Skip to main content

[…]

Thấy người đó không trả lời, Khúc Hòa Thành lập tức tuyên bố thắng lợi, vui vẻ tận hưởng từng giây từng phút bên cạnh em gái.

“Em gái, anh đã mở một phòng làm việc cho em, hôm nào có thời gian thì sắp xếp đi gặp những người trong phòng làm việc nhé.” Phòng làm việc dưới sự xây dựng cấp tốc của Khúc Hòa Thành đã hoàn thành được đại khái.

“Phòng làm việc?” Khúc Tiêu Tiêu nghe thấy từ ngữ xa lạ, nghi hoặc nhìn về phía Khúc Hòa Thành.

“Em có thể hiểu đây là một công ty có thể giúp em xử lý những việc trong giới giải trí.” Khúc Hòa Thành giải thích.

“Giới giải trí?”

Lời nói của Khúc Hòa Thành khiến Khúc Tiêu Tiêu nhớ tới Tôn Châu Châu, nhớ tới chuyện debut trong miệng cô ta.

Cô thật sự phải debut sao?

Từ trước tới nay Khúc Tiêu Tiêu chỉ coi chương trình là công cụ để đạt được ma lực, chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân sẽ thật sự trở thành thần tượng. Tôn Châu Châu và Khúc Hòa Thành khiến cô phải lần nữa suy nghĩ lại xem có nên trở thành thần tượng hay không.

Trong quá khứ cô đã từng chịu cảnh chiến loạn và lang bạt, không có cơ hội để cho cô đưa ra sự lựa chọn, hiện giờ cô được sống trong một thế giới hoà bình thịnh vượng, gia đình hạnh phúc, cơ hội bày ra ở trước mắt cô.

Khúc Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Cô giống như một con người cả đời luôn sinh sống ở thị trấn nhỏ bỗng một ngày biết được hóa ra thế giới ngoài kia quá đỗi rộng lớn. May mắn đến quá đột ngột khiến cô không dám vươn tay ra đón nhận.

Nhìn ánh mắt chân thành của Khúc Hòa Thành, Khúc Tiêu Tiêu chậm rãi nói, “Anh ơi… thật ra em không biết tương lai bản thân muốn làm gì nữa.” Khúc Tiêu Tiêu thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Khúc Hòa Thành hoàn toàn không quan tâm, “Không biết nên làm gì cũng là một quá trình của đời người mà, em có thể trải nghiệm nhiều nghề nghiệp sau đó mới quyết định xem bản thân muốn làm nghề gì.” Khúc Hòa Thành xoa xoa mái tóc rối bù của Khúc Tiêu Tiêu, “Yên tâm, em còn trẻ, tương lai còn rất nhiều thời gian để tìm ra việc mình muốn làm.”

Khúc Hòa Thành hoàn toàn không để ý đến chuyện nếu Khúc Tiêu Tiêu sẽ không làm thần tượng thì số tiền mà anh ấy xây dựng phòng làm việc cho Khúc Tiêu Tiêu sẽ trôi theo dòng nước. Đối với anh ấy mà nói, thành lập phòng làm việc chính là vì để cho Khúc Tiêu Tiêu hoạt động thuận lợi trong lĩnh vực cô yêu thích, nếu vì tiền mà lẫn lộn đầu đuôi, là không đúng.

“Em gái, nếu em có chuyện gì muốn làm cứ yên tâm làm đi, cả nhà sẽ ủng hộ em.” Khúc Hòa Thành mỉm cười xoa tóc Khúc Tiêu Tiêu, nhiệt độ của anh ấy thông qua bàn tay truyền đến cô.

“Ừm.”

Ăn cơm xong, Khúc Hòa Thành đưa Khúc Tiêu Tiêu về tổ chương trình.

Vừa trở lại ký túc xá, Hà Cầm Tâm và những người khác vây quanh cô, “Tiêu Tiêu, cậu đừng để bụng những lời Tôn Châu Châu nói!”

“Lúc trước tớ cùng nhóm với cô ta, cô ta chẳng lo luyện tập, cũng hay oán giận cái này, oán giận cái kia, cho dù cậu không cùng tổ với cô ta thì cô ta cũng sẽ oán giận cậu thôi, cho nên đây không phải lỗi của cậu.”

Khúc Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý đến chuyện của Tôn Châu Châu, bất kể cô ta thật sự không thích mình, hay là cũng như vậy với người khác, tất cả đều không liên quan đến Khúc Tiêu Tiêu, không hề để lại vết thương nào trong lòng cô. Nếu lời oán trách của một cô gái trẻ có thể khiến Khúc Tiêu Tiêu tổn thương và khóc, thì có lẽ bây giờ nước mắt của Khúc Tiêu Tiêu đã cạn khô rồi.

“Tớ không sao, mọi người không cần lo lắng cho tớ.” Khúc Tiêu Tiêu nhún vai, thờ ơ nói, “Tớ không quan tâm đến người khác đánh giá về mình.”

Khúc Tiêu Tiêu mỉm cười, “Chỉ là cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tớ như vậy, tớ rất vui.”

Ngày hôm sau Khúc Tiêu Tiêu vẫn luyện tập như thường lệ, Tôn Châu Châu cũng đi tới phòng huấn luyện để luyện tập, cô ta có hơi lúng túng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu cũng không so đo với cô ta, chỉ tập trung luyện tập.

Mấy ngày sau Khúc Tiêu Tiêu luyện tập ngày càng nghiêm túc, cô cũng tiến bộ hơn rõ rệt. Rất nhanh đã đến lúc biểu diễn chính thức.

