Skip to main content

Gương mặt Khúc Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ vô tội: “Các cậu cũng không có hỏi mà?” Nghe thấy Khúc Tiêu Tiêu trả lời như thế, Hà Cầm Tâm cạn lời.

“Bọn tớ không hỏi thì cậu sẽ không nói phải không, cảm thấy lại bị lừa gạt nữa rồi.”

“Nhưng tớ cảm thấy tớ có phải con gái nhà họ Khúc hay không, có phải vị hôn thê của Tô Hướng Minh hay không, những chuyện này đều không quan trọng. Các cậu là làm bạn với tớ, không phải làm bạn với con gái nhà họ Khúc và vị hôn thê của Tô Hướng Minh mà đúng không?”

“Hơn nữa bây giờ tớ đã không còn là vị hôn thê của Tô Hướng Minh nữa rồi.” Khóe mắt Khúc Tiêu Tiêu cong cong.

“Cũng phải.” Hà Cầm Tâm gật đầu.

Mấy người họ đã tập luyện cả ngày, trò chuyện một lúc rồi đi nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Khúc Tiêu Tiêu nhắn tin cho Khúc Hòa Thành, bảo anh ấy chọn thời gian đến lấy quà.

“Quà!” Sự vui sướng của Khúc Hòa Thành còn có thể cảm nhận được thông qua màn hình điện thoại: “Ngày mai anh sẽ tới lấy.”

“Dạ.”

Hai người thống nhất thời gian, dự định tối mai sau khi Khúc Tiêu Tiêu huấn luyện xong sẽ đưa cho Khúc Hòa Thành.

“À, em gái, ba mẹ nói chuẩn bị làm tiệc sinh nhật 21 tuổi cho em.” Khúc Hòa Thành tiếp tục giải thích: “Sau đó em sẽ chính thức nắm giữ cổ phần của tập đoàn Khúc thị.”

Dụng ý của bữa tiệc một là để tuyên bố thân phận của Khúc Tiêu Tiêu, hai là tạo thanh thế cho cô, để tránh có những người không có mắt làm bẩn mắt của Khúc Tiêu Tiêu.

“Được.”

Hai anh em trò chuyện một lát rồi cúp điện thoại. Khúc Tiêu Tiêu cũng đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Khúc Tiêu Tiêu đến phòng luyện tập, quả nhiên lại nhìn thấy Việt Triêu đã đến từ sớm.

Khúc Tiêu Tiêu tiến lên phía trước: “Việt Triêu.”

Việt Triêu quay đầu lại, nhìn thấy là Khúc Tiêu Tiêu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu.”

“Chào buổi sáng.” Nói xong, Khúc Tiêu Tiêu lấy món quà của Việt Triêu từ trong giỏ ra, là một mặt dây chuyền hình mặt trăng làm bằng ngọc thạch.

Lúc Khúc Tiêu Tiêu nhìn thấy mặt dây chuyền đã nghĩ ngay đến Việt Triêu. Cô nhớ lần đầu tiên lúc gặp Việt Triêu, fan của anh đã nói với Khúc Tiêu Tiêu rằng Việt Triêu là ánh trăng của nhân gian. Câu nói này khiến Khúc Tiêu Tiêu ấn tượng sâu sắc, thế là khi nhìn thấy mặt dây chuyền hình mặt trăng trong suốt, cô đã mua nó làm quà tặng cho Việt Triêu.

Đương nhiên trên mặt dây chuyền cũng được Khúc Tiêu Tiêu bỏ ma pháp vào. Sau khi biết Việt Triêu vẫn luôn mất ngủ, Khúc Tiêu Tiêu cũng thêm pháp trận dưỡng thần giúp dễ ngủ lên mặt dây chuyền.

Việt Triêu nhìn thấy mặt dây chuyền mặt trăng thì rất vui mừng, mắt anh cong lại giống như vầng trăng khuyết cong cong, tràn đầy tình cảm dịu dàng, anh nắm chặt mặt dây chuyền trong tay: “Cám ơn Tiêu Tiêu, anh nhất định sẽ quý trọng mặt dây chuyền này.”

“Đúng rồi, không phải anh nói anh mất ngủ sao? Em đã điều chế thuốc cho anh đó.” Thế là Khúc Tiêu Tiêu lấy một bình nước suối chưa bóc tem ra, trợn mắt nói dối.

Việt Triêu nhìn kiểu gì cũng đều cảm thấy đây chỉ là một bình nước suối bình thường, bên trên bình được dán nhãn hiệu màu đỏ “Nước suối Nồng Phu” sáng loáng.

“Đừng thấy nước thuốc này đựng bằng bình Nước suối Nồng Phu thì chê, hiệu quả của nó tốt lắm đấy!” Khúc Tiêu Tiêu nói hưu nói vượn với vẻ mặt ghiêm túc.

Việt Triêu cũng không hề nghi ngờ, không chút do dự nhận lấy “nước thuốc” rồi uống vào.

Mùi vị giống hệt như nước suối.

Nhìn thấy Việt Triêu đã uống “nước thuốc”, Khúc Tiêu Tiêu cười gật đầu: “Việt Triêu, nhớ đeo mặt dây chuyền bên người nhé. Hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”

Mặt dây chuyền mặt trăng không đơn thuần có tác dụng chữa trị mất ngủ mà còn có thể che chắn phần lớn công kích ma pháp.

“Được.”

Sau đó, một ngày huấn luyện chính thức bắt đầu.

Hôm nay cần phải đối diễn với các thực tập sinh.

Vai diễn Dư Mai của Khúc Tiêu Tiêu phải đối diễn với vai mẹ Doãn Thục do Tô Châu Châu đóng.

