Skip to main content

Buổi tối ánh trăng treo cao, hôm nay lại vừa là ngày mười lăm, ánh trăng sáng rực mà lại lành lạnh. Trong một căn biệt thự, có một người đang gọi điện thoại.

“Em trai, có phải em thích cái cô gái tên là Khúc Tiêu Tiêu kia không? Hôm nay lúc ghi hình tiết mục chị đã cảm thấy không bình thường rồi, con mắt muốn dính cả lên người người ta rồi, chị đã nói sao đột nhiên em lại muốn ghi hình chương trình của chị mà, hoá ra là do em vội vàng muốn tìm bạn gái, ha ha ha.” Trong điện thoại, Việt Tịch lớn tiếng cười, thấy Việt Triêu không trả lời, chị ấy lại tiếp tục nói: “Em đừng có xấu hổ, thích người khác là một chuyện tốt đẹp, nhanh nhanh kể cho chị nghe đi, để chị dễ dàng tư vấn cho em.”

“Ừm.” Việt Triêu cuối cùng cũng trả lời, anh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói ra sự nghi hoặc của mình, “Cô ấy rất lạnh nhạt với em.”

“Ha ha ha ha ha…” Việt Triêu mới vừa nói xong, Việt Tịch đã không nhịn được cười lớn ra tiếng, “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là chị không ngờ rằng em cũng có ngày nói người khác lạnh nhạt, nói tiếp nói tiếp đi.”

Việt Triêu thuật lại sự việc ngày hôm nay một lượt cho Việt Tịch, chị ấy nghĩ ngợi, “Này… em có chọc gì Khúc Tiêu Tiêu không vậy?”

“Em không có.”

“Em nghĩ kĩ lại đi, nói không chừng em đã chọc giận cô ấy dưới tình huống không rõ nào đó thì sao?” Việt Tịch giải thích nói, “Em xem này, em là nghệ sĩ đúng không, nói không chừng em và cô ấy có sự tranh chấp về lợi ích nào đó, ví dụ như là em giành mất hợp đồng quảng cáo của cô ấy này nọ.” Việt Tịch nghĩ Việt Triêu không hiểu những chuyện rối loạn của giới giải trí, chủ động nhắc nhở, “Chị đi kiểm tra cho em một chút, đừng có tắt máy đó.”

Đầu dây bên kia điện thoại yên tĩnh vài phút, sau đó bỗng dưng truyền đến một trận cười lớn, tiếp đến một đoạn video được gửi đến Wechat của Việt Triêu.

Việt Triêu nhấn mở video.

“Đến Việt Triêu mà cũng không lọt vào mắt cậu, Tiêu Tiêu cậu thích kiểu con trai như thế nào vậy.”

“Tớ đâu có không vừa mắt thầy Việt chứ? Chỉ có thầy ấy không vừa mắt tớ thôi, nào có chuyện tớ không vừa mắt thầy ấy. Hơn nữa người là ánh trăng sáng nhân gian như thầy Việt cần một mặt trời nhỏ sưởi ấm, tớ thì thôi đi.”

“Về phần hình mẫu lý tưởng của tớ thì, tớ thích con trai dịu dàng tươi sáng.”

Hình mẫu lí tưởng, dịu dàng, tươi sáng…

Giọng nói hoạt bát trong điện thoại khiến tâm trạng Việt Triêu không hiểu sao lại hơi suy sụp.

“Ha ha ha ha, em trai tốt của chị à, em bỏ cuộc đi, người ta không thích kiểu đàn ông như em.” Việt Tịch không hề nể tình chút nào chê cười anh.

Thái độ Việt Triêu kiên quyết, “Em sẽ không bỏ cuộc.”

Nghe thấy câu nói của Việt Triêu, Việt Tịch thu lại nụ cười vô tâm của mình, thành thật khuyên bảo em trai mình một cách nghiêm túc, “Lẽ nào em muốn diễn trở thành mẫu người cô ấy thích? Cho dù em có thực sự trở thành mẫu người mà cô ấy thích thì em có thể đảm bảo rằng mình có thể giả vờ cả đời hay không. Nếu em làm như vậy, cuối cùng người cô ấy yêu là bản thân em, hay là gương mặt giả mà em ngụy trang thành?”

“Chị không cần lo cho em.”

Tính tình Việt Triêu trước nay luôn bướng bỉnh, người khác nói thế nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của anh, bất kể là chuyện trước kia anh từ bỏ chuyên ngành ban đầu để lựa chọn diễn xuất, hay là hiện tại không chùn bước theo đuổi một cô gái.

