Skip to main content

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần Khúc Tiêu Tiêu sảng khoái, có ma lực tràn đầy tẩm bổ cho khiến cô có sức sống hơn trăm lần.

Nhờ vào hot search công kích hôm qua, ma lực đã tăng lên một phần ba rồi.

“Chỉ có điều tại sao bây giờ tốc độ tăng lại chậm đi rồi nhỉ?” Khúc Tiêu Tiêu vẫn chưa biết dư luận đã thay đổi to lớn, cô khó hiểu mở Weibo lên, hot search chửi mắng của mình đã biến mất, thay vào đó là thư xin lỗi của Tô Hướng Minh.

“Ầy, biến mất nhanh như vậy à? Còn tưởng rằng sẽ kéo dài được một lúc chứ.” Khúc Tiêu Tiêu bĩu môi, nỗi thất vọng chưa kéo dài bao lâu thì đã bị cô ném đi trong đầu , “Thôi vậy, lần sau tìm cơ hội khác vậy.”

Sau khi lướt Weibo xong, Khúc Tiêu Tiêu trực tiếp đi rửa mặt, không mảy may có ý định xem thư xin lỗi. Mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng với cô Tô Hướng Minh cũng chỉ là người dưng mà thôi.

 

Đến thời gian, Khúc Tiêu Tiêu có mặt đúng giờ ở trong phòng luyện tập, các thực tập sinh khác cũng đến đông đủ. Điều làm cô bất ngờ là cố vấn Việt Triêu cũng đã có mặt. Phải biết rằng huấn luyện của các cô là vào bảy giờ sáng, mà với lịch trình bận rộn của các hướng dẫn thì bình thường bọn họ chỉ xuất hiện vào buổi chiều.

Nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu đi tới, vẻ mặt của một số thực tập sinh thay đổi, giờ đây bọn họ không còn lạnh nhạt như trước nữa, mà còn có đôi chút nhiệt tình và nịnh nọt.

“Em đến rồi à.” Nhìn thấy người trong lòng của mình đã đến, Việt Triêu bất giác nở một nụ cười trên mặt.

Khúc Tiêu Tiêu vừa để đồ của mình xuống, vừa ngờ vực hỏi: “Sao hôm nay thầy lại tới sớm vậy?”

“Hôm nay không có lịch trình gì khác.” Anh trả lời, lúc này anh có hơi căng thẳng, Khúc Tiêu Tiêu bỏ từng món đồ lên trên kệ, không chú ý đến hai tay đặt sau lưng và ánh mắt mong chờ của anh.

“Ồ,” Khúc Tiêu Tiêu sắp xếp món đồ cuối, “Nếu như không bận thì có thể ở nhà ngủ một giấc, người vô cùng bận rộn như thầy có lẽ hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi mà đúng không.” Khúc Tiêu