Tranh thủ khoảng thời gian ăn uống nói chuyện, Khúc Tiêu Tiêu mở lại Wechat, nhìn vào thông báo 99+ bên cạnh.
Người gửi tin nhắn nhiều nhất là người được đặt tên là “Anh trai”. Mới đầu chỉ là những tin nhắn hỏi thăm bình thường như đi chơi ở đâu, bao giờ trở về nhà, nhưng sau khi không nhận được hồi âm, nội dung gửi đi cho thấy người kia đã trở nên vô cùng hốt hoảng.
Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục lướt xuống, ngón tay lướt đến nội dung trò chuyện mấy ngày trước rồi đột nhiên dừng lại.
“Em lén lút tham gia ‘Thời Đại Thần Tượng’ hả!? Được lắm! Cơ thể mới khỏe lên đã chạy đi tham gia show hoạt động có cường độ cao này!”
“Tại sao em lại không trân trọng cơ thể của chính mình chút nào vậy!”
“Em không nói lời nào đã chạy đi thi thố, em có biết người nhà lo lắng cho em như thế nào không!”
…
“Xem ra người trong nhà đã biết nguyên chủ đi tham gia show tuyển chọn rồi.” Khúc Tiêu Tiêu suy nghĩ, “Cái này cũng khó trách, lên hot search hai lần không có khả năng không bị phát hiện.”
Chỉ có điều người nhà nguyên chủ phản đối cô ấy tham gia game show thần tượng, nhưng lại không tới chương trình cưỡng ép mang cô ấy về nhà, điểm này làm cho Khúc Tiêu Tiêu có chút không rõ.
“Khúc Tiêu Tiêu có ở đây không?” Đột nhiên đạo diễn Nhan Tịch gọi tên Khúc Tiêu Tiêu.
Khúc Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng, đứng dậy đi về phía Nhan Tịch, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng quen thuộc phía sau Nhan Tịch.
Căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ thì đó là anh trai Khúc Hòa Thành.
Lúc Khúc Tiêu Tiêu đi qua, khuôn mặt Khúc Hòa Thành tối sầm lại.
“Cảm ơn tổng giám đốc Nhan.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi.”
Sau khi nói lời cảm ơn với Nhan Tịch xong, Khúc Hòa Thành lạnh lùng đưa Khúc Tiêu Tiêu đi.
“Ba mẹ đang đợi chúng ta ở nhà.” Có thể thấy rõ là Khúc Hòa Thành đang rất tức giận, ngữ điệu vô cùng lãnh đạm.
“Ồ.” Khúc Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Khúc Hòa Thành, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng ngày xưa khi mình làm vỡ món đồ cổ mà lão ma pháp sư cất giấu rồi bị phát hiện. Cô có chút sợ hãi.
“Em đi tham gia game show sao không nói với người nhà?” Khúc Hòa Thành không nhịn được chất vấn.
Khúc Tiêu Tiêu chỉ kế thừa ký ức của nguyên chủ, chứ không có kế thừa suy nghĩ của cô ấy, nào biết tại sao cô ấy không nói với người nhà, chỉ có thể đoán đại khái, “Bởi vì em biết có nói mọi người cũng sẽ không đồng ý.”
“Ha.” Khúc Hòa Thành hừ lạnh một tiếng, “Em biết người nhà sẽ không đồng ý mà em còn lén chạy đi?” Khúc Hòa Thành vừa nghĩ tới chuyện em gái mình vừa mới khỏi bệnh nặng đã chạy đi tham gia chương trình cường độ cao như thế là thấy lo lắng không thôi.
“Em có biết thân thể của em vừa mới khỏe lại thôi hay không? Em có biết gia đình lo lắng cho em thế nào không? Em thậm chí còn không trả lời tin nhắn!” Khúc Hòa Thành càng nghĩ càng giận.