Việt Tịch thở dài một tiếng, “Bỏ đi, bỏ đi, dù gì thì chị cũng không ngang bướng được bằng em, bà chị này xin chúc phúc cho em, nếu cần giúp đỡ cái gì thì cứ kêu chị.”

“Cảm ơn chị.”

“Nghe được câu này của em thì chị cũng mãn nguyện rồi.” Việt Tịch nhìn ánh trăng như chiếc đĩa bạc bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại.

Vết sẹo ở quá khứ cuối cùng cũng bắt đầu mờ dần.

Việt Tịch nhớ tới những chuyện đã từng trải qua, hốc mắt chị ấy không kiềm được mà bắt đầu ẩm ướt.

“Em muốn quay ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’.” Giọng điệu không cao không thấp của Việt Triêu làm cho nước mắt của Việt Tịch loáng một cái nín lại.

“Em đúng là không biết khách sáo nhỉ.”

Mặt trời nhô cao khỏi mặt biển, ánh sáng chói lọi và ấm áp của nó chiếu sáng cả vùng trời.

Trong một căn phòng ngủ vẫn còn yên tĩnh, chiếc rèm cửa chắn đi tất cả ánh sáng ở bên ngoài.

Reng reng reng.

Tiền Diểu bị tiếng chuông báo thức ầm ĩ đánh thức, cô ấy thò một tay từ trong chăn rồi ra kéo đồng hồ vào bên trong.

“9 giờ 50!” Tiền Diểu lớn tiếng kêu lên, đánh thức tất cả mọi người trong phòng ngủ .

“Sao thế…” Khúc Tiêu Tiêu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.

“Chúng ta sắp muộn rồi!!! Mau dậy thôi!!!”

Ngày mới bắt đầu một cách hỗn loạn như thế.

“Cuối cùng cũng kịp!” Khúc Tiêu Tiêu thở hồng hộc, sau khi tắm rửa thay quần áo, bốn người bọn cô chạy như khùng như điên, cũng may là chưa bị muộn.

Trong đại sảnh đã đầy ắp người ngồi, chỉ còn thừa lại một vài vị trí ở góc, mấy người bọn họ chia nhau ra ngồi.

Rất nhanh sau đó, ba vị cố vấn Triệu Tự Nhan, Lưu Hải Linh, Việt Triêu đã bước vào.

Việt Triêu của hôm nay rất khác lạ, anh không còn mặc tây phục nghiêm chỉnh phẳng phiu nữa, thay vào đó anh mặc sơ mi rộng rãi thoải mái, phối cùng với quần bò màu be ngắn, trên môi khẽ nở nụ cười, cả người đều toát lên cảm giác thiếu niên thanh xuân dịu dàng.

[!!! Đây là Việt Triêu à?]

[Hôm nay anh bị linh hồn kẻ khác chiếm lấy thân thể rồi à?]

[Đẹp trai quá đi! Có cảm giác thật dịu dàng.]

[Anh ấy mặc bộ này đẹp trai quá trời luôn.]

“Wow, cố vấn Việt hôm nay đẹp trai quá!” Các thực tập sinh sục sôi thảo luận.

“Hôm nay sao anh ấy lại ăn mặc theo phong cách này vậy nhỉ?” Khúc Tiêu Tiêu có ấn tượng khá sâu sắc với dáng vẻ lạnh lùng của Việt Triêu hôm qua, nhưng cô nghĩ dẫu sao thì bọn họ đều là sao nam, có lẽ Việt Triêu cũng có một hình tượng được xây dựng lên giống với Lưu Tinh Vũ, đại khái lần này cũng không bất ngờ mấy, chỉ là xây dựng một hình tượng mới mà thôi.

Phát hiện Khúc Tiêu Tiêu đang nhìn mình, Việt Triêu nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người va vào nhau, anh dịu dàng cười với Khúc Tiêu Tiêu.

[Ahhhhhhhh!!! Nụ cười này làm tôi đổ rồi nha!!!]

[Nụ cười này đáng yêu quá đi mất!!!!]

[Đẹp trai quá đi thôi!!!]

Triệu Tự Nhan cắt ngang cuộc thảo luận xoay quanh Việt Triêu của mọi người, chuyển chủ đề nói chuyện trở về chuyện thứ hạng vòng loại như ban đầu.

“Được rồi, tôi tin rằng mọi người đều biết sáng hôm nay chúng ta sẽ phải làm gì.” Triệu Tự Nhan nói, “Hôm nay là ngày công bố xếp hạng cuộc thi của vòng loại đầu tiên. Lần này các thực tập sinh bị xếp ở lớp F sẽ bị loại.”

