Khúc Tiêu Tiêu vừa nghe đã cảm thấy lời nói của Tôn Châu Châu ám chỉ điều gì đó.
Tôn Châu Châu còn chưa nói xong thì cảm xúc của cô ta đã kích động hơn: “Còn nữa, cậu ấy căn bản không phải sinh viên của đại học A, thế mà còn ở trong chương trình trắng trợn khoác lác về học vấn của mình! Cậu ấy mới thật sự là tiểu nhân! Thầy dựa vào cái gì mà nói em?”
“Hơn nữa, chẳng phải thầy cũng cứ luôn thiên vị cậu ấy sao? Kỹ năng biểu diễn của cậu ấy không phải là do thầy nắm tay chỉ dạy à? Bọn em làm gì mà được hưởng thụ sự đối đãi như vậy, thầy thiên vị!”
“Sau này cậu ấy sướng rồi! Vừa có sự giúp đỡ của nhà họ Khúc, lại có Ảnh đế Việt như thầy đây giúp đỡ, vị trí debut đã sớm được cậu ấy quyết định rồi chứ gì!”
“Mấy người không có quan hệ, không có bối cảnh như chúng em, hằng ngày chỉ biết ngây ngốc luyện tập, sao có thể sánh bằng mấy người có mối quan hệ chứ.”
Việt Triêu nghe Tôn Châu Châu nói thế thì chau mày lại, đang muốn mở miệng, nhưng bị Khúc Tiêu Tiêu cắt ngang.
Gương mặt Khúc Tiêu Tiêu lạnh tanh đi đến trước mặt Tôn Châu Châu, nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của cô ta, “Thứ nhất, vấn đề liên quan đến học vấn của tớ. Tớ là sinh viên đại học A, chẳng qua là vì mắc bệnh nên không đến trường học, cậu muốn thư thông báo trúng tuyển cũng được, giấy chứng nhận thành tích cũng được, tớ sẽ đưa cho cậu xem cả. Thứ hai, cậu nói rằng tớ dùng quyền thế ép người khác, theo góc nhìn chủ quan của tớ thì chưa từng làm, nếu cậu có thể lấy ra được chứng cứ tớ dùng quyền thế chèn ép người khác, tớ sẵn lòng xin lỗi cậu. Tớ tham gia vào chương trình dưới tình huống ba mẹ không biết chuyện, vì vậy không có chuyện vị trí debut đã được quyết định. Dĩ nhiên có tin hay không là tùy vào cậu. Thứ ba, tớ không đồng ý việc cậu nói mấy lời phê phán Việt Triêu…” Khúc Tiêu Tiêu đến gần Tôn Châu Châu, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, Tôn Châu Châu dời tầm mắt đi.
“Việt Triêu tốn rất nhiều thời gian huấn luyện tớ, điều này tớ thừa nhận. Nhưng mà thầy ấy cũng bỏ ra thời gian tương đương để đào tạo cho các cậu. So với các thực tập sinh ở các nhóm khác, về phương diện người cố vấn, chúng ta có được lợi thế rất lớn. Việt Triêu là Ảnh đế, có thể giúp chúng ta huấn luyện suốt cả ngày trời, sửa chữa lỗi sai của chúng ta, đó là điều may mắn của chúng ta, chứ không phải là lý do để cậu chỉ trích thầy ấy.” Ánh mắt của Tôn Châu Châu càng lúc càng trốn tránh.
“Chúng ta cần phải biết ơn những gì thầy ấy đã bỏ ra, chứ không phải oán trách thầy ấy bỏ ra không đủ.”
Khúc Tiêu Tiêu vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, nhưng giọng nói lại vô cùng áp bức, “Nể tình cậu là một cô gái còn trẻ tuổi, tớ sẽ không nói mấy lời khó nghe với cậu. Cậu có thể ghét tớ, đây là lựa chọn chủ quan của cậu, tớ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng mà tớ hy vọng cậu nhận lỗi với Việt Triêu.”
