Skip to main content

Lúc Khúc Tiêu Tiêu trở về, Lý Mạn Uyển vẫn còn đang đơn phương nói chuyện với Việt Triêu, mà dường như Việt Triêu lại trở về với dáng vẻ hững hờ xa cách với người khác như trước kia.

Thấy Khúc Tiêu Tiêu đi đến, gương mặt lạnh như băng của Việt Triêu lập tức tan chảy, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Sự thay đổi rõ ràng của Việt Triêu làm cho sắc mặt Lý Mạn Uyển trở nên u ám.

“Chương trình sắp bắt đầu rồi!” Nhân viên công tác đã chạy thử thiết bị xong xuôi, đợi mọi người đi qua.

Địa điểm ghi hình chương trình là một căn biệt thự lớn có ba tầng. Lúc Khúc Tiêu Tiêu đi đến địa điểm ghi hình thì tất cả những người tham gia chương trình đã tập hợp đông đủ.

Chương trình ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’ xưa nay luôn sẽ có bốn vị khách mời thường trú và hai vị khách mời tạm thời. Hai người còn lại, một người tên là Lương Thành, là một ca sĩ nổi tiếng, một người khác tên là Văn Hoa Thái, là một tác giả của tiểu thuyết trinh thám.

Sau khi sáu người chia nhau tự giới thiệu bản thân, đạo diễn lấy ra thẻ danh tính, ra hiệu cho mọi người rút thẻ.

Bên trên mỗi tấm thẻ màu đen in một hình vẽ nho nhỏ, hình ngôi sao, hình tam giác, hình trái tim, hình vuông, hình tròn, hình trăng lưỡi liềm.

Khúc Tiêu Tiêu tùy tiện rút ra một tấm thẻ bài có hoa văn hình tròn.

[Thân phận: Tử linh nữ vu (phụ nữ khoảng ba mươi) (thật), thư ký (giả) (đàn ông khoảng ba mươi tuổi), pháp sư (giả) (phụ nữ khoảng hai mươi tuổi).

Năng lực: Điều khiển ác quỷ (người chơi có thẻ bài hình trăng lưỡi liềm).

Mục tiêu: Giết chết tất cả kẻ thù.]

Thẻ bài hình trăng lưỡi liềm… Khúc Tiêu Tiêu bình tĩnh quan sát mặt bài của mỗi một vị khách mời, ánh mắt hơi dừng lại ở trên mặt bài hình trăng lưỡi liềm, cô liếc nhìn lên trên, người cầm mặt bài hình trăng lưỡi liềm là Việt Triêu.

Đạo diễn thấy tất cả mọi người đã đọc xong thông tin về thân phận của mình, ra hiệu cho nhân viên làm việc thu hồi thẻ bài của tất cả mọi người, sau đó chính thức giải thích: “Khi đi đến nơi này thì tất cả mọi người đều mất trí nhớ. Mọi người cần phải tìm lại trí nhớ, đồng thời cũng thoát khỏi căn nhà này.”

“Trong trò chơi thì nửa tiếng trời sẽ tối một lần, mười lăm phút sau trời sẽ sáng, vào ban đêm tất cả mọi người nhất định đều phải đi ngủ.”

Sau khi nói xong, tổ chương trình phát cho mỗi người một cái Polaroid, trò chơi chính thức bắt đầu.

“Trước tiên chúng ta cứ trao đổi đơn giản với nhau đôi chút về thông tin trên mặt bài của mình đi.” Lý Mạn Uyển đề nghị.

Tô Hướng Minh dĩ nhiên là hùa theo lời nói của Lý Mạn Uyển: “Uyển Uyển nói không sai, trước tiên chúng ta hãy trao đổi về thông tin mình có được đi.”

Những người khác cũng không có dị nghị gì.

Là người đề xuất, Lý Mạn Uyển xông pha đi đầu nói ra thông tin của chính mình: “Thông tin của tôi là phụ nữ khoảng năm mươi tuổi.”

Tô Hướng Minh nói: “Tôi là đàn ông khoảng năm mươi tuổi.”

