“Hồ thị!” Lão phu nhân Giang thị kinh ngạc quát một tiếng: “Tuy chắc chắn phải xử lý bà ta nhưng cũng phải đợi hỏi cho ra lẽ rồi mới xử lý chứ. Huống chi ngươi là chủ tử, làm gì có chuyện để ngươi tự tay xử lý nàng như thế?”
Hồ thị ra tay một cách bất chợt, Kim ma ma bị bình ngọc đánh cho phúng máu ngay tại chỗ, nhìn thế này cũng đủ biết là không chết thì cũng mất nửa cái mạng, trước mắt đã không thốt lên nổi lời nào.
Giang thị tức muốn nổ phổi, suy cho cùng Hồ thị chỉ là thiếp được nâng lên, cách làm việc quá không có lễ giáo! Xử lý nô tỳ lại tự mình ra tay, chẳng phải là tự hạ thấp chính mình hay sao? Không có một chút lòng dạ mà phu nhân thừa tướng nên có!
Hồ thị nghe xong thì vội vàng cúi đầu nhận tội: “Xin mẫu thân bớt giận, con thật sự là quá tức giận. Kim ma ma là người bên cạnh con vậy mà con lại không nhìn ra lòng dạ độc ác của bà ấy, còn để cho bà ấy chăm sóc đại tiểu thư. Nếu không nhờ phát hiện kịp thời. vậy chẳng phải đại tiểu thư đã không tiếng động mà ra đi? Bà ấy là người của con, đương nhiên là do con tự tay xử lý. Mẫu thân, lần này là con thiếu giám sát, đợi con xử lý ả tiện nô này xong, đảm bảo về sau sẽ không có người dám sát hại đại tiểu thư!”
Hồ thị ngắt lời với hai mắt đỏ bừng, từng từ bà ta nói ra đều toát lên vẻ áy náy và tự trách.
Giang thị nghe xong cũng bị bà ta thuyết phục một phần. Lần này đúng là Hồ thị sai nhưng bà ta đã xử lý Kim ma ma rất thẳng tay. Kim ma ma đi theo bà ta nhiều năm như vậy nhưng bà ta có thể quyết tâm ra tay hung ác như thế, đủ thấy được lòng ăn năng hối lỗi…
Nhìn biểu cảm của Giang thị là Thẩm Thanh Hi đủ biết Giang thị lại sắp bị lừa bịp cho qua chuyện.
Giang thị và nàng đều là người bình thường, sao có thể hiểu được lòng dạ rắn rết của Hồ thị? Kim ma ma đúng là đã theo Hồ thị nhiều năm thật, nhưng Kim ma ma làm sai còn liên lụy tới bà ta, thậm chí là sắp vạch trần lòng dạ ngoan độc của bà ta thì với nhân phẩm lục thân không nhân ấy, bà ta làm gì biết thế nào là mềm lòng?
Thẩm Thanh Hi lạnh căm nhìn màn trình diễn của Hồ thị, lúc trước màng cũng bị màn giả nhân giả nghĩa này của Hồ thị lừa bịp, nhưng hôm nay những màn diễn này đã không đủ để che đậy cái xấu xa ghê độc trong lòng bà ta nữa rồi. Nếu bà ta đã muốn diễn thì nàng cho bà ta cơ hội diễn. Lần này chỉ mới là mở màn mà thôi, nếu nàng một phát đưa ngay bà ta vào chỗ chết vậy chẳng phải là đang làm phước cho bà ta sao?
“Lần này quá nguy hiểm, Hi nha đầu xém chút đã chết…”
Ngữ điệu của Giang thị vẫn chưa mềm đi, có thể thấy được bà vẫn muốn cho Hồ thị một bài học nhớ đời.
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng chen vào hai bóng người. Thẩm Thanh Hi vừa nhìn qua, hai mắt đã tối sầm lại. Thừa tướng Thẩm Mang của Đại Tề, phụ thân của nàng, sau hai ngày nàng về phủ, cuối cùng ông cũng chịu đến gặp nàng.