“Hoan nghênh mọi người đến với vòng loại lần thứ hai của ‘Thời Đại Thần Tượng’!” Triệu Tự Nhan vẫn là người dẫn chương trình, Việt Triêu và Lưu Hải Linh ngồi trên ghế cố vấn.

Sau khi Triệu Tự Nhan nói xong một tràng dài lời giới thiệu, “Vòng loại thứ hai chính thức bắt đầu!”

Số rút thăm lần này khá tốt đối với Khúc Tiêu Tiêu, đội của cô được xếp ở vị trí phía sau.

Những nhóm phía trước không ngừng biểu diễn trên sân khấu, mấy người trong ký túc xá của cô đều nhận được đánh giá tương đối cao.

“Tiêu Tiêu.” Sắp đến lúc biểu diễn của nhóm Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu là khách mời trợ diễn đã đến hậu trường trước, cảnh diễn của anh không nhiều lắm, chủ yếu tập trung ở nửa phần đầu.

“Căng thẳng à?” Khóe mắt Việt Triêu chứ ý cười.

Khúc Tiêu Tiêu lắc đầu, mấy ngày huấn luyện đã khiến cô dần quen với sân khấu: “Không căng thẳng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhân viên công tác gọi đến số của nhóm Khúc Tiêu Tiêu.

Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu cùng diễn cảnh đầu tiên.

Đã đến lúc lên sân khấu.

Khúc Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, Việt Triêu đang dịu dàng nhìn cô, “Hãy tin vào bản thân, em đã làm rất tốt trong khi luyện tập, em chỉ cần thể phong độ bình thường của mình.”

Dưới ánh đèn lờ mờ.

Việt Triêu và Khúc Tiêu Tiêu bước lên sân khấu.

Khúc Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, lời thoại đã sớm thuộc lòng, những gì có liên quan đến Dư Mai hiện lên trong đầu cô.

Ánh đèn sáng lên.

Một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, cầm một cuốn sách dày, tinh thần đầy phấn chấn xuất hiện giữa sân khấu.

Buổi tối, Dư Mai đang một mình luyện tập tuyên truyền ở rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường, “Thiên tính của phụ nữ có nữ tính, nhưng không có làm vợ, bản tính làm vợ là bị ép mà ra, chỉ có kết hợp giữa mẫu tính và nữ tính…”

“Tiểu Mai! Quả nhiên em ở đây.” Thiếu niên mặc áo xanh xuất hiện.

“Phương Trúc?”

***

Hơn mười phút sau, màn trình diễn của nhóm Khúc Tiêu Tiêu kết thúc.

Cả nhóm đứng trên sân khấu để nhận đánh giá.

Bởi vì Việt Triêu cũng là một thành viên tham gia diễn xuất, nên anh sẽ không tham gia việc đánh giá.

Bình thường Triệu Tự Nhan luôn là người đánh giá trước, lần này thì ngược lại là Lưu Hải Linh đưa ra đánh giá trước.

“Khúc Tiêu Tiêu, lần biểu diễn này của bạn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, biểu hiện của bạn hoàn toàn không giống một người mới vừa mới tiếp xúc với diễn xuất, bạn xử lý nhân vật Dư Mai này vô cùng tốt, mọi cảm xúc đều biểu hiện vô cùng thích hợp. Tôi rất mong chờ màn biểu diễn tiếp theo của bạn, tôi đánh giá cao bạn, cố lên nhé.” Lưu Hải Linh khen Khúc Tiêu Tiêu xong thì lập tức chuyển đề tài, “Mặc dù nhóm này nhìn chung có vẻ ổn, nhưng có một số người khác có diễn xuất không quá nổi bật, khiến màn biểu diễn 8 điểm chỉ còn 6 điểm.”

Vẻ mặt Lưu Hải Linh trở nên nghiêm túc, “Tôn Châu Châu, bạn hoàn toàn không tiến vào trạng thái, ở trên người bạn, tôi không nhìn thấy được sự lo lắng của bà Doãn đối với tương lai của con gái, và cả sự quan tâm dành cho con gái mình. Nếu bạn diễn vai một bà mẹ chồng ác độc, tôi sẽ tán thành kỹ năng diễn xuất của bạn, nhưng vai chính diện như bà Doãn bạn diễn rất kém.”

Lời nói không chút nể nang của Lưu Hải Linh khiến hai má Tôn Châu Châu đỏ bừng.

“Hy vọng sau này bạn sẽ tập trung luyện tập thật tốt, mài giũa năng lực diễn xuất của mình.”

Lời nói của Lưu Hải Linh khiến lỗ tai Tôn Châu Châu đau nhói. Ý của Lưu Hải Linh không phải là nói tâm tư cô ta không đặt ở việc tập luyện sao?

Tôn Châu Châu cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Khúc Tiêu Tiêu đứng bên cạnh.

[Cô ta đang làm gì vậy? Sao cô ta lại trừng mắt nhìn Khúc Tiêu Tiêu, chẳng lẽ cô ta biểu diễn không tốt mà còn trách Khúc Tiêu Tiêu sao???]

[Thái quá! Lần trước thấy cô ta mắng Khúc Tiêu Tiêu tôi đã cảm thấy người này không ổn, hôm nay xem như trông được, loại tiểu nhân này nên sớm rời khỏi chương trình đi!]

[Tự mình không cố gắng tập luyện, bị mắng còn đổ thừa lên người khác, loại người này quá rác rưởi.]

[Nghe chị Lưu mắng cô ta thật sự quá sướng!]

[Quá sướng+1]