

9:58 sáng – 05/06/2025

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Nhu vừa đến Chỉ Thủy Cư liền phát hiện Thẩm Thanh Hi đến sớm hơn ả.
Trải qua chuyện đêm qua, cho dù Thẩm Thanh Nhu hận không thể ăn thịt Thẩm Thanh Hi, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, ả ta vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, đêm qua ngoại trừ cừu hận thấu xương, Thẩm Thanh Hi còn có một loại khí thế không rõ, khí thế như vậy, ngay cả trên người Thẩm Hoài ả cũng chưa từng thấy, cho dù không nói lời nào, nàng cũng có thể khiến ả cảm thấy mình như đang bị bóp cổ vậy.
Nghĩ đến đêm qua, Thẩm Thanh Nhu cắn răng, áp chế sự tức giận trong lòng.
Ả uyển chuyển đi vào hành lễ, lão phu nhân liền nhìn ả: “Mặt con lại bị làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Nhu cười khổ một tiếng: “Vết thương vốn chưa lành, đêm qua lại bị ngã từ trên giường xuống, đụng trúng mặt, vết thương lại bị sưng lên…”
“Nhị muội thật quá không cẩn thận rồi.” Thẩm Thanh Hi rất là quan tâm, nói: “Nếu bị thương, vậy không cần phải hầu hạ tổ mẫu đâu, lúc trước là vì tổ mẫu muốn dạy dỗ nhị muội, hiện tại nhị muội đã thành tâm sửa đổi, không cần phải tự chà đạp mình như vậy, nếu không sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng tổ mẫu…”
Thẩm Thanh Hi muốn nói lại thôi, lão phu nhân nhíu mày lại.
Cho hiện tại bà không vạch mặt với Thẩm Thanh Nhu, nhưng sự độc ác của mẹ con Thẩm Thanh Nhu đã ăn sâu vào đầu của bà, lúc này Thẩm Thanh Hi nói như vậy, lão phu nhân lập tức nhíu mày: “Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không phải để cho người khác nghĩ rằng ta quá khắt khe với ngươi sao? Ta vốn dĩ liền không cần các ngươi tới lập quy củ, ngươi sau này không cần mỗi ngày tới?!”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Nhu trầm xuống, ả vốn dĩ muốn dùng khổ nhục kế khiến cho lão phu nhân mềm lòng, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Hi chỉ đơn giản nói một câu đã khiến cho ả ta không thể lại tới Chỉ Thủy Cư, người này thật sự là vô cùng ngoan độc!
“Tổ mẫu, con có thế nào cũng không quan trọng, hiếu thuận tổ mẫu mới là chuyện lớn, mong tổ mẫu có thể nhìn rõ tấm lòng hiếu thảo của con, đừng đuổi con đi, con cũng muốn học đại tỷ…”
Thẩm Thanh Nhu nhu nhược đáng thương, như sắp khóc.
Thẩm Thanh Hi nhìn bộ dáng này của ả, khẽ cười, nước mắt thật sự là vũ khí tốt nhất của nữ nhân, kiếp trước nàng thấy quá nhiều cảnh Thẩm Thanh Nhu dùng nước mắt khiến cho Sở Kỳ mềm lòng, nhưng ả ta lại không biết, lão phu nhân ghét nhất chính là nữ nhân khóc sướt mướt!
“Đại tỷ của ngươi cũng không có tới đây mỗi ngày để lập quy củ như ngươi, chỉ là đêm qua mơ thấy ta lại bị bệnh, sáng sớm nay vội vàng qua đây mà thôi, ta nói ngươi đừng tới thì ngươi đừng có tới, ngươi khóc cái gì!”
Giọng điệu của lão phu nhân không còn tốt nữa, nhị nha đầu này, thật sự là khiến tướng phủ mất mặt!
Thẩm Thanh Hi bên cạnh ôn nhu nói: “Tổ mẫu, người bớt giận, nếu nhị muội muốn hiếu thuận với người, vậy cũng là chuyện tốt, không bằng, nói nàng vì người chép một quyển kinh Phật được không?”
Thẩm Thanh Nhu biến sắc, chưa kịp nói gì thì lão phu nhân đã đồng ý: “Cứ làm như vậy đi, ngươi muốn hiếu thuận với ta, vậy ngươi tự tay chép một quyển kinh Phật cho ta, dùng trâm mà viết chữ, luyện lại chữ của ngươi, cũng tu lại tâm tính của ngươi.”
Thẩm Thanh Hi nhẹ than, lão phu nhân thật sự quá lương thiện, bà an bài như thế, nếu Thẩm Thanh Nhu biết tốt xấu, tự tu tâm dưỡng tính, đó là chuyện vô cùng tốt, nhưng Thẩm Thanh Hi biết, Thẩm Thanh Nhu tuyệt đối không phải dạng người biết tốt xấu!
Quả nhiên, Thẩm Thanh Nhu nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới nói: “Dạ, con nghe theo sự an bài của tổ mẫu.”
Lão phu nhân nghe giọng điệu như vậy của Thẩm Thanh Nhu, một chút cũng không lưu luyến mà tiếp tục để Thẩm Thanh Nhu lui xuống.
Ra khỏi Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Nhu chỉ cảm thấy ánh nắng sáng sớm rất chói mặt, bà già đáng giận này, ả bưng trà rót nước hầu hạ bà ta nhiều ngày như vậy, lại không bằng một câu của Thẩm Thanh Hi, toàn là hoang tưởng, đều do ả tự nghĩ như vậy!