Một ngày huấn luyện tiến hành đâu ra đấy, Việt Triêu như thường lệ đầu tiên đi chỉ đạo Khúc Tiêu Tiêu một lát, sau đó là đi chỉ dạy kĩ thuật diễn xuất cho những người khác. Trong ngày hôm nay tất cả mọi người phải hoàn toàn quen thuộc kịch bản của mình, sau đó cùng xâu chuỗi kịch bản lại một lần. Vừa mới bắt đầu tiếp xúc với diễn xuất nên sẽ luôn có sai sót, luyện tập liên tiếp nhiều lần thế này, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút tiến bộ.
Khi bạn tập trung vào một việc nào đó bằng tất cả nghị lực sẽ cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh. Việt Triêu dự định mời Khúc Tiêu Tiêu ăn cơm tối.
“Hôm nay không được, em còn có chút việc, để lần sau đi.” Khúc Tiêu Tiêu cười từ chối. Hôm nay cô đã xin nghỉ để chuẩn bị đi chợ ngọc thạch tìm xem có nguyên liệu ma pháp không.
“À.” Giọng Việt Triêu có chút mất mát, anh không có lập trường để hỏi Khúc Tiêu Tiêu muốn đi đâu, chỉ có thể cụp hai mắt xuống, gật đầu.
Thấy Việt Triêu giống một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, không hiểu sao Khúc Tiêu Tiêu lại cảm thấy anh đáng thương, đang muốn mở miệng giải thích, lại nghĩ đến việc này có liên quan đến ma pháp, tốt nhất vẫn là không nên kéo anh vào việc này. Việt Triêu chỉ là một con người bình thường, sau khi giải được tình chú thì phần lớn anh cũng sẽ không còn dính líu gì với ma pháp nữa.
Sau khi tạm biệt Việt Triêu, Khúc Tiêu Tiêu thu dọn một ít đồ đạc, thay quần áo thực tập sinh, mang theo mấy tấm thẻ ngân hàng, đeo một cái cặp sách lớn, sau ods đội mũ lưỡi trai vào đi tới chợ ngọc thạch.
Thời gian cô đi cũng vừa đúng lúc dòng người ở chợ ngọc thạch bắt đầu ồ ạt hơn, những dân chuyên hay không chuyên đều ở trong cửa hàng, chăm chú quan sát những món ngọc thạch tại quầy hàng.
Khúc Tiêu Tiêu nhìn đại khái, trong ngọc thạch quả thật có sóng ma lực dao động, có thể làm nguyên liệu ma pháp, nhưng vàng thau lẫn lộn. Mặc dù phần lớn có chứa ma lực, nhưng ma lực này lại không tính là mạnh, nếu làm đạo cụ ma pháp cấp thấp cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách, nhưng muốn làm nguyên liệu ma pháp giải được tình chú thì còn lâu mới đủ.
Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục đi về phía trước, những món ngọc thạch mà cô nhìn thấy đều thuộc về hai loại, một là giá cả bình thường, ma lực quá thấp, hai là giá cả quá cao, ma lực bình thường. Khúc Tiêu Tiêu vẫn không nhìn thấy ngọc thạch nào chứa được lượng ma lực lớn. Đi dạo một lúc, nguyên liệu ma pháp không mua được, ngược lại cô lại mua được mấy món trang sức, định bụng tặng cho mấy người bạn cùng phòng kí túc xá và người nhà của nguyên chủ, ngay cả Việt Triêu, Khúc Tiêu Tiêu cũng mua.
Đi bộ quá lâu hai chân đã bắt đầu cảm thấy mỏi, Khúc Tiêu Tiêu chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi vài phút, vừa tìm được một cái ghế dài ngồi xuống thì vài tiếng kêu to lớn truyền đến.
“Hỏng rồi! Hỏng rồi!”
“Lần này ít nhất lỗ cũng mấy trăm nghìn, haizz.”