Khúc Tiêu Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy hình tượng người anh trai trước mắt lại trùng khớp với lão ma pháp sư luôn cằn nhằn, cô theo thói quen cãi lại, “Em biết, không phải bác sĩ cũng nói cơ thể em đã khỏe lại rồi sao? Em tập luyện cũng không cảm thấy khó chịu, hơn nữa cũng không phải em không muốn trả lời tin nhắn, không phải điện thoại di động bị tổ chương trình thu lại rồi à?”
“Em làm sai còn dám cãi lại?” Khúc Hòa Thành nói.
Một nửa lộ trình tiếp theo toàn là lời lải nhải cằn nhằn của Khúc Hòa Thành với Khúc Tiêu Tiêu.
***
Xe dừng lại dưới một ngôi biệt thự bốn tầng.
Khúc Hòa Thành nói xong thì tức giận đã vơi đi không ít, “Vào đi, ba mẹ đang chờ em.”
Khúc Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, còn chưa vào cửa đã bị một người phụ nữ xinh đẹp ôm lấy.
“Tiêu Tiêu, cục cưng của mẹ, lúc trước con đi đâu? Mẹ lo cho con lắm.” Nguyễn Thục Uyển ôm con gái khóc lóc, “Để mẹ xem có gầy đi không.”
Khúc Tiêu Tiêu không có ba mẹ, khá xa lạ với cách thức tiếp xúc thế này nên có hơi cứng ngắc.
“Được rồi, được rồi, để con gái vào nhà trước đã.” Ba Khúc Nhiệm Chu nói.
Nguyễn Thục Uyển lau nước mắt, kéo Khúc Tiêu Tiêu vào nhà.
Đập vào mắt Khúc Tiêu Tiêu là một cái bàn lớn đầy những món ăn ngon.
“Tiêu Tiêu, con ăn cơm chưa, mẹ đặc biệt làm cho con một bàn đồ ăn toàn những món con thích nhất.” Nguyễn Thục Uyển ân cần nói.
“Con ăn rồi, không cần, cảm ơn ạ.” Khúc Tiêu Tiêu luống cuống khoát tay khi nhận được tấm lòng của người nhà.
“Ăn thêm chút nữa, ăn thêm chút nữa. Mẹ thấy cục cưng Tiêu Tiêu của mẹ gầy đi rồi.” Nói xong, Nguyễn Thục Uyển ấn Khúc Tiêu Tiêu vào chỗ ngồi, cầm đũa gắp thức ăn cho cô.
Khúc Tiêu Tiêu bị ép ăn một bát đầy, đến khi cảm thấy thức ăn như sắp trào ra khỏi cổ họng, Nguyễn Thục Uyển mới buông tha cho Khúc Tiêu Tiêu.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Thục Uyển cắt cho Khúc Tiêu Tiêu một đĩa hoa quả nhỏ.
Thời gian ăn cơm ấm áp đã qua, cũng là lúc nên nói vào chuyện chính.
Một nhà bốn người ngồi trên sô pha, Khúc Nhiệm Chu mở miệng nói trước, “Tiêu Tiêu hành vi lần này của con khiến cả nhà rất lo lắng, đặc biệt là anh trai con, nó tìm kiếm con đến điên luôn rồi đấy. Nếu không phải anh con thấy con trên mạng thì nó đã báo cảnh sát rồi.”
Khúc Hòa Thành gật đầu phụ họa.
“Lần sau đừng làm như vậy nữa.” Khúc Nhiệm Chu kết thúc việc giáo dục Khúc Tiêu Tiêu bằng câu nói này.
Khúc Hòa Thành còn đang chờ Khúc Nhiệm Chu nói tiếp, nhưng thấy ba mình hoàn toàn không có ý định tiếp tục lên lớp Khúc Tiêu Tiêu, che mặt thở dài, “Ba mẹ, ba không tính nói thêm vài câu với em ấy sao?”
