Skip to main content

Trận đấu chính thức bắt đầu, mỗi người nhận được đề bài từ tổ chương trình, trên mặt giấy viết chằng chịt những phép cộng trừ 3 chữ số. Nếu nói về độ khó của tính toán thì cũng không cao, khó ở chỗ làm sao để trong vòng 5 phút nhớ được hết ít nhất 300 con số không có quy luật.

Ngay lúc nhận được giấy, trong phòng lập tức vang lên tiếng thở dài than ngắn.

“Bắt đầu tính thời gian!” Triệu Tự Nhan ra lệnh, nhóm thực tập sinh lập tức vùi đầu đau khổ viết.

Năm phút nhanh chóng trôi qua, “Dừng lại! Đã hết thời gian!”

“Ôi…Tớ con còn chưa nhớ hết.”

“Tớ còn chưa tính xong nữa…”

“Vô vọng rồi, chắc chắn ta không được chơi game show rồi.”

Xung quanh liên tục vang lên tiếng thảo luận.

Nhân viên công tác phát cho mỗi người một tờ giấy trắng.

“Hiện tại cho mọi người thời gian 3 phút để ghi những con số mà mình nhớ được lên trên giấy.” Triệu Tự Nhan cầm đồng hồ đếm giờ lần nữa, “Bắt đầu ngay bây giờ!”

Nhóm thực tập sinh viết được vài số xong thì không nhúc nhích nữa, thậm chí còn bắt đầu vẽ vời lên trên giấy để vượt qua ba phút dài đằng đẵng.

“Dừng bút.” Lại là những tiếng gào thét, nhân viên công tác lần lượt thu tờ giấy, rồi đưng ở một bên kiểm kê.

“Tiêu Tiêu, cậu viết như thế nào?” Hà Cầm Tâm hỏi, “Tớ còn chưa kịp nhớ thì đề bài đã bị thu lại rồi.” Nói xong cô ấy thở một hơi dài, “Đáng lẽ tớ nên tính toán ít lại, có vậy còn có thể ghi nhớ được nhiều hơn chút, cũng sẽ không đến mức nghĩ đến nát óc cũng không nhớ ra được gì.” Hà Cầm Tâm càng nghĩ càng thấy hối hận, sau một hồi thương tâm, ngoảnh đầu nhìn Khúc Tiêu Tiêu, “Tiêu Tiêu à, không phải chúng ta đang ở trong show ca hát à? Sao còn phải ghi nhớ số thế hả!!! Cái này không phải nên ở trong Siêu Trí Tuệ bên cạnh sao? Hơn nữa thời gian ngắn như vậy mà còn phải nhớ cả đống số, người nhớ được là hạng biến thái cỡ nào chứ!”

Hạ Cầm Tâm càng nói càng căm phẫn, thực tập sinh ngồi bên cạnh cũng gia nhập cuộc chiến, cuối cùng từ một người kêu khổ thấu trời biến thành một đống người kêu khổ thấu trời.

Hơn hai mươi nhân viên công tác cùng nhau so sánh đáp án, không lâu sau đã có kết quả. Nhân viên công tác đến gần nhỏ giọng nói bên tai Triệu Tự Nhan, sau đó đưa cho cô ấy một tờ giấy. Triệu Tự Nhan khẽ gật đầu bày tỏ đã biết, rồi cầm micro lên, “Lúc này kết quả cuối cùng đã có ở trên tay tôi.”

Nhóm thực tập sinh khẩn trương ngồi ở vị trí của mình, cùng đợi kết quả của Triệu Tự Nhan.

“Sau đây chúng ta xin dành ra vài phút quảng cáo.” Triệu Tự Nhan vừa dứt lời, nhóm thực tập sinh đồng loạt ngã ngửa.

Một thực tập sinh đứng dậy lớn giọng nói: “Cô Triệu! Không phải đang live stream sao ạ? Live stream còn có quảng cáo ư!”

“Tất nhiên rồi!” Triệu Tự Nhan nói xong cầm sữa bò Thuần Duyệt ở trên bàn lên, nghiêm túc đọc quảng cáo, tổ chương trình đặc biệt đưa cho Triệu Tự Nhan đoạn kịch bản quảng cáo dài nhất, cô ấy đọc trọn vẹn 3 phút, đã thế còn đọc diễn cảm hệt như đọc thơ.

Rốt cuộc cũng đọc quảng cáo xong, Triệu Tự Nhan hắng giọng, “Người sẽ đại diện chương trình của chúng ta tham gia game show lần này chính là…”

Nhóm thực tập sinh nín thở một lần nữa.