Trải qua sự hướng dẫn của Việt Triêu, Khúc Tiêu Tiêu đã nắm rõ nhiều hơn đối với vai diễn Dư Mai này, lúc quay cô nhập tâm vào nhân vật.

Dư Mai bất an gõ cửa nhà họ Doãn.

“Doãn Thục là bạn của mình, cô ấy đã có người mình thích. Cô ấy đến nhờ giúp đỡ, mình không thể thấy chết mà không cứu.” Mặc dù miệng Dư Mai nói như thế, nhưng cô cũng biết muốn thuyết phục mẹ của Doãn Thục còn khó hơn lên trời. Nhưng vì bạn của mình, nói gì Dư Mai cũng phải đi thử xem sao.

Bà Doãn mở cửa ra, nhìn thấy là Khúc Tiêu Tiêu, nhiệt tình mời cô vào trong ngôi nhà giản dị: “Tiểu Mai à, mau vào đi! Mau vào.” Sau khi vào nhà, bà Doãn bảo Khúc Tiêu Tiêu ngồi xuống, lấy lá trà trước giờ không nỡ uống ra châm một ly trà cho Dư Mai: “Tiểu Mai, trong nhà đơn sơ, cháu đừng chê bai nhé.”

“Không đâu, không đâu ạ.” Dư Mai vội vàng khoát tay. Không biết tại sao nhìn thấy bà Doãn như thế, những lời mà Dư Mai vốn đã lấy hết dũng khí định nói ra  lại kẹt trong cổ họng.

“Tiểu Mai à, hôm nay cháu đến là tìm Doãn Thục à? Bây giờ nó không có nhà, đi giúp đỡ nhà bà nội Lưu rồi.” Bà Doãn giải thích.

“Không, không ạ, cháu không phải đến tìm Doãn Thục.” Dư Mai vẫn không mở miệng ra được.

“À… thế à.” Bà Doãn nghe thấy câu trả lời của Dư Mai, cảm thấy nghi ngờ: “Vậy cháu có chuyện gì sao?”

Đôi mắt trong suốt dịu dàng của bà Doãn khiến lời nói của Dư Mai càng trở nên khó khăn hơn: “Là… là… chuyện hôn nhân… của Doãn Thục…”

“À. Cháu nói cái này à. Vận may của Doãn Thục tốt thật đấy! Người đính hôn với nó là con trai của gia đình giàu có ở thôn bên cạnh! Đúng là câu được con rùa vàng mà.” Nhắc đến chuyện hôn nhân của Doãn Thục, nếp nhăn trên gương mặt của bà Doãn càng rõ ràng hơn.

Lời nói vui mừng của bà Doãn khiến tai Dư Mai đau nhói.

“Nhưng mà Doãn Thục đã có người mình thích rồi ạ.” Cuối cùng cô đã nói ra được lời khó nói ấy.

Sắc mặt bà Doãn chợt thay đổi: “Thì ra cháu cũng đến làm thuyết khách à.”

Tôn Châu Châu trong vai diễn bà Doãn chợt dừng lại: “Nhà cô có tiền, có thế lực, đương nhiên không hiểu được những người bình thường như chúng tôi rồi. Cô muốn gì chẳng phải cũng đều có được dễ dàng đó sao. Không giống như chúng tôi, cơ hội khó khăn lắm mới có được còn bị những kẻ có quyền thế như các người chiếm đoạt. Cô dùng lập trường gì để nói những lời này chứ.”

Lời thoại của Tôn Châu Châu hoàn toàn khác với trong kịch bản. Việt Triêu nghe xong nhíu mày: “Dừng lại, Tôn Châu Châu, lời thoại của bạn không đúng.”

Việt Triêu trực tiếp chỉ ra lỗi lầm của Tôn Châu Châu, khiến mặt cô ta lập tức đỏ lên. Tôn Châu Châu lên tiếng phản bác: “Em nhớ là như vậy mà. Hơn nữa không phải đã nói diễn kịch không thể rập khuôn cứng nhắc, phải phát huy phù hợp để khiến cho nhân vật càng phong phú sao?”

Nghe thấy Tôn Châu Châu nói như thế, Việt Triêu lấy kịch bản ra, chỉ vào lời thoại và nói với Tôn Châu Châu: “Trong kịch bản bà Doãn là vì để con gái có cuộc sống tốt hơn mới đồng ý lời cầu hôn của gia đình giàu có. Mặc dù Dư Mai có ý kiến không thống nhất với bà ấy, nhưng hai người đều là quan tâm Doãn Thục, về bản chất là không có bất đồng. Hơn nữa Dư Mai trưởng thành dưới mắt bà ấy, một người phụ nữ có bản tính dịu dàng sao lại có thể nói ra những lời nói khó nghe thế này đối với người mà mình thật lòng xem như con gái được chứ?”

“Tranh chấp thể hiện trong kịch bản là cách nhìn khác nhau đối với hôn nhân của người thuộc hai thế hệ, còn lời thoại mà em cải biên hoàn toàn khác với ý mà tác giả muốn biểu đạt. Ngược lại còn vẽ vời vô ích, khắc họa người mẹ thành một kẻ đầu cơ, một kẻ tiểu nhân chỉ biết ghen tỵ, oán giận người khác.”

Lời nói không chút khách sáo của Việt Triêu khiến mắt Tôn Châu Châu ngấn nước. Tôn Châu Châu khóc chỉ vào Khúc Tiêu Tiêu ở bên cạnh: “Em nói sai chỗ nào chứ! Không phải cậu ấy dựa vào quyền thế để ép người sao! Chẳng lẽ thầy dám nói thành tựu hiện giờ của cậu ấy không có liên quan gì tới gia đình có tiền có thế của cậu ấy sao!”