Khúc Tiêu Tiêu từng bước áp sát làm cho Tôn Châu Châu phải từ từ lui về phía sau, vào giờ phút này, Khúc Tiêu Tiêu trong mắt cô ta dường như là dòng nước lũ sắp nhấn chìm cô ta.
Sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng, nước mắt lại vỡ đê lần thứ hai, hét lên: “Mấy người chỉ biết ức hiếp tôi!” Nói xong chạy ra khỏi phòng huấn luyện.
Bạn thân của Tôn Châu Châu đuổi theo ra an ủi cô ta, mấy người còn ở lại có hơi lúng túng.
Các cô không nhiều thì ít cũng có suy nghĩ tương tự như thế đối với Khúc Tiêu Tiêu… bình thường cũng lén nói xấu không ít lời sau lưng cô, hôm nay chẳng qua Tôn Châu Châu đã đâm thủng lớp giấy mỏng manh này mà thôi.
Bọn họ đều chần chừ không biết có nên nói gì để phủi sạch liên qua của mình hay không.
Cao Xuyến, người đóng vai Doãn Thục nhếch miệng, gượng gạo nở ra nụ cười “Thầy Việt, chúng em đều rất biết ơn những gì thầy đã bỏ ra, Tôn Châu Châu chẳng qua là huấn luyện quá mệt mỏi, nên nói chuyện không lựa lời mà thôi.”
Việt Triêu lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, “Nói chuyện không lựa lời? Tôi thấy rõ là nói ra lời từ trong lòng đấy. Xem ra các bạn cũng rất có ý kiến đối với tôi.” Ánh mắt sắc bén của Việt Triêu lướt qua các cô gái đang bức rức bất an, như thể cẩn thận đánh giá bọn họ.
Đã rất lâu Việt Triêu không tỏ vẻ lạnh nhạt này, đột nhiên anh trở lại dáng vẻ này, làm cho bọn họ cực kỳ không quen,
“Luyện tập đi, thời gian không còn nhiều nữa.” Khúc Tiêu Tiêu mở miệng kết thúc trò hề xung quanh mình.
Nghe thấy lời của Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu bỏ qua cho đám người nói một đằng nghĩ một nẻo này, nhanh chóng biến trở lại thành Việt Triêu dịu dàng: “Được rồi. Tiếp tục huấn luyện đi.”
Mọi người cưỡng ép xốc lại tinh thần, muốn quên đi những chuyện vừa xảy ra, nhưng mà càng muốn quên mất thì lại càng không thể quên được. Lúc sau khi tiếp tục huấn luyện, bọn diễn vô cùng không có trạng thái, bị Việt Triêu kêu ngừng mấy lần.
Sau khi lăn qua lăn lại cả một ngày, cuối cùng cũng tới lúc kết thúc huấn luyện, Việt Triêu vừa tuyên bố kết thúc là bọn họ cũng nhanh chóng rời khỏi phòng luyện tập, giống như trong phòng luyện tập có nước lũ hay thú dữ gì vậy.
Việt Triêu tỉnh bơ quan sát Khúc Tiêu Tiêu, cô đang thu dọn đồ đạc giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lời của Tôn Châu Châu rất nặng nề, Việt Triêu sợ Khúc Tiêu Tiêu sẽ buồn rầu khó chịu, thế nên cả một ngày nay vẫn luôn quan sát cô. Chỉ có điều là làm cho anh không ngờ rằng là Khúc Tiêu Tiêu không bị ảnh hưởng chút nào, mặc dù diễn không hoàn mỹ, nhưng thể hiện không tệ, thậm chí còn tiến bộ hơn so với hôm qua. Cho dù như vậy, Việt Triêu cũng không thôi lo lắng, vẫn vụng trộm quan sát cô.
“Anh nhìn em làm gì? Anh không đi ăn cơm à?” Khúc Tiêu Tiêu thấy Việt Triêu đứng tại chỗ không động đậy, cứ đứng sừng sững nhìn chằm chằm vào cô, giống như là có tâm sự gì đó, “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Việt Triêu nói “Muốn đi ăn cơm với anh không? Anh mời em.”