“Tại sao phải nói nhiều với em gái con, chẳng lẽ nó không tự biết mình sai sao?” Khúc Nhiệm Chu nói, “Tiêu Tiêu, con biết sai rồi đúng không?”
“Dạ.” Khúc Tiêu Tiêu gật đầu.
“Con xem!”
Khúc Hòa Thành biết ba mẹ không đáng tin cậy, nhịn không được oán giận bọn họ, “Ba mẹ, chính là do hai người nuông chiều em gái, nên mới làm cho nó to gan dám tự trốn ra ngoài tham gia game show.”
“Xem con đang nói cái gì kìa! Em gái con đã trưởng thành rồi, nó có thể tự đưa ra lựa chọn. Hơn nữa em gái con cũng đã là người sắp lập gia đình, con bé có phán đoán của riêng mình, chẳng lẽ con muốn chúng ta lựa chọn cả đời thay cho con bé hay sao?”
Nghe Khúc Nhiệm Chu nói vậy, Khúc Hòa Thành nghẹn họng nhìn trời, cũng không nói tiếp.
“Tiêu Tiêu à, ba mẹ đã xem con biểu diễn trên tivi rồi, con nhảy rất tốt! Mẹ thật không ngờ con gái của mẹ lại có tố chất làm ngôi sao.” Khúc Nhiệm Chu và Nguyễn Thục Uyển ông một câu tôi một câu khen ngợi Khúc Tiêu Tiêu, bầu không khí vô cùng hài hòa, nói từ lúc tự giới thiệu đến vòng đấu loại đầu tiên, lại nói tới hot search về Khúc Tiêu Tiêu. Trong nhà tràn ngập bầu không khí thoải mái.
“Tiêu Tiêu à, mẹ ủng hộ con tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, nhưng nhất định phải nắm rõ chừng mực, có chỗ nào không thoải mái là nhất định phải gọi điện thoại cho cả nhà. Nhà mình đã nói với Nhan Tịch rồi, sau này con cứ giữ điện thoại di động.” Khúc Thục Uyển dịu dàng nói, “Mẹ và ba con đều lo lắng cho sức khỏe của con, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Khúc Tiêu Tiêu đồng ý. Bốn người lái xe đến bệnh viện, một lát sau kết quả kiểm tra sức khỏe đã có.
“Không có vấn đề, rất khỏe mạnh.” Bác sĩ cầm ảnh chụp cẩn thận nhìn, “Khôi phục rất tốt.” Bác sĩ cầm các giấy kiểm tra sức khỏe khác lên, “Thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả người bình thường.”
“Vậy có thể vận động không?” Khúc Thục Uyển lo lắng hỏi.
Bác sĩ buông tờ giấy trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề, mọi người cứ yên tâm.”
“Tiêu Tiêu, sau đó có phải con muốn tham gia chương trình ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’ không?” Khúc Thục Uyển hỏi.
“Dạ.” Khúc Tiêu Tiêu gật đầu.
“Vậy tốt quá, thế đôi tình nhân các con có thể chơi với nhau rồi.” Khúc Thục Uyển cười cười, thấy vẻ mặt khó hiểu của Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Thục Uyển giải thích, “Vị hôn phu Tô Hướng Minh của con là khách mời thường trú của ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’ đó.”
Vị hôn phu!??
Còn có chuyện này à? Khúc Tiêu Tiêu cẩn thận suy nghĩ, hình như có chuyện như vậy thật.
Vị hôn phu của nguyên chủ Tô Hướng Minh là nam thứ si tình trong nguyên tác, đồng thời cũng là con cún tôn sùng số một của nữ chính Lý Mạn Uyển. Từ khi Lý Mạn Uyển debut, Tô Hướng Minh vẫn luôn giúp đỡ cô ta. Cũng tức là từ sau khi yêu đương thậm chí đính hôn với nguyên chủ, hai người này đã luôn dây dưa mập mờ với nhau.