Lương Thành nói: “Đàn ông khoảng hai mươi tuổi.”

Văn Hoa Thái nói: “Đàn ông khoảng ba mươi tuổi.”

Việt Triêu nói: “Đàn ông khoảng hai mươi tuổi.”

Đến lượt Khúc Tiêu Tiêu, phía trên mặt bài có ba thông tin, Khúc Tiêu Tiêu cân nhắc so sánh ba thân phận, lựa chọn thân phận con người an toàn nhất: “Đàn ông khoảng ba mươi tuổi.”

“Có ít manh mối như vậy à? Không nên chứ, chúng ta là một đội, phải đưa thông tin nhiều hơn.” Lý Mạn Uyển tủi thân nói.

Khúc Tiêu Tiêu nghe cô ta nói như vậy, lập tức lấy lại tinh thần.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Bây giờ mà không bật lại thì còn đợi lúc nào nữa đây!
Vừa mới mở miệng, lời nói đã ra tới mép, nhưng lại có người giành trước một bước.

“Sao tôi có thể chắc chắn cô không phải là quỷ, sao cô có thể chắc chắn tôi không phải quỷ, với lại lúc muốn yêu cầu người khác làm gì đó thì không phải là cô nên làm trước à? Cô chỉ chia sẻ chút xíu thông tin đã muốn moi thông tin của người khác, tính toán cũng giỏi thật đấy.”

“Tôi không trúng chiêu ràng buộc đạo đức kiểu này đâu.” Văn Hoa Thái châm chọc nói.

“Tôi cũng chỉ là muốn qua cửa nhanh hơn một chút thôi mà, hơn nữa lúc giới thiệu nội dung cốt truyện không phải đã nói rồi à, nhiệm vụ của chúng ta không phải là cùng rời khỏi chỗ này sao? Với cả cũng chưa nói sẽ có ác quỷ mà…” Hai mắt Lý Mạn Uyển rưng rưng, nói một cách vô cùng đáng thương.

Nghe Lý Mạn Uyển nói thế, Văn Hoa Thái cười nhạo: “Không có ác quỷ? Nửa tiếng trời tối, mười lăm phút trời lại sáng, vậy trong mười lăm phút trời tối ống kính dành cho ai? Cho mấy cái nhà à?” Vừa nói Văn Hoa Thái vừa nhìn thật sâu vào Lý Mạn Uyển đang được Tô Hướng Minh ôm vào trong ngực, tựa như đã nhìn thấu tất cả ngụy trang của cô ta.

“Anh có thể nói chuyện tôn trọng một chút không? Uyển Uyển mới hỏi có một câu, anh có cần phải dùng cái giọng điệu đó không?” Tô Hướng Minh không nhịn được, Văn Hoa Thái trước kia ở trong chương trình lúc nào cũng tỏ thái độ kiêu ngạo biết tuốt, nhiều lần làm cho những người khác bị bẽ mặt. Nếu là mắng người khác thì cũng thôi đi, anh ta cứ khăng khăng mắng Lý Mạn Uyển, việc này làm cho Tô Hướng Minh không nhịn được.

Thấy Tô Hướng Minh có vẻ tức giận, Văn Hoa Thái cũng không sợ chút nào: “Tôi không phải diễn viên, không có hứng thú coi mấy người diễn tuồng. Cho dù cô ta không biết thật hay là giả vờ không biết, là ngu thật hay giả ngu thì tôi cũng chằng hầu.” Nói xong đi thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng ba.

Lương Thành vốn đang có hơi bối rối bởi vì cuộc cãi vã của ba người bọn họ, bây giờ Hoa Văn Thái đã rời khỏi, chuyện này cũng kết thúc, vì vậy Lương Thành lên tiếng chào với mọi người rồi cũng đi xuống tầng hầm.

Khúc Tiêu Tiêu lựa chọn đến phòng trẻ em ở tầng hai, Việt Triêu đi phòng sách ở bên cạnh. Hai người Lý Mạn Uyển và Tô Hướng Minh cùng nhau tìm kiếm ở tầng một.

