“Tổ mẫu, sao Hồ di nương cũng ở đây vậy?”
Một câu di nương đủ làm Hồ thị nghiến răng ken két. Đã nhiều năm như thế rồi chưa từng có ai gọi bà ta là di nương nữa, bà ta đã là chính thê của Thẩm thừa tướng, còn ai trong phủ dám nhắc đến chuyện bà từng là di nương nữa chứ?
Tĩnh nương khóc ròng nói: “Tiểu thư, người bị người ta hạ độc, suýt chút nữa là người chết rồi…”
Con ngươi trong trẻo của Thẩm Thanh Thi ánh lên sự kinh hãi: “Hạ độc? Ai hạ độc ta chứ? Là ai muốn hại ta?”
Đương nhiên là không có ai hạ độc nàng cả. Nàng là quan môn đệ tử của thần y Hoa Thanh, thuật kim châm bế mạch của nàng đến Dương đại phu cũng nhìn không ra, Dương đại phu sẽ chỉ cho rằng nàng bị hạ độc, còn Giang thị thì hoàn toàn tin tưởng Dương đại phu.
Ai mà ngờ được rằng người đang tác quai tác quái lại chính là một nữ cô nhi đang bệnh thoi thóp như nàng chứ?
Giọng điệu hoảng sợ của nàng càng khiến Giang thị đau lòng bao nhiêu thì càng khiến Hồ thị luống cuống bấy nhiêu.
Bởi vì dù nhìn thế nào thì người bỏ độc vẫn chỉ có một, đó là Kim ma ma chứ không ngoài ai khác!
Đúng lúc này, Hứa ma ma bước nhanh đến: “Lão phu nhân, tìm ra được rồi, lục soát thấy cây trâm này trong hộp đồ Kim ma ma. Phẩm chất của cây trâm này rất tốt, không phải là loại mà một tôi tớ có thể có được, cái này hơn phân nửa đúng là di vật của phu nhân.”
Tĩnh nương kiểm tra cây trâm xong lập tức gật đầu: “Đúng là cái này, đây là vật mà phu nhân yêu nhất khi còn sống!”
Nhìn thấy chứng cứ đã bị phơi bày, đôi mắt rét lạnh của Giang thị chĩa thẳng vào người Kim ma ma. Mụ ta xụi lơ trên đất, dập đầu xuống đất liên tục: “Lão phu nhân! Cây trâm đó đúng là do nô tỳ trộm nhưng độc không phải nô tỳ hạ, sao nô tỳ dám hạ độc hại đại tiểu thư được, xin phu nhân minh xét, nô tỳ chỉ nhất thời bị lợi ích làm mờ mắt mà thôi…”
“Khá khen cho tên nô tỳ lòng dạ hiểm độc nhà ngươi! Ngươi vừa thề thốt chối đây đẩy, bây giờ chứng cứ rành rành rồi mới chịu nhận tội! Có phải bây giờ tìm ra được chứng cứ ngươi hạ độc thì ngươi mới chịu nhận mình hạ độc đúng không?”
Giang thị bỏ ngoài tai tiếng gào khóc của Kim ma ma, quay sang hỏi lại Hứa ma ma: “Có tìm thấy độc không?”
Hứa ma ma lắc đầu: “Không tìm thấy. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, chúng ta cũng không tìm thấy được dược liệu để nấu thuốc cho đại tiểu thư trong phòng Kim ma ma, dù đã lục khắp cả phòng cũng chỉ thấy một bao thuốc Hoàng Liên mà thôi…”
Không tìm thấy mới đáng nghi nhất!
Giang thị cười khẩy một tiếng: “Dù sao đấy cũng là độc dược, có lẽ bà ta sẽ không giữ bên người. Với loại nô tài này, nếu không dùng gia pháp thì sao chịu nhận tội? Người đâu…”
Nghe Giang thị nói như thế, Kim ma ma bị dọa đến hồn phi phách tán, mụ ta không muốn chịu khổ bèn vội vàng kéo làn áo của Hồ thị: “Phu nhân, cứu ta đi phu nhân, phu nhân biết là ta không có hạ độc mà…”
Hồ thị biết rõ là Kim ma ma không có hạ độc nhưng hôm nay đến cây trâm cũng bị lòi ra, lần phạt nặng này chắc chắn Kim ma ma trốn không thoát được. Bây giờ mụ ta làm thế này có khác nào đang khiến người khác nghĩ rằng bà ta ám hại Thẩm Thanh Hi!