“Nếu khối ngọc phỉ thúy này không có rêu thì giá mua được nó ít nhất cũng phải là mấy triệu, đáng tiếc…”
…
Khúc Tiêu Tiêu nhìn về phía âm thanh phát ra, một đống người vây quanh một tảng đá, anh nói một câu tôi nói một câu. Viên đá bị cắt đi một khối, để lộ ra một màu xanh lục đồng nhất.
Nhìn ngọc thạch cả một ngày trời, Khúc Tiêu Tiêu nhận ra đó là một khối ngọc phỉ thúy, cô không tiếp tục nghỉ ngơi nữa, đi về phía quầy hàng bày rất nhiều đá quý.
Quầy hàng được bao quanh bởi những người đàn ông trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi lại đột nhiên xuất hiện dáng dấp của một cô gái nhỏ, khiến bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ, “Cô gái trẻ, cô cũng chơi đổ thạch sao?”
*Đổ thạch, tức là cược ngọc, nó mang tính cá cược, đậm tính kích thích, cực kỳ mạo hiểm nhưng hấp dẫn. Khi ngọc phỉ thúy khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng ngọc. Người đổ thạch dựa vào kinh nghiệm của chính mình, căn cứ vào biểu hiện trên lớp vỏ cứng, sau đó nhiều lần tiến hành suy đoán và đánh giá, và đưa ra giá cả. Nếu mua được hàng thượng phẩm sẽ lời to, ngược lại nếu hàng có vấn đề vốn gốc cũng mất hết, tán gia bại sản.
“Đổ thạch không phải là chuyện tốt đâu, nếu không hiểu sẽ bị tán gia bại sản đấy.”
Người xung quanh mồm năm miệng mười nói, Khúc Tiêu Tiêu chỉ cẩn thận xác định ra các loại đá khác nhau.
“Khối thạch kia bán thế nào?” Khúc Tiêu Tiêu chỉ vào một tảng đá lớn bụi bặm được đặt ở góc khuất.
Thấy Khúc Tiêu Tiêu muốn mua tảng đá kia, mọi người đều cười to thành tiếng, “Cô gái trẻ, tảng đá cô chọn vừa nhìn đã biết là tảng đá bình thường, khuyên cô một câu, tốt nhất là không nên mua.”
“Lão Triệu, ông nói thế có phải không có đạo đức không, lỡ đâu cô gái nhà người ta mở được tảng đá tốt, ông làm thế không phải làm lỡ cô gái trẻ này phát tài à?”
“Làm lỡ cô gái nhà ngươi ta kiếm tiền, tôi thấy làm lỡ ông kiếm tiền của người ta thì có, lão Trương, kiếm tiền cũng không phải kiếm kiểu này, ông thế này không phải là đang lừa người ngoài nghề sao?”
“Này! Tôi không thích nghe những lời này của ông đâu, cái gì mà kêu tôi lừa người ngoài nghề? Đổ thạch chính là đã cược thì chấp nhận thua, có chơi có chịu, cô gái trẻ này sẵn lòng cược. Hơn nữa, người ta mặc đồ hiệu đầy người, không tới phiên ông nhọc lòng.” Lão Trương quái gở nói, “Nào, cô gái nhỏ, cô có muốn mua nó hay không, tôi báo giá một trăm nghìn đó!”
Lão Triệu nghe thấy giá cả, mắt lập tức trợn lớn: “Trương Trí, ông có còn biết xấu hổ không! Một tảng đá vụn lại đi bán cho cô gái nhỏ này một trăm nghìn, ông không sợ bị trời đánh à!”
Bị lão Triệu nói như vậy, lão Trương có chút không nhịn được nữa, nét mặt rất khó coi, trực tiếp nói với Khúc Tiêu Tiêu: “Một trăm nghìn! Cô có mua hay không!”
“Mua. Thánh toán thẻ.” Nghe Khúc Tiêu Tiêu đáp chắc chắn, khuôn mặt lão Trương lập tức từ nghiêm khắc chuyển thành thân thiện, “Được!” Nói xong, ông ta nhanh chóng lấy máy POS ra, sợ giây tiếp theo Khúc Tiêu Tiêu sẽ hối hận.
