Skip to main content

Về đến ký túc xá, trong phòng ngủ vẫn trống trải không một bóng người, Khúc Tiêu Tiêu nghĩ các cô ấy đều tự giác đi luyện tập thêm rồi. Khúc Tiêu Tiêu lại nhớ tới Lý Mạn Uyển, cảm giác không bình thường trên người cô ta khiến Khúc Tiêu Tiêu không thể bỏ qua.

Rất rõ ràng trên người cô ta không có bất kỳ ma lực gì, nhưng cô ta lại tản ra mùi vị của ma lực, càng kỳ lạ hơn là cô ta không hề bị làm phép.

Trong đầu óc Khúc Tiêu Tiêu hiện ra mấy loại khả năng, nhưng cô đều không thể xác định được.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trăng tròn treo cao, ánh sao sáng chói, bình tĩnh và yên lặng, giống như màn đêm trước khi mưa gió ập đến.

Khúc Tiêu Tiêu lấy miếng phỉ thúy trong suốt có màu tim khắp toàn thân ra khỏi túi, ma lực ẩn chứa trong đó vỗ về nỗi bất an trong lòng Khúc Tiêu Tiêu.

Nguyên liệu để phá giải tình chú còn có mấy thứ, Khúc Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc, phần lớn thứ đều không khó lấy được, ngoại trừ một thứ – vảy rồng.

Hơn nữa vảy rồng bình thường cũng không được, cần phải là vảy rồng vừa mới nhổ xuống từ trên người của Viêm Long. Viêm Long trong đại lục Thần Ảo còn không được mấy con, càng không cần đề cập đến chuyện phải là vừa nhổ ra.

“Hơi rắc rối.” Khúc Tiêu Tiêu nhíu mày. Thế giới này ngay cả loài sinh vật rồng cũng không có, càng nói chi đến Viêm Long. Vảy rồng là mấu chốt trong việc chế tạo thuốc, thiếu đi nguyên liệu này thì sẽ không thể chế tạo thuốc thành công được.

“Nên làm thế nào đây?” Khúc Tiêu Tiêu chống một tay lên bàn, có chút buồn rầu.

Ting ting ting…

Tiếng nhạc truyền đến.

Khúc Tiêu Tiêu nhìn về phía bên giường nơi phát ra âm thanh, có người gọi điện thoại đến.

Khúc Tiêu Tiêu đi qua đó, là Khúc Hòa Thành. Khúc Tiêu Tiêu máy móc nhận cuộc gọi.

“A lô, Tiêu Tiêu.” Giọng của Khúc Hòa Thành truyền đến.

Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao đột nhiên Khúc Hòa Thành lại gọi điện thoại cho mình: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Mấy ngày nay Khúc Hòa Thành đã gửi không ít tin nhắn cho Khúc Tiêu Tiêu, nhưng cô không trả lời một câu nào. Điều này khiến một người cuồng em gái như Khúc Hòa Thành vô cùng lo lắng liệu có phải em gái đang buồn gì, ở bên ngoài chịu ấm ức gì rồi chăng? Nhưng lại ngại nói với anh trai? Từng câu hỏi nối tiếp nhau khiến Khúc Hòa Thành vô cùng khó chjiju. Chờ đợi mấy ngày vẫn không có tin tức, cuối cùng anh ấy quyết định gọi điện thoại cho Khúc Tiêu Tiêu.

Nhưng điện thoại vừa được kết nối thì Khúc Hòa Thành lại không biết nói những gì. Chẳng lẽ nói bởi vì em không trả lời tin nhắn Wechat của anh nên anh gọi điện hỏi em tại sao không trả lời à? Mỗi lần nghĩ đến việc Khúc Tiêu Tiêu đã là một cô gái trưởng thành rồi, anh trai không nên quá can thiệp vào cuộc sống của em gái, thế là Khúc Hòa Thành lại cố nhịn thêm, rối rắm tới lui mới nặn ra được một câu: “Em gái… Wechat…” Lời vừa nói ra thì Khúc Hòa Thành đã muốn vả cho mình mấy bạt tay.

“Wechat?” Khúc Tiêu Tiêu mở Wechat lên, tin nhắn 99+.

Vừa đến thế giới này nên Khúc Tiêu Tiêu còn dùng chưa quen Wechat, mấy ngày không kiểm tra mà số lượng tin nhắn đã nhiều đến mức này.

Có tin nhắn của Khúc Hòa Thành, Khúc Nhiệm Chu, Nguyễn Thục Uyển, Việt Triêu, Tô Hướng Minh, Văn Hoa Thái… Tóm lại đủ loại tin nhắn đồng loạt hiện lên trước mắt Khúc Tiêu Tiêu.

Cuối cùng Khúc Tiêu Tiêu đã hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc. Một người từng sử dụng Wechat để làm phương thức trao đổi đột nhiên không dùng Wechat, hoặc là không có điện thoại di động, hoặc là đặc biệt bận rộn, hoặc là đang chịu sự suy sụp rất lớn.

Rõ ràng Khúc Tiêu Tiêu hoàn toàn không thuộc những loại này, thế nên không có nguyên nhân gì khiến cô không trả lời tin nhắn trong thời gian dài cả, quả thật rất đáng nghi.

Kể từ khi xảy ra chuyện của Văn Hoa Thái, Khúc Tiêu Tiêu bắt đầu quá mức nhạy cảm đối với những nguy hiểm quanh mình.

Trong tình huống ma lực vẫn còn chưa dư dả hiện nay, càng ít tai họa ngầm càng tốt.