“À, vậy à.” Khúc Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng.
Vậy thì có chuyện thú vị rồi.
Trước đó Khúc Tiêu Tiêu còn lo lắng sau khi được tẩy trắng thì nguồn ma lực của cô sẽ gặp vấn đề. Lúc này không phải cơ hội lại đến rồi đó sao.
Khúc Tiêu Tiêu mỉm cười một cách thật lòng thật dạ, cười đến là vui mừng.
Khúc Tiêu Tiêu ở lại với gia đình một ngày, sau đó buổi tối Khúc Hoà Thành đưa Khúc Tiêu Tiêu trở lại địa điểm ghi hình của chương trình.
Trước khi rời đi, Khúc Hòa Thành dặn dò Khúc Tiêu Tiêu, “Nếu có ai bắt nạt em, nhớ gọi điện thoại cho anh.” Nói xong liền lái xe rời đi.
Trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng nói cho Khúc Tiêu Tiêu lịch trình ghi hình vào ngày mai mà tổ chương trình đã nói lúc ban chiều.
“Chỉ có điều cậu không cần lo lắng, ngày mai cậu phải tham gia chương trình ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’ rồi, có lẽ cũng không tham gia hoạt động của tổ chương trình được.”
“Cũng phải.”
————————————-
Năm giờ sáng, Khúc Tiêu Tiêu rửa mặt xong, rời khỏi ký túc xá, xe mà tổ chương trình sắp xếp đã chờ cô ở bên ngoài.
Xe đến đón cô là một chiếc xe màu đen, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.
“Tổ chương trình có nhiều tiền vậy sao?” Khúc Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc.
Một người chậm rãi bước xuống xe, chính là Việt Triêu.
“Lên xe đi.”
Tại sao lại là Việt Triêu!!!!!!
Trong lòng Khúc Tiêu Tiêu điên cuồng gào thét.
Đạo diễn Việt Tịch…Việt Triêu… Khúc Tiêu Tiêu hình như đã hiểu, cô cảm thấy Việt Tịch có mối quan hệ gia đình với Việt Triêu!
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Việt Triêu hỏi.
“Không sao.” Khúc Tiêu Tiêu cười khoát khoát tay, lên xe.
Việt Triêu vừa khởi động xe, vừa chủ động giải thích với Khúc Tiêu Tiêu: “Tôi cũng tham gia game show này, cho nên tiện đường tới đón em.”
“Cảm ơn ạ.” Khúc Tiêu Tiêu tỏ ra vô cùng cảm kích.
Khúc Tiêu Tiêu không muốn yêu đương, bởi vì đại lục Thần Áo là nơi chiến tranh bùng nổ khắp nơi, địa vị của phụ nữ luôn rất thấp, vì đã thấy quá nhiều những ví dụ bất hạnh, khiến cô không còn tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân. Cái gọi là mẫu người lý tưởng trước đây cô nói ra hoàn toàn là bịa đặt để gạt mọi người, mẫu bạn trai lý tưởng nhất của cô chính là không có bạn trai.
“Không nghĩ tới tình chú lại khó chơi như vậy.” Lúc trước Khúc Tiêu Tiêu chỉ nghe qua công hiệu của tình chú, chưa từng thật sự gặp qua người bị hạ tình chú.
Mấy ngày nay Việt Triêu hầu như ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Khúc Tiêu Tiêu, mỗi lần thấy ánh mắt hóng hớt của những người trong chương trình, Khúc Tiêu Tiêu luôn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Chuyện như vậy xảy ra nhiều, Khúc Tiêu Tiêu bèn cảm thấy có chút phiền phức.
“Hay là tìm cơ hội giải tình chú cho anh ta nhỉ?” Khúc Tiêu Tiêu nghĩ vậy, nhưng trong nháy mắt đã bị cô phủ định, “Không được không được, ma lực của mình quý giá như vậy, tuyệt đối không thể lãng phí.”
“Nếu không thì tìm một cơ hội giết anh ta nhỉ.” Khúc Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Việt Triêu ăn mặc chải chuốt đang lái xe, lập tức buông bỏ ý nghĩ này, “Quên đi, không đến mức này, vẫn là ráng nhịn vậy.”
Việt Triêu cảm nhận được ánh mắt của Khúc Tiêu Tiêu, anh quay đầu dịu dàng cười với cô.
Khúc Tiêu Tiêu thấy nụ cười của anh, tai ửng đỏ, “Đệt, khuôn mặt thật đẹp trai.”
————————————-
Nơi ghi hình của chương trình ở vùng ngoại ô, xe chạy chỉ mất một lúc, khi hai người đến thì người tham gia chương trình hầu như đều đã có mặt đầy đủ, đạo diễn chương trình dẫn hai người đi gặp bốn vị khách mời tham gia chương trình cố định.
Khúc Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Hướng Minh – người được gọi là vị hôn phu của cô, lúc này anh ta đang trò chuyện với một cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, nếu cô đoán không lầm, thì cô gái này chính là nữ chính Lý Mạn Uyển.
Tô Hướng Minh cũng nhìn thấy hai người, khi nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu xuất hiện ở đây anh ta lộ vẻ ngạc nhiên.
“Anh chính là Việt Triêu phải không? Không biết anh có còn nhớ em hay không.” Lý Mạn Uyển bước nhanh tới trước mặt Việt Triêu, hai má ngượng ngùng.
Việt Triêu liếc cô ta một cái, “Không có ấn tượng.”
Lý Mạn Uyển lúng túng, khóe miệng giật giật, không muốn từ bỏ: “Em là Lý Mạn Uyển.”
Việt Triêu chuyển tầm mắt lên người cô ta, “Không biết.”
Lý Mạn Uyển nhất thời lộ vẻ khó tin, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, vừa cười vừa nói: “Hôm nay sẽ biết.” Nói xong, cô ta quay sang nhìn Khúc Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Việt Triêu, “Đây là?”
Khúc Tiêu Tiêu nói: “Tôi tên là Khúc Tiêu Tiêu, là thực tập sinh của ‘Thời Đại Thần Tượng’.”
Tô Hướng Minh ở bên cạnh đứng không yên được nữa, kéo Khúc Tiêu Tiêu qua một chỗ không có người, chất vấn: “Sao em lại tới đây!”
“Vì sao tôi không thể tới?” Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy có chút khó hiểu.
“Em có thể cho anh một chút không gian riêng tư có được không?” Thái độ của Khúc Tiêu Tiêu khiến Tô Hướng Minh có chút tức giận.
Khúc Tiêu Tiêu hất tay anh ta ra, trợn mắt khinh thường, nói một cách quái gở: “Cho anh không gian riêng tư? Không gian riêng tư của anh chính là đi theo đuổi cô gái mà anh thích à?”
“Em đang nói cái gì vậy?” Tô Hướng Minh bị vạch trần, “Mạn Uyển chỉ là bạn bè của anh, em có thể đừng nhạy cảm như vậy có được không.”
“Xưng hô cũng thân thiết thật đó.” Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục châm chọc, “Tô Hướng Minh, anh không phải đàn ông, đồ đứng núi này trông núi nọ.”
Tô Hướng Minh nắm lấy vai Khúc Tiêu Tiêu, nghiêm nghị cảnh cáo: “Đừng ép anh hủy hôn!”
Khúc Tiêu Tiêu gạt tay anh ta ra: “Anh mà không hủy hôn tôi sẽ coi thường anh.” Sau khi quăng ra những lời cay nghiệt, Khúc Tiêu Tiêu bỏ đi không ngoảnh đầu lại, chỉ để lại một mình Tô Hướng Minh tức giận thở hổn hển tại chỗ.



