Thẩm Thanh Hi cầm mảnh vỡ đè lên má của Thẩm Thanh Nhu.
Chỉ cần nàng hơi động một chút, mảnh vỡ kia liền sẽ như lưỡi dao sắc bén làm một đường lên mặt ả.
Thẩm Thanh Nhu nhìn ánh mắt lãnh lệ của Thẩm Thanh Hi, bỗng nhiên sợ hãi, từ khi Thẩm Thanh Hi đi vào, nàng đã khiến cho ả ta cảm thấy hoảng sợ, nhưng lúc ấy ả không để trong lòng, giờ phút này Thẩm Thanh Hi ở gần như vậy, ả nhìn thấy rất rõ ràng, đáy mắt Thẩm Thanh Hi tràn đầy hận ý mãnh liệt, Thẩm Thanh Hi hận ả, hận đến mức không thể lập tức giết ả!
Thẩm Thanh Nhu theo bản năng lùi về phía sau, nhưng vừa lùi được một bước, tay ả lại đột nhiên đau xót, thì ra không biết từ khi nào, một chân của Thẩm Thanh Hi đã dẫm lên tay ả, tay thì bóp cổ ả, khiến ả không thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn làm gì…”
Thẩm Thanh Nhu tuyệt đối không muốn cúi đầu xin tha Thẩm Thanh Hi, nhưng ả nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh Hi, biết rằng bây giờ chuyện gì Thẩm Thanh Hi cũng làm ra được, quân tử khinh chi lấy phương, đối phó với những người đức hạnh càng cao thượng, thủ đoạn phải càng âm hiểm, bởi vì bọn họ bị đức hạnh của mình trói buộc, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy mà đối phó lại!
Thẩm Thanh Nhu vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Hi lớn lên ở Lạc Châu, sau đó được Tĩnh Nương dạy dỗ lễ nghi của phủ An Định Hầu mà thành một đoá hoa cao lãnh…
Nhưng ả không nghĩ tới, Thẩm Thanh Hi thật sự là một đoá hoa cao lãnh, còn là một đóa hoa cao lãnh màu đen, cũng có thể ác độc, thì ra nàng vốn không phải là một người bị những lễ nghi đó trói buộc, từ trước đến nay, chẳng qua là nàng lấy lùi làm tiến, khiến cho mọi người đều nghĩ nàng là người tốt mà thôi, nàng cũng không phải loại người ăn mềm không ăn cứng, nếu ai đối xử với nàng không tốt, thì mềm hay cứng, nàng đều sẽ không ăn!
Thẩm Thanh Nhu lần đầu tiên nhận ra sự đáng sợ của Thẩm Thanh Hi, hai mắt trừng lớn, nước mắt rơi xuống, cho dù như thế nào, ả cũng không muốn bị huỷ dung!
“Muội nghĩ ta muốn làm cái gì? Ta muốn rạch một đường, mở mặt muội ra xem thử, đến tột cùng một người có thể không biết xấu hổ đến mức nào, nhị muội, muội không phải rất lợi hại sao? Sao vậy, bây giờ biết sợ hãi rồi?”
Giọng điệu của Thẩm Thanh Hi vô cùng lạnh lùng, không chút gợn sóng, ẩn ẩn mang theo hàn ý, Thẩm Thanh Nhu nghe thấy, cảm thấy như mình đã rơi vào hầm băng, ả ta nhịn không được khóc thành tiếng: “Ta, ta không nên tới nơi này… Ta… Ngươi không thể vạch mặt của ta, ta sai rồi… Ta thật sự biết sai rồi…”
Thẩm Thanh Hi đè mảnh vỡ lạnh lẽo lên mặt của Thẩm Thanh Nhu: “Biết ta không dễ chọc mới biết mình sai? Nếu hôm nay ta thả ngươi, ai biết ngươi lại nảy ra chủ ý ác độc gì để hại ta chứ?”
Mảnh vỡ lạnh băng, giống như một con rắn đang chực chờ nhìn con mồi của mình, Thẩm Thanh Nhu cực kỳ sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Ta sẽ không, ta sẽ không…”
Thẩm Thanh Nhu nhìn Thẩm Thanh Hi như vậy, gần như không dám tin người trước mắt là đại tiểu thư ngày thường dịu dàng lương thiện, sống lưng ả ta lạnh toát, dường như có một thanh đao đặt trên cổ ả.
Khóe môi Thẩm Thanh Hi nhẹ câu lên, cười lạnh, nhìn đi, trên đời này, thật sự không nên cứ sống nhường nhịn mãi!
Kiếp trước Thẩm Thanh Nhu đoạt tất cả của nàng, nàng nhịn, cuối cùng lại được ả ban cho kết cục thảm như vậy, ả huỷ mặt của nàng, chặt tay của nàng, đoạt phu quân của nàng, bóp chết hài tử của nàng, mà kiếp này, ả muốn đoạt hoa của nàng, mà nàng chỉ mới dùng một chút thủ đoạn nhỏ, ả ta đã sợ đến thế này…
Thẩm Thanh Hi nhìn mảnh vỡ sắc bén trong tay, bây giờ nàng có thể huỷ mặt của Thẩm Thanh Nhu, nhưng vậy thì có ý nghĩa gì chứ?