Khúc Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút: “Hôm nay không được rồi.”
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mà quả nhiên vẫn chịu ảnh hưởng rồi chăng? Việt Triêu thầm nghĩ rong lòng.
“Em phải đi với anh trai của em.” Khúc Tiêu Tiêu giải thích, “Anh đi trước đi.”
Nghe Khúc Tiêu Tiêu nói thế, rốt cuộc Việt Triêu cũng buông xuống lo lắng, “Được, đi chơi với anh trai vui vẻ nhé.”
“Ừ.”
Nói lời tạm biệt với Việt Triêu xong, Khúc Tiêu Tiêu đi thẳng đến nơi đã hẹn trước với Khúc Hòa Thành. Lúc cô đến nơi thì đã có một chiếc ô tô màu đen đậu sẵn ở đó.
Chiếc xe đó Khúc Tiêu Tiêu đã từng trông thấy, là xe của Khúc Hòa Thành .
Cửa kính xe hạ xuống, Khúc Hòa Thành mang kính râm màu đen thò đầu ra: “Tiêu Tiêu! Đây này!”
Khúc Tiêu Tiêu lên xe, đóng cửa lại.
“Tiêu Tiêu vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Muốn ăn cái gì, anh trai mời em!” Đã lâu không ăn cơm cùng với em gái, Khúc Hòa Thành, người cuồng em gái rất mong đợi.
“Lẩ…”
“Nhưng mà lẩu thì không được.” Khúc Tiêu Tiêu vẫn chưa nói xong, Khúc Hòa Thành đã ngắt lời cô. Thấy dáng vẻ thất vọng của em gái, lòng dạ Khúc Hòa Thành cứng rắn, thái độ kiên quyết, “Lần trước lúc anh len lén dẫn em đi ăn em chịu giày vò cực kỳ, hết nôn thì lại tiêu chảy, làm cả nhà đau lòng muốn chết luôn, lần này nói cái gì cũng không thể dẫn em đi ăn được.”
“Nhưng mà bệnh của em đã tốt lắm rồi đó.” Khúc Tiêu Tiêu không nhịn được phản bác.
“Vẫn không được, đổi món khác đi.” Khúc Hòa Thành hoàn toàn không bị tác động.
“Được rồi. . .”
Cuối cùng Khúc Tiêu Tiêu tùy tiện nói tên một tiệm ăn mà Việt Triêu đã từng dẫn cô đi ăn.
Ngồi xuống chỗ ngồi, gọi xong thức ăn, Khúc Tiêu Tiêu lấy ra quà tặng mua cho người nhà.
“Mẹ là chiếc vòng, ba và anh là một đôi khuy măng sét.” Khúc Tiêu Tiêu đưa quà tặng cho Khúc Hòa Thành.
Người nhà họ Khúc đối xử với cô vô cùng tốt, lúc đi mua quà tặng Khúc Tiêu Tiêu cũng không hề keo kiệt, mấy món đồ trang sức đều có ngọc thạch chứa không ít ma lực, chất lượng rất tốt, cô còn thêm ma pháp vào, chất lượng càng tăng lên một bậc.
Khúc Hòa Thành nhận quà tặng, cầm cái khuy măng sét màu lục em gái đưa cho mình, yêu thích không muốn rời tay.
“Cảm ơn Tiêu Tiêu, anh rất thích.” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, chỉnh sửa rồi đăng lên trang cá nhân, kèm theo trạng thái [Món quà thứ hai mươi tư em gái tặng cho tôi ~]. Còn đính kèm biểu cảm đắc ý, trông vô cùng gợi đoàn.
Rất nhanh đã có người bình luận bên dưới, [Cuồng em gái, hết cứu nổi.]
Khúc Hòa Thành nhanh chóng trả lời lại [Đứa không có em gái như cậu thì biết cái gì? Cậu ghen tị chứ gì!]