“Cô gái nhỏ, có muốn cắt không? Tôi sẽ mở miễn phí cho cô!” Lão Trương kiếm được mối làm ăn lớn cười tươi như hoa.
“Có.” Vốn Khúc Tiêu Tiêu cũng không cần lớp vỏ bên ngoài.
“Được! Cô nói cắt chỗ nào!” Lão Trương khoa tay múa chân trên tảng đá.
“Cô gái nhỏ này nào hiểu mấy thứ này, lão Trương, ông đề xuất cho người ta đi!”
“Không cần.” Khúc Tiêu Tiêu đi tới trước tảng đá rồi ngồi xổm xuống: “Cắt theo lời tôi nói là được rồi.”
Tảng đá được hai người khiêng lên trên bục, lão Trương cắt nhát dao đầu tiên theo lời Khúc Tiêu Tiêu.
“Hỏng rồi, hỏng rồi.”
“Đây là một tảng đá thôi, nào có gì được gì trong đó, cô gái nhỏ này lỗ nặng rồi.”
Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục nói muốn cắt ở đâu.
Nhát thứ hai đi xuống, vẫn không có gì cả.
Nhát thứ ba vẫn không có.
Nhát thứ tư rồi đến nhát thứ năm.
Những người ở xung quanh từ sự mong chờ ban đầu dần hoàn toàn không còn hứng thú.
“Quên đi thôi, cô gái nhỏ, tôi thấy cô chọn vị trí để cắt cũng không đúng, vừa nhìn đã biết cô không phải người trong nghề, một trăm nghìn này coi như là nộp học phí vậy, từ bỏ đi, đây chỉ là một tảng đá thôi.”
Khúc Tiêu Tiêu không để ý, tiếp tục nói với lão Trương muốn cắt chỗ nào.
Lúc này tảng đá đã từ tảng đá lớn biến thành cục đá chỉ lớn chừng một nắm tay.
“Tăng giá rồi, tăng giá rồi!!!” Đám người xung quanh lập tức sôi trào.
“Là ngọc phỉ thúy Tử La Lan!!!”
“Một khối lớn như vậy! Ít nhất cũng hai trăm triệu!”
“Cô gái trẻ này lời to rồi!”
Chính bản thân lão Trương cũng không tin nổi một tảng đá lớn bán không được mà bên trong lại cắt ra được ngọc phỉ thúy Tử La Lan. Ông ta làm nghề này ngần ấy năm mà đây cũng là lần đầu tiên cắt ra được ngọc phỉ thúy Tử La Lan, còn là loại có màu sắc thuần túy như vậy.
Người vây xem xung quanh đứng ngồi không yên, “Cô gái nhỏ, tảng đá này, cô bán hay không, ba trăm triệu, thế nào?”
Khúc Tiêu Tiêu từ chối người muốn mua đá rồi cầm lấy tảng đá to bằng nắm tay ném vào trong ba lô lớn. Cắt sạch lớp vỏ bên ngoài đá, quả nhiên dễ mang đi hơn.
Mọi người nhìn Khúc Tiêu Tiêu phung phí của trời, tùy ý ném ngọc phỉ thúy trị giá mấy trăm triệu ném vào trong cặp sách như thế thì không khỏi có chút nhức nhối.
Lão Triệu nhìn hết toàn bộ quá trình cắt đá, sốc tới nỗi đứng đờ ra tại chỗ.
Cái này cũng có thể tăng giá được ư?
“Cảm ơn bác ạ.” Khúc Tiêu Tiêu đi qua bên cạnh lão Triệu, nói với lão.
Có luồng gió mát thổi qua, lão Triệu đột nhiên cảm thấy bả vai mình thoải mái hơn rất nhiều. Lúc muốn gọi Khúc Tiêu Tiêu lại thì cô đã biến mất trong biển người.