Không khí vui vẻ ban đầu bị hiện thực đánh tan, các thực tập sinh đều bắt đầu thấy căng thẳng.

“Tôi tin rằng mọi người đều phát hiện băng ghế mà mình ngồi hôm nay không giống với trước đây. Trên băng ghế có viết S, A, B, C, D, E, F; 7 chữ cái, sau khi tôi công bố thứ hạng, các bạn sẽ phải tuân theo xếp hạng đi đến ngồi vào vị trí của mình, bây giờ mọi người cùng đứng hết ở chỗ trống này đi.”

Tất cả mọi người đều đứng ở chỗ trống trước mặt cố vấn.

“Bây giờ tôi sẽ công bố thứ hạng.”

“Hạng một Dư Diệp Đồng.”

“Hạng hai Chu Tuyết.”

“Hạng mười Tiền Diểu.”

Nghe đến thứ hạng này, Khúc Tiêu Tiêu vui mừng nhìn sang Tiền Diểu, Tiền Diểu đang vui vẻ ôm Chu Vân nhảy cỡn lên tại chỗ, trong tiếng vỗ tay của người xung quanh Tiền Diểu ngồi vào vị trí của lớp S.

“Bây giờ tôi bắt đầu đọc những thực tập sinh ở lớp A.”

“Hạng mười một Phan Tương Linh.”

“Hạng mười hai Lý Thước.”

“Hạng mười ba Chu Vân.”

Nghe thấy những cái tên quen thuộc, Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy vui thay cho bọn họ.

Triệu Tự Nhan tiếp tục đọc.

“Hạng hai mươi Hà Cầm Tâm.”

“Hạng hai mươi lăm Khúc Tiêu Tiêu.”

Lúc nghe thấy tên mình Khúc Tiêu Tiêu cực kì kinh ngạc, trong sự xô đẩy đầy thiện ý của mọi người xung quanh, cô bước lên vị trí của lớp A, ba người còn lại trong phòng ngủ vẫy tay với cô, Khúc Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh bọn họ.

“Thế mà tớ có thể vào được lớp A, thật khó tin, tớ còn tưởng cao nhất là lớp C thôi.” Khúc Tiêu Tiêu nói.

“Lần trước cậu biểu diễn rất tốt mà, cậu phải tin tưởng vào bản thân mình chứ! Tiếp tục nỗ lực.” Tiền Diểu nói rồi lại ngừng một chút, sau đó châm thêm một câu, “Nhưng cố gắng với mức độ phù hợp thôi, đừng quá liều mạng.”

“Diểu Diểu nói đúng đó, sức khỏe mới là ngàn vàng.” Chu Vân phụ hoạ nói.

“Đúng vậy, Tiêu Tiêu của chúng ta là bậc thầy ghi nhớ, hoàn toàn có thể tham gia chương trình Siêu Trí Tuệ ở bên cạnh.” Hà Cầm Tâm lại trêu đùa Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Tiêu Tiêu cười rồi lại tóm lấy cô ấy đánh nhẹ một cái, “Cái cậu lắm mồm này.”

“Hì hì.”

Thứ hạng còn đang được tiếp tục công bố, sáu người trong nhóm 1 của Khúc Tiêu Tiêu có xếp hạng phổ biến không tệ. Lý Nguyệt từ lớp C thăng lên lớp A, hai người lớp F, một người trong đó thăng lên lớp B, một người thăng lên lớp C, nhóm ‘Mộng Du’ của bọn họ không ai bị loại cả.

“Hiện tại tất cả các thứ hạng đều đã công bố xong rồi, thật xin lỗi các thực tập sinh ở lớp F, các bạn đều đã bị loại.” Triệu Tự Nhan nói ra lời vô tình bằng giọng nói dịu dàng.

Có rất nhiều cô gái ở lớp F bắt đầu khóc lên, nơi trường quay bị cảm xúc đau buồn bao trùm.

“Các thực tập sinh bị loại cũng đừng quá đau buồn, các bạn còn trẻ, còn có nhiều thời gian quý báu để theo đuổi giấc mơ của mình, các bạn hãy tin tưởng vào bản thân. Cho dù các bạn không có sân khấu ‘Thời Đại Thần Tượng’ này, tương lai các bạn cũng sẽ có cơ hội khác để thể hiện bản thân mình, hãy lăn xả, nỗ lực, nâng cao bản thân, cuối cùng rồi sẽ có một ngày các bạn có thể được tỏa sáng lấp lánh.”

Đấu trường là nơi tàn khốc, giới giải trí cũng là nơi tàn khốc, luôn luôn có rất nhiều người đến và cũng có rất nhiều người đi.