“Quả nhiên.” Giang thị nói: “Ngươi biết việc Kim ma ma hạ dược?”
Hồ thị giật thót trong lòng, đương nhiên là nàng biết. Mặc dù bà ta không có sai Kim ma ma hạ độc nhưng bà ta đã sai mụ ta dùng Hoàng Liên để kéo Thẩm Thanh Hi đến chỗ chết. Nếu việc này bị phanh phui thì không chỉ mụ ta bị phạt mà cả thanh danh bà ta đã gầy dựng bao năm qua cũng bị sụp đổ theo.
Bà ta muốn làm một chính thê đường đường chính chính, hiền lương thục đức của tướng phủ chứ không muốn quay lại giai đoạn phải làm thiếp trước kia. Nếu bây giờ bà ta bị phán có ý đồ muốn hại người thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn đang đợi bà ta phía sau…
Nghĩ đến đây, Hồ thị giơ chân đá văng Kim ma ma: “Khá khen cho thứ độc ác nhà ngươi! Ta coi trọng ngươi nhiều năm như vậy nhưng lương tâm ngươi lại bị chó ăn, dám làm vậy với đại tiểu thư! Ta kêu ngươi dùng dược liệu tốt nhất, kêu ngươi chăm sóc cho đại tiểu thư như là đang chăm sóc cho ta, vậy mà ngươi lại dám hạ độc! Ngươi là người bên cạnh ta, ngươi làm như thế khác nào đang muốn đẩy tiếng xấu lên đầu ta đâu! Hôm nay ta mà không trừng phạt ngươi thật mạnh thì ta còn mặt mũi đâu mà quản lý cái nhà này nữa?”
Kim ma ma nhìn thấy ý ngoan độc dưới đáy mắt Hồ thị, mụ ta lập tức luống cuống: “Phu nhân! Phu nhân, người biết rõ ta không có hạ độc mà, rõ ràng là phu nhân sai ta đem thuốc…”
Mụ ta còn chưa nói xong, Hồ thị đã vớ lấy cái bình ngọc gần đó nện vào đầu Kim ma ma!
Cú đập này rất mạnh, trên mặt Hồ thị tràn đầy vẻ thống hận: “Lòng lang dạ sói! Ngươi dám hãm hại chủ tử của mình như thế thì bây giờ ta giết ngươi cũng là lẽ thường tình!”
Nói xong, Hồ thị ném văng bình ngọc trong tay rồi ra lệnh: “Người đâu, kéo mụ chó chết này ra ngoài cho ta, mau đánh gãy hai tay hai chân của mụ rồi ném ra ngoài thành đi! Tất cả cũng nhìn cho kĩ kết cục của kẻ dám hãm hại chủ tử là thế này!”
Ngữ điệu của Hồ thị đầy vẻ chết chóc, còn Kim ma ma thì đã trợn tròn hai mắt nằm giữa vũng máu! Một màn này khiến người nhìn vào cảm thấy sợ điếng người. Kim ma ma là người kề cận nhất của Hồ thị, nhưng bây giờ bà ta vẫn có thể ra tay lưu loát dứt khoát như thế!
Trong khi những người khác còn đang kinh ngạc vô cùng thì Thẩm Thanh Hi chẳng cảm thấy có gì lạ. Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu đều cùng một giuộc cả, ai có lợi với bọn họ thì bọn họ đối xử tốt với người đó, nhưng với một quân cờ đã vô dụng thì bọn họ sẽ không chút nương tay như thể đang đối xử với kẻ địch!
Mùi máu tràn ngập căn phòng, nhìn vũng máu do máu của Kim ma ma chảy ra để lại, từ tận sâu trong lòng Thẩm Thanh không nhịn được muốn cười to. Hahaha, tự giết lẫn nhau sao, quả là một màn kịch hay mà…
Cảm giác phải tự chặt mất một cánh tay của mình có thoải mái không?
Nhưng cái này mới chỉ là lễ gặp mặt của nàng mà thôi!



