Nàng cầm mảnh sứ, nhẹ vỗ vỗ lên mặt của Thẩm Thanh Nhu hai lần, âm thanh thanh thúy dễ nghe, Thẩm Thanh Nhu đột nhiên nhắm mắt lại, bây giờ ả ta không dám làm gì ngoại trừ khóc thút thít.
Thẩm Thanh Hi bỗng nhiên ném mảnh vỡ qua một bên, khóe môi giương lên, nở một nụ cười vô song: “Nhị muội cũng thật là quá nhát gan, ta chỉ đùa với muội một chút, sao muội lại sợ hãi đến như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Nhu khụt khịt một chút, ánh mắt kinh hãi lại mê mang nhìn Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi lãnh lệ tàn nhẫn vừa rồi, cùng với Thẩm Thanh Hi ôn nhu hào phóng trước mắt này, đâu mới là tính cách thật của Thẩm Thanh Hi?
Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu, Thẩm Thanh Nhu liền run lên, không, lãnh lệ tàn nhẫn mới là tính cách của nàng, ả tuyệt đối không thể xem thường người này, người này, người này căn bản chính là ma quỷ…
Nhìn thần sắc của Thẩm Thanh Nhu, Thẩm Thanh Hi bất đắc dĩ thở dài: “Haizz, thật đáng tiếc, hai chậu hoa này ta muốn tặng cho Tưởng công chúa, hôm nay nhị muội gây ra họa rồi.”
Thẩm Thanh Hi chớp đôi mắt, trông vô cùng ngây thơ xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn là thích.
Thân mình của Thẩm Thanh Nhu run lên, Thẩm Thanh Hi là cố ý, ngay từ đầu nàng đã cố ý, nhưng với địa vị hiện tại của hai người, Thẩm Thanh Hi muốn làm gì ả thì làm thế ấy, thủ đoạn hiện tại của nàng chẳng phải là thủ đoạn lúc trước của ả đối với nha hoàn hay sao? Ả không vui thì ném hai tách trà xuống đất, rồi đổ lên đầu của nha hoàn, sau đó nhìn những con tiện tì đó bị kéo xuống đánh chết, ả cực kỳ vui vẻ.
“Đại, đại tỷ, ta biết sai rồi, đều là do ta không tốt, là do ta không cẩn thận, cầu xin đại tỷ, đừng nói cho tổ mẫu, cũng, cũng đừng nói cho phụ thân…”
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Thẩm Thanh Nhu có chút hối hận đã đến đây tối nay, mà Thẩm Thanh Hi bỗng nhiên lộ ra một mặt tàn nhẫn lãnh lệ như vậy cũng là điều ả ta không nghĩ tới.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà ả lại thấy được hận ý mãnh liệt trong mắt của Thẩm Thanh Hi.
Hận ý như vậy, cho dù lúc trước dùng vu cổ chi thuật hại Thẩm Thanh Hi nàng cũng chưa xuất hiện quá.
Thẩm Thanh Nhu sợ hãi, đáy lòng lại theo bản năng tức giận!
Hiện tại chẳng qua là ả tạm thời bị lão phu nhân ghét bỏ, bị Thẩm Hoài đối xử lạnh nhạt mà thôi!
Ở trong thuận, ả cao cao tại thượng, tự cho là đúng, dùng thân phận đè người, lại sử dụng một chút thủ đoạn trong tối, hiện tại, cho dù ở trong nghịch cảnh, ngã xuống vũng bùn, ả cũng sẽ không thật sự hết hy vọng, bởi vì không cam lòng, bởi vì ghen tị!
Ả không thể để chuyện này bị làm lớn lên, không thể để công sức khom lưng cúi đầu mấy ngày này bị uổng phí, nhưng mà ả tuyệt đối sẽ không thật sự thần phục Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Hi lợi hại thì như thế nào, nhị thẩm ả sắp trở về rồi! Đến lúc đó, Thẩm Thanh Hi thoát khỏi thủ đoạn của nhị thẩm được sao?!
Ngoài mặt, Thẩm Thanh Nhu nhu nhu nhược nhược khóc lóc, trong lòng lại ngoan độc nghĩ đến tình cảnh chết thảm của Thẩm Thanh Hi!
Thẩm Thanh Hi sao có thể không hiểu tính tình của Thẩm Thanh Nhu chứ, nhưng mà bởi vì như thế, nhìn ả cúi đầu xin tha, Thẩm Thanh Hi mới cảm thấy thú vị.
Rõ ràng không cam lòng, rõ ràng hận nàng muốn chết, lại không thể không xin tha.
Hiện tại Thẩm Thanh Nhu, nhất định rất tức giận rồi!
Nàng ôn nhu cười nhìn Thẩm Thanh Nhu: “Vết thương trên mặt của nhị muội còn chưa lành, không nên đi ra ngoài quá nhiều đâu, nếu nhị muội cầu xin ta, người tỷ tỷ ôn nhu biết lễ lại có phúc cùng hưởng với muội muội của mình như ta sao có thể làm khó muội chứ?”
Thẩm Thanh Hi trả lại những câu nói lúc nãy của Thẩm Thanh Nhu, chỉ là trong tình cảnh này, Thẩm Thanh Nhu nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cắn chặt răng, Thẩm Thanh Nhu trầm thấp nói: “Vậy đa tạ đại tỷ.”