Đẩy cửa ra, đập vào tầm mắt là một mảng màu xanh da trời, phía trên mặt tường vẽ biển cả màu xanh đậm, chim hải âu màu trắng, bầu trời xanh biếc, bãi cát màu vàng.

“Xem ra đứa bé này rất thích biển cả.”

Khúc Tiêu Tiêu đi vào bên trong.

Trong phòng vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không giống vẻ thường xuyên có người ở. Trên bàn học có bày ra mấy cái mô hình thuyền bè, trong đó có một mô hình được đặt ở chính giữa được chụp lại bằng một cái hộp thủy tinh, thoạt nhìn có vẻ là mô hình được chủ nhân thích nhất trong tất cả.

Khúc Tiêu Tiêu cầm cái hộp thủy tinh lên, cẩn thận quan sát, cô phát hiện có số hiệu TS00001 ở đáy thuyền.

“Mô hình thuyền phiên bản giới hạn à, đứa trẻ này đúng là rất thích thuyền.”

Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục tìm kiếm, mở tủ quần áo ra, bên trong là quần áo của bé trai được xếp gọn gàng, có đồng phục của học sinh tiểu học, quần áo thường ngày, đồ bơi, v.v.

Mở ngăn kéo của tủ quần áo ra, bên trong xếp chỉnh tề mấy cái dụng cụ bơi lội, kính bơi, kính lặn, kẹp mũi, nút nhét tai…

Lục soát một vòng, ngoại trừ biết được chủ căn phòng là một bé trai thích bơi lội, thích biển cả, thích thuyền bè thì không còn thông tin gì khác.

“Căn phòng này sạch sẽ quá mức, một chút dấu vết sinh hoạt cũng không có.” Nếu là bình thường, chỗ có người ở thì ít nhất sẽ có thùng rác, giấy vệ sinh, các thứ vật phẩm cần thiết trong cuộc sống, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy mấy thứ đó trong bên căn phòng này.

“Nhất định có chỗ nào đó mà mình không chú ý đến. Ví dụ như gầm giường.” Khúc Tiêu Tiêu nằm trên sàn nhà, nhìn vào trong khe hở, thật sự có đồ vật.

Khúc Tiêu Tiêu lấy nó ra, là một cái hòm có mật mã bảy con số.

“Mật mã bảy số…” Tổng số vừa khớp với số hiệu của chiếc thuyền phiên bản giới hạn, nhập số hiệu vào, quả nhiên cái hòm mở ra, bên trong là một cuốn sổ đã ố vàng.

Khúc Tiêu Tiêu cẩn thận mở ra xem: “Ngày 1 tháng 1 năm 2006, ngày đầu tiên của năm mới.”

“Ngày 2 tháng 1 năm 2006, hôm nay nhà ăn sủi cảo.”

“Ngày 3 tháng 1 năm 2006, ba đã mua mô hình chiếc thuyền mà mình thích nhất.”

Trong nhật ký là mấy chữ viết nguệch ngoạc về mấy chuyện vặt vãnh thường ngày của trẻ con.

Lật đến một trang cuối cùng, nội dung hoàn toàn khác với trước đó.

“Ngày 12 tháng 7 năm 2008, không phải mình! Không phải mình! Cậu ấy chết không liên quan gì đến mình! Mình cũng không biết sẽ có lũ lụt, là do cậu ấy xui xẻo. Đúng vậy! Không phải là lỗi của mình!”

Nhìn câu chữ cuối cùng, con ngươi của Khúc Tiêu Tiêu hơi co lại, cô lật lại trang phía trước.

“Ngày 11 tháng 7 năm 2008, ngày mai mình muốn đi bơi với bạn thân, lần này là một nơi mà mình chưa từng đi đến, thật là mong chờ!”

Tất cả ghi chép đã ngừng ở chỗ này.

Bạn thân…

Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục lật về phía trước, quả nhiên tìm được những thứ miêu tả liên quan tới “bạn thân”, “Ngày 23 tháng 9 năm 2007, Trang Gia Mộc chuyển trường, được phân về lớp của chúng mình, mình rất thích người bạn học mới đến này.”