Khúc Tiêu Tiêu trả lời qua loa: “Gần đây huấn luyện hơi bận, về đến phòng ngủ thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, cho nên em không trả lời kịp thời.”

Nghe thấy lời giải thích của Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Hòa Thành thở phào một hơi, cảm thấy yên tâm, may mà không phải cô bị ấm ức.

“Huấn luyện mệt không? Nếu như không chịu nổi nữa thì phải xin phép nhé.” Khúc Hòa Thành quan tâm hỏi han.

“Được rồi, được rồi, em nhất định sẽ chú ý đến sức khỏe mà.” Khúc Tiêu Tiêu gật đầu, luôn miệng hứa hẹn.

Khúc Hòa Thành lại nói rất nhiều lời quan tâm rồi mới lưu luyến ngắt điện thoại.

Sau khi ứng phó với Khúc Hòa Thành xong, Khúc Tiêu Tiêu mới thả lỏng.

“Lần sau nhất định phải xem Wechat.”

Khúc Tiêu Tiêu xem sơ qua tin nhắn đến, phần lớn đều là hỏi han.

Ngoại trừ Việt Triêu gửi nhiều hơn một chút, cho dù cô không trả lời, anh cũng kiên trì không ngừng gửi tin. Mỗi ngày chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, cộng thêm mấy tấm hình của mèo.

Khúc Tiêu Tiêu cũng từng nuôi thú cưng, không khác biệt lắm so với mèo của thế giới này, đặc điểm chung đều là vô cùng đáng yêu.

Chưa lướt được bao lâu thì Việt Triêu lại gửi một tấm hình mèo đến.

Thời gian đã không còn sớm nữa, Khúc Tiêu Tiêu trả lời: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Việt Triêu đang vuốt lông cho mèo, nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu trả lời, không tiếp tục sờ nữa, vội vàng gõ chữ. Đây là lần đầu tiên Khúc Tiêu Tiêu trả lời tin nhắn anh kể từ sau khi kết bạn: “Chưa buồn ngủ.”

“Ngủ không được à?”

“Ừ, mất ngủ.”

“Vậy thảm quá rồi.”

“Đúng vậy.” Việt Triêu gửi thêm một biểu cảm mèo khóc thút thít, chọc Khúc Tiêu Tiêu cười.

“Hay để em chữa trị cho anh nhé?” Khúc Tiêu Tiêu cười trả lời.

Việt Triêu gửi một biểu tượng mèo kinh ngạc: “Tiêu Tiêu, ngay cả việc này em cũng biết à!”

“Ừ ừ.” Khúc Tiêu Tiêu cân nhắc cách dùng từ, dùng cách thức khéo léo để né tránh từ khóa “ma pháp”: “Anh có muốn thử không?”

“Được đấy.” Biểu cảm mặt vui mừng của mèo được gửi tới.

Cứ thế, hai người anh một câu em một câu, trò chuyện đến nửa tiếng mãi đến lúc các bạn cùng phòng khác trở về phòng ngủ.

Mấy người họ thu xếp xong đồ đạc thì ngồi vây quanh bên cạnh Khúc Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, có phải là cậu có chuyện gì nên nói với chúng tớ không…” Hà Cầm Tâm kéo dài ngữ điệu.

“À, đúng rồi. Tớ có mang quà cho mọi người.” Câu nói của Hà Cầm Tâm đã nhắc nhở Khúc Tiêu Tiêu. Cô lấy trang sức đã chuẩn bị xong, đưa cho mỗi người một chuỗi.

Sau khi trở về, Khúc Tiêu Tiêu đã bỏ thêm chút ma lực đơn giản vào chuỗt ngọc, để chúng có được công hiệu trừ tà, bình an.

Mấy người họ rất bất ngờ. Chuỗi ngọc trong suốt lóng lánh, còn lóe lên ánh sáng rạng rỡ dưới ánh đèn mờ nhạt: “Cảm ơn Tiêu Tiêu.” Ba người họ đều không hiểu về châu ngọc, chỉ đơn thuần cảm thấy đẹp.

“Thứ này đắt không? Trông có vẻ rất đắt.” Chu Vân cầm chuỗi ngọc trai lên, không dám đeo lên tay.

Khúc Tiêu Tiêu khoát tay: “Không đắt không đắt đâu, chỉ là món trang sức nhỏ bình thường thôi, yên tâm đeo đi. Tớ thấy đẹp nên mua một lúc bốn chiếc. Cậu nhìn này, tớ cũng mang một vòng.” Khúc Tiêu Tiêu giơ tay lên, khoe vòng tay mà cô đang mang.

Được Khúc Tiêu Tiêu đảm bảo, Chu Vân đeo chuỗi ngọc trai lên.

Mọi người ngắm nghía một lúc lâu, đều rất thích món quà nhỏ này.

“Không đúng! Sao lại nói đến chuyện trang sức rồi!” Hà Cầm Tâm định thần lại, quay đầu nhìn về phía Khúc Tiêu Tiêu đang mang vẻ mặt vô tội: “Tiêu Tiêu, có phải là cậu nên giải thích với chúng tớ không?”

Khúc Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn cô ấy: “Giải thích chuyện gì cơ?”

“Sao cậu lại cô chủ của nhà họ Khúc! Nhà họ Khúc đấy! Gia đình giàu có hàng đầu trong nước! Thế mà cậu chẳng kể với chúng tớ, có còn là bạn bè không vậy!”

“Còn nữa! Sao cậu còn có hôn ước với Tô Hướng Minh nữa! Sao trước giờ chưa từng nghe cậu đề cập đến!”