Hôm nay là buổi sáng cuối cùng mà các thực tập sinh lớp F ở lại ‘Thời Đại Thần Tượng’ , tổ chương trình chuẩn bị hải sản, bít tết và lẩu để tạm biệt bọn họ. Bữa trưa lần này cũng sẽ được phát trực tiếp toàn bộ quá trình, đây cũng là sự an ủi cuối cùng mà tổ chương trình đang dành cho các cô gái bị loại.

Tổ chương trình phát riêng điện thoại cho các thực tập sinh bị loại, sau đó còn trả lại điện thoại cho các thực tập sinh khác.

Bốn người trong phòng ngủ sau khi lấy lại được điện thoại, việc đầu tiên họ làm chính là kết bạn Wechat.

Thực ra bốn người trong phòng ngủ đã lén lút giấu không chỉ dùng một chiếc điện thoại. Nhưng trong điện thoại của Khúc Tiêu Tiêu không có Wechat, vì vậy bọn họ chưa kết bạn được với cô.

Khúc Tiêu Tiêu nhấn mở phần mềm màu xanh lá mà bọn họ nói tới một cách trúc trắc, vừa mở ra, khắp màn hình đều là các điểm nhỏ màu đỏ, thông báo tin nhắn trực tiếp đạt 99+.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Khúc Tiêu Tiêu không hiểu rõ tình hình, “Sao có nhiều người tìm nguyên chủ như vậy nhỉ?”

Khúc Tiêu Tiêu nhìn sơ qua một chút, tất cả đều là tin nhắn của người nhà nguyên chủ gửi đến.

Một suy đoán to gan hiện lên trong đầu của Khúc Tiêu Tiêu.

Lẽ nào nguyên chủ lén lút chạy ra đây để tham gia show tuyển chọn chăng?

Vậy tất cả các mâu thuẫn đều được lí giải, tại sao nguyên chủ không có Wechat, tại sao nguyên chủ bệnh nặng vừa mới khỏi mà đã có thể được gia đình đồng ý cho tham gia show tuyển chọn. Hoá ra là cô ấy lén lút đến đây!

“Tiêu Tiêu ơi kết bạn được chưa vậy?”

“Được rồi được rồi.” Tiêu Tiêu đã kết bạn Wechat xong với vài người. Hà Cầm Tâm còn thêm vài người vào trong nhóm chat.

“Khúc Tiêu Tiêu.” Một giọng nam dịu dàng truyền tới, Khúc Tiêu Tiêu ngẩng đầu, là Việt Triêu.

“Tôi có thể kết bạn Wechat với em không?”, Việt Triêu hỏi, anh vẫn cười dịu dàng như cũ.

“Hả?” Khúc Tiêu Tiêu có chút không phản ứng kịp, mà ánh mắt của những người còn lại trong phòng ngủ đã có chút thay đổi, bọn họ thiếu điều lấy một nắm hạt dưa ra ngồi cắn.

“Được ạ.” Khúc Tiêu Tiêu bất chấp kết bạn Wechat với Việt Triêu.

Ảnh đại diện của anh là một chú mèo trắng.

“Đây là con mèo mà thầy nuôi à?” Khúc Tiêu Tiêu vì muốn hoá giải không khí ngượng ngùng, hỏi anh.

“Đúng vậy, nó tên là Nguyên Tiêu, là con mèo mà tôi nuôi gần đây, bình thường nó rất lười, không thích vận động, giống một cái bánh trôi, vì vậy mà tôi đặt cho nó cái tên này.” Việt Triêu cười giải thích nói.

“Là một cái tên dễ thương.” Khúc Tiêu Tiêu cứng nhắc trả lời.

“Em có thích hay không?” Việt Triêu nghiêng đầu hỏi cô.

“Thích ạ.” Khúc Tiêu Tiêu trả lời anh, sau đó lại giấu đầu hở đuôi thêm một câu, “Em đang nói tới con mèo.” Nói xong câu này Khúc Tiêu Tiêu hận không thể cho bản thân một bạt tai, Việt Triêu vừa xuất hiện là khiến cho cô nhớ tới tác dụng của tình chú, cô mà hồi hộp là sẽ không giữ được miệng, nói ra những câu không thích hợp.

Việt Triêu không ở lại lâu, chào hỏi một câu liền rời khỏi.

“Em là đang nói tới con mèo~” Hà Cầm Tâm trêu ghẹo Khúc Tiêu Tiêu.

Khúc Tiêu Tiêu bị mọi người kết án, khuôn mặt nhỏ chốc lát đỏ lên, ngượng ngùng đến nỗi hận không thể tóm lấy Hà Cầm Tâm hung hăng đánh cho cô ấy vài đấm.