“Ngày 24 tháng 9 năm 2007, con người của cậu ấy thật tốt! Mình tuyên bố muốn làm bạn thân cả đời với cậu ấy.”

Những câu chữ được viết trong nhật ký có liên quan đến Trang Gia Mộc đều tràn ngập vui vẻ, xem ra chủ nhân của nhật ký thật sự thích Trang Gia Mộc.

Khúc Tiêu Tiêu cẩn thận xem nhật ký, đưa ra kết luận: “Xem ra Trang Gia Mộc chết vào ngày 12 tháng 7 năm 2008. Nguyên nhân cái chết hẳn là chết đuối.”

Pính poong!! Thời gian trời tối đến rồi

Pính poong!! Thời gian trời tối đến rồi

Pính poong!! Thời gian trời tối đến rồi

Chiếc máy phát thanh trong phòng khách phát ra âm thanh nhắc nhở đầy bén nhọn.

Tất cả mọi người đều bị mang vào một cái chụp mắt và tai nghe.

“Tử linh nữ vu, thời gian hoạt động của bạn đã đến, tối nay chết nhiều nhất là một người.” Âm thanh nhắc nhở kết thúc.

“Ai sẽ là kẻ thủ của mình nhỉ? Thông tin mình biết được là chủ nhân của cuốn nhật ký hại chết cậu bé Trang Gia Mộc một cách bất trắc. Mà thân phận thật sự của mình là một người phụ nữ, cho nên có khả năng cao người mình cần giết không phải là chủ nhân cuốn nhật ký.”

Cốc cốc cốc… ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ cửa.

Khúc Tiêu Tiêu mở cửa ra, là Việt Triêu.

Đôi mắt của Việt Triêu chứa ý cười, dịu dàng nói: “Tôi là ác quỷ của em.”

Nghe được câu này, tim Khúc Tiêu Tiêu lỡ mất một nhịp, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, Khúc Tiêu Tiêu hỏi: “Nhiệm vụ của thầy là gì?”

“Giúp đỡ tử linh nữ vu giết chết kẻ thù, và giết chết người đã hại chết mình.”

Lời nói của Việt Triêu làm cho Khúc Tiêu Tiêu chìm vào dòng suy nghĩ.

Lúc ở phòng khách, Khúc Tiêu Tiêu chú ý đến lịch ở trên bàn uống trà là tháng 5 năm 2018. Đối chiếu với ngày tháng bên trong nhật ký, giải thích rõ Trang Gia Mộc đã chết được mười năm. Không khó để nhận ra chủ nhân của cuốn nhật ký viết chữ chưa thành thạo, tức cậu bé đó đang là học sinh tiểu học, căn cứ vào thời gian để tính toán, độ tuổi của người viết cuốn nhật ký này bây giờ là 17-23 tuổi. Lúc đầu, khi mọi người chia sẻ thông tin của từng người, ngoại trừ Việt Triêu khoảng hai mươi tuổi thì cũng chỉ có Lương Thành.

“Bên trong thông tin của thầy có nói là thầy chết như thế nào không?” Khúc Tiêu Tiêu nhìn Việt Triêu hỏi.

“Trong thông tin của tôi viết tôi là một con ma nước.”

Khớp rồi.

“Nếu như bọn họ không nói dối, Lương Thành chính là người ở trong căn phòng này, cũng chính là người đã hại chết cậu bé là thầy.” Khúc Tiêu Tiêu nói.

Nghe Khúc Tiêu Tiêu suy luận, Việt Triêu đồng ý gật đầu một cái.

“Tối nay chúng ta cứ giết chết Lương Thành đi.” Việt Triêu không có ý kiến.

Viết họ tên của người muốn giết chết lên trên tờ giấy là có thể loại người này, Khúc Tiêu Tiêu viết xong thì đưa tờ giấy cho đạo diễn, còn lại thời gian mười phút tự do hoạt động.