“Khúc Tiêu Tiêu.”

Hà Cầm Tâm nghe xong kết quả thì mở to hai mắt, nhìn sang Khúc Tiêu Tiêu đang ngồi ở ngay bên cạnh mình.

Triệu Tự Nhan tiếp tục nói: “Bạn ấy viết được 345 con số, cũng chính là 345 con số đáp án tiêu chuẩn của tổ chương trình, Khúc Tiêu Tiêu đã trả lời chính xác toàn bộ!”

Mọi người nghe được kết quả thì kinh ngạc nhìn về phía Khúc Tiêu Tiêu ngồi ở phía sau.

“Tớ là đang cạnh tranh với người bình thường ư?”

“Trời đất! Sao dữ quá vậy!”

Hà Cầm Tâm không ngờ rằng Khúc Tiêu Tiêu lại thông minh tới vậy, nhớ tới lời bản thân nói, cô ấy không khỏi cảm thán, “Không ngờ kẻ biến thái lại ở ngay cạnh tớ.” Nói xong lập tức thấm thía nói, “Người chị em… cậu không nên ở trong chương trình này, cậu nên sang Siêu Trí Tuệ bên cạnh ấy.” Hà Cầm Tâm ngẩng đầu, “Không ngờ cũng có một ngày tớ được trở thành bạn cùng phòng của thiên tài.”

Khúc Tiêu Tiêu bị cô ấy chọc cười, vừa cười vừa nói, “Nào có khoa trương đến mức đó, trí nhớ của tớ chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.”

“Cái gì gọi là một chút thôi hả, cậu thế này mà cũng là một chút sao? Cậu có thể đi khiêu chiến kỷ lục thế giới được rồi đấy!” Hà Cầm Tâm căm phẫn nói.

Mọi người mồm năm miệng mười, đã thế còn nhìn Khúc Tiêu Tiêu một cách hiếm lạ như đang nhìn con khỉ đang biểu diễn trong đoàn xiếc.

Khúc Tiêu Tiêu được gọi lên trên bục. Triệu Tự Nhan nhìn Khúc Tiêu Tiêu cười nói: “Không ngờ rằng trong chương trình của chúng ta lại có một bậc thầy ghi nhớ, chương trình chúng ta đúng là ngoạ hổ tàng long. Khúc Tiêu Tiêu, hồi bạn đi học hẳn có thành tích rất tốt nhỉ?”

Thành tích của nguyên chủ quả thật không tệ, thi đại học trúng tuyển vào trường đại học A, nhưng bởi vì nguyên nhân xuất phát từ cơ thể nên đã phải nghỉ học, cho đến bây giờ vẫn chưa từng đi tới khuôn viên của đại học A. Về phần bản thân Khúc Tiêu Tiêu, mặc dù chưa từng được tiếp nhận giáo dục chính thống, nhưng lão ma pháp sư đã dạy cô mọi tri thức, song đó có thể coi là cô giỏi học tập, bất kể là ma pháp hay luyện khí, luyện thuốc cô đều học vô cùng nhanh chóng.

“Coi là vậy đi ạ.” Khúc Tiêu Tiêu nói.

Triệu Tự Nhan không muốn để cô qua quýt cho qua, trêu chọc nói: “Coi là vậy đi là như thế nào, dù sao cũng phải đưa ra vài bằng chứng chứ. Ví dụ như thành tích cụ thể, học đại học nào vân vân. Chúng tôi cũng muốn xem thử xem học sinh xuất sắc mà tham gia show thần tượng sẽ như thế nào, có đúng không mọi người!”

“Đúng!!”

Khúc Tiêu Tiêu hiểu Triệu Tự Nhan đang dẫn dắt cô biểu hiện thêm các ưu điểm của chính mình, vì vậy cô kể ra một việc nguyên chủ đã từng trải qua: “Em thi được 713 điểm trong kỳ thi đại học và đỗ đại học A ạ.”

“Uầyy!!!!”

“Hơn 700 điểm! Giỏi quá!”

“Chẳng trách mình không bằng được người ta.”

“Lần này thua cũng không oan.”

“Thầy Việt hình như cũng học đại học A đó!”

“Đúng vậy! Thầy Việt cũng học đại học A!”

Triệu Tự Nhan nhạy bén nắm bắt được mấy từ mấu chốt trong lời nói của các thực tập sinh, cô ấy tóm lấy cơ hội để cho Việt Triêu mở miệng nói chuyện, nhìn về phía Việt Triêu đang đứng làm nền ở một bên nói: “Việt Triêu, đây là đàn em trực hệ của cậu này, không dành vài câu khen ngợi cho đàn em đã giành chiến thắng trong trận đấu này sao?”

Việt Triêu đột nhiên bị ép nhận lấy micro, Triệu Tự Nhan kéo anh đến bên cạnh Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu chậm rãi nâng micro lên, mặt vẫn không biểu cảm như cũ, nói: “Chúc mừng em đã thắng trận đấu, em giỏi lắm!”

“Cảm ơn thầy Việt ạ.” Khúc Tiêu Tiêu lễ phép nói lời cảm ơn.

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện của hai người tới đây là kết thúc.

Đợi vài giây, Triệu Tự Nhan bỏ cuộc.

Xem ra mình có lỗi với Tịch Tịch rồi, không thể nào giải quyết được Việt Triêu, có ép đến mấy Việt Triêu cũng không ói ra được bao câu. Sau khi chương trình kết thúc mời Tịch Tịch một bữa lẩu xin lỗi vậy.

Triệu Tự Nhan nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hoạt động buổi tối hôm nay đến đây là kết thúc. Tổ chương trình của chúng ta cũng rất có tình người, thấy mấy ngày nay mọi người tập luyện rất mệt mỏi, mọi người có thể ngủ một giấc thật say, 10 giờ sáng mai tập trung ở sảnh lớn là được.”

Một ngày bận rộn đã kết thúc trong tiếng hoan hô của những thực tập sinh.

***

Lúc Khúc Tiêu Tiêu và Hà Cầm Tâm về tới phòng ngủ, Tiền Diểu và Chu Vân đã ở trong phòng.

Vẻ mặt Chu Vân đầy sùng bái, “Tiêu Tiêu, chúc mừng cậu đã lấy được suất tham gia game show nhớ! Học đại học A đấy! 713! Tiêu Tiêu, cậu giỏi quá!”

Tiền Diểu cũng không ngờ Khúc Tiêu Tiêu ngày thường kém ở phương diện nhảy múa và thanh nhạc vậy mà lại là học sinh giỏi, “Không nhìn ra Tiêu Tiêu lại giỏi như vậy. Hồi trước không thấy cậu đề cập tới chuyện cậu là sinh viên đại học A.”

Khúc Tiêu Tiêu cảm ơn hai người xong mới bắt đầu giải thích: “Tớ thấy cũng không có gì to tát, hơn nữa từ khi đỗ vào đại học A tớ còn chưa tới trường học lần nào.”

Ba người nghe Khúc Tiêu Tiêu nói vậy đều thấy kỳ lạ, Khúc Tiêu Tiêu giải thích: “Cơ thể của tớ không được khoẻ, thi đại học xong thì nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm. Hiện tại đã tốt hơn rồi.”

Nghe thấy Khúc Tiêu Tiêu nói cơ thể mình không được khoẻ, mọi người bắt đầu lo lắng, Tiền Diểu vội vàng hỏi: “Cậu bị ngốc à? Thân thể mới khoẻ lên đã tới tham gia chương trình có cường độ cao như vậy! Nhỡ đâu không chịu nổi thì phải làm sao!” Tiền Diểu nghĩ lại mà thấy sợ, trước đó vì luyện tập biểu diễn nên cường độ huấn luyện luôn được đẩy lên rất cao, may là không xảy ra chuyện gì.

Khúc Tiêu Tiêu nghe Tiền Diểu khiển trách thấy ấm lòng, lại gần Tiền Diểu, vỗ vai cô ấy an ủi: “Không sao không sao, bác sĩ cũng nói tớ không có vấn đề gì, hơn nữa trở thành thần tượng vẫn luôn là ước mơ của tớ.”

Lúc Khúc Tiêu Tiêu xuyên không trở thành nguyên chủ đã kiểm tra tình hình thân thể của cô ấy, tuy có hơi suy yếu, nhưng không có vấn đề lớn nào. Hơn nữa linh hồn của bản thân có sức chống đỡ rất lớn, linh hồn mạnh mẽ sẽ tự động bồi bổ cho thân thể, để cơ thể càng thêm dung hợp với linh hồn. Trước kia không có vấn đề gì, sau khi thay phần lõi lại càng không có vấn đề.