Thẩm Thanh Hi nhanh chóng kéo tay Giang thị: “Tổ mẫu, người không nên trách Hồ di nương. Kim ma ma mặc dù là người của Hồ di nương nhưng lòng người khó dò, Hồ di nương cũng khó mà nhìn ra được dã tâm của bà ấy. Tổ mẫu, người tha cho Hồ di nương đi.”
Giọng Thẩm Thanh Hi khi nói những lời này vẫn còn khàn, nhưng nàng lại vẫn nói đỡ giúp cho Hồ thị. Giang thị đối diện với đôi mắt của Thẩm Thanh Hi, trong lòng cũng chua xót không thôi. Thẩm Thanh Hi chịu nhiều khổ như vậy nhưng tính tình không chỉ không đi sai đường mà ngược lại còn lương thiện tha thứ một cách nhanh chóng như vậy.
Giang thị vuốt ve vầng trán của Thẩm Thanh Hi, thật là một đứa trẻ quá ngoan…
Hồ thị mím môi nhìn Thẩm Thanh Hi, trên mặt nàng hiện rõ vẻ ôn nhu ốm yếu, nhưng ba chữ Hồ di nương này như một thanh kiếm sắc bén ghim thật sâu vào trái tim bà ta hết lần này đến lần khác. Nhưng mà lúc này Thẩm Thanh Hi lại đang nói đỡ giúp bà ta, bà ta không chỉ không thể tức giận mà ngược lại còn phải cười cảm ơn, lần nở nụ cười này của bà, quả thật vô cùng khổ sở ấm ức.
“Hi nhi thật là rộng lượng, không hổ là được tỷ tỷ dạy dỗ. Bây giờ Hi nhi đã trở về trong phủ, có người trưởng tỷ là con ở đây, nhóm tỷ muội trong phủ cũng có thể noi theo con mà càng ngày càng hiểu chuyện.”
Vì để Giang thị nguôi giận, Hồ thị đành phải đổi biện pháp khen Thẩm Thanh Hi. Quả nhiên sau khi khen xong, mặt của Giang thị đã lộ ra nét cười.
Trước đây Giang thị cũng không quá quan tâm đến Thẩm Thanh Hi, nhưng trong một lát ngắn ngủi thế thôi, Giang thị đã thật sự đặt Thẩm Thanh Hi vào trong lòng. Hồ thị đến nghiến răng nghiến lợi, bà già này! Đến Nhu nhi bà còn không yêu thương đến vậy!
Thẩm Thanh Hi nhìn Hồ thị sắp tức đến nổ phổi thì vui thầm trong lòng.
Ta hãm ngươi mà ngươi còn phải khen ta! Hồ thị à, cảm giác khi làm thế thoải mái không?
Thẩm Hoài không ngờ tới ông ta vừa vào cửa đã nghe được lời đại nhi nữ của mình nói đỡ giúp Hồ thị. Mặc dù ông ta không thích nhi nữ này, còn xa cách nhiều năm như thế khiến hai bên trở nên lạ lẫm, nhưng dù sao cũng là cha con. Ông ta bước nhanh đến gần: “Mẫu thân, ta vừa nghe Thanh Hi xảy ra chuyện?”
Thẩm Hoài đi từ viện Di Nương đến đây, có nãy có người báo tin nói là Thẩm Thanh Hi bệnh qua đời, nhưng hắn vừa đến đã thấy Thẩm Thanh Hi đang được Giang thị ôm hờ vào lòng, không hề có chuyện bệnh chết nào. Còn Kim ma ma lại đang nằm giữa vũng máu thoi thóp, Hồ thị thì mặt đầy vẻ áy náy đứng ở một bên. Đây là có chuyện gì?
Giang thị mới nhìn thấy người tới, sắc mặt bà chùng xuống: “Ngươi còn biết sang đây thăm Hi nha đầu!”
Một bên khác, Hồ thị nhìn thấy Thẩm Mang đến thì vui mừng khôn xiết!