“Vậy cũng không thể vừa khỏe lại đã vận động mạnh thế này!” Tiền Diểu mãnh liệt phản đối, “Trước đó tớ còn cảm thấy cậu thông minh, không ngờ cậu cũng là đồ ngốc giống Chu Vân, thân thể không khoẻ không nói, chịu uất ức cũng không nói, luôn tự mình chịu… đựng…” Tiền Diểu nói một hồi thì nước mắt lưng tròng, mọi người luống cuống vây tới dỗ dành, Chu Vân vừa nói xin lỗi, vừa lau nước mắt cho Tiền Diểu.

“Cậu còn nói xin lỗi! Tớ ghét nhất câu nói xin lỗi!” Tiền Diểu nghe thấy lời xin lỗi của Chu Vân càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa mắng, “Đồ đần, tớ chửi cậu sao cậu không nói lại! Tớ đối xử với cậu như vậy rồi mà cậu vẫn không phản kháng lại tớ!”

Chu Vân nghe thấy lời của Tiền Diểu, có hơi lúng túng, giấy cũng đã dùng hết rồi, Chu Vân dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Tiền Diểu, “Miểu Miểu đừng tức giận.” Chu Vân thấy nước mắt Tiền Diểu không ngừng lại, rốt cuộc cố lấy dũng khí thốt ra lời mà bản thân vẫn luôn không dám nói, “Miểu Miểu tớ sao có thể nỡ mắng chửi cậu được chứ? Cậu là ánh sáng của tớ, là người tốt nhất đối với tớ, là người tớ rất…” Cuối cùng cô ấy vẫn không thốt ra được lời đã đến bên miệng, sự tự ti cất giấu nơi đáy lòng khiến cho những lời này đã định trước phải bị chôn vùi, “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”

Tiền Diểu được Chu Vân an ủi cuối cùng cũng không còn thút thít nữa.

Tiền Diểu sực tỉnh, thấy bản thân khóc lóc không chút hình tượng trước mặt bạn cùng phòng như vậy thật lúng túng, thế nên cô ấy chuyển đề tài, “Tiêu Tiêu cậu có duyên với thầy Việt thật đấy, hai người các cậu đều là sinh viên đại học A, màn biểu diễn hôm nay anh ấy còn khen cậu.”

Tiền Diểu vừa nói về chủ đề này, Hà Cầm Tâm cũng góp vào, “Đúng vậy! Hôm nay thầy Việt chưa từng khen ai, chỉ khen mỗi mình cậu, hâm mộ quá!”

Lời nói của Hà Cầm Tâm khiến Khúc Tiêu Tiêu nghĩ tới tình chú trên người Việt Triêu.

Trước mắt có vẻ như Việt Triệu vẫn chưa làm chuyện gì khác lạ, chuyện này khiến Tiêu Tiêu hơi yên lòng. Bình thường những người bị hạ tình chú chỉ một lòng nghĩ tới yêu đương, người không có ý chí kiên định thậm chí còn sẽ trở nên biến thái một cách cố chấp.

Hà Cầm Tâm ghé vào bên người Khúc Tiêu Tiêu, dùng bả vai chọc chọc Khúc Tiêu Tiêu, vẻ mặt hóng hớt nói: “Nói không chừng thầy Việt lại thích Tiêu Tiêu xinh đẹp của chúng ta đấy, hôm nay tớ thấy thầy Việt cứ nhìn cậu suốt, tình cảm trong ánh mắt như sắp trào ra đến nơi.”

“Đâu có đến mức đó. Tớ có thấy thầy Việt nhìn tớ đâu?” Khúc Tiêu Tiêu nghiêm túc nói dối.

“Tớ cũng nhìn thấy.”

“Tớ cũng nhìn thấy.”

Chu Vân và Tiền Diểu cùng giơ tay lên làm chứng.

“Thấy chưa! Ánh mắt của quần chúng sáng trắng như tuyết, xem ra phòng ngủ chúng ta sắp nghênh đón người đầu tiên thoát kiếp FA rồi~” Hà Cầm Tâm không chịu buông tha cho Khúc Tiêu Tiêu, tiếp tục trêu chọc cô, cho dù Khúc Tiêu Tiêu có nói thế nào đi nữa thì Hà Cầm Tâm cũng chỉ “À~” một tiếng đầy hàm ý sâu xa, rồi tiếp tục buồn cười nhìn cô. Cuối cùng Khúc Tiêu Tiêu tức giận bóp cổ cô ấy.

Một ngày mệt mỏi kết thúc trong tiếng cười đùa trong căn phòng ngủ.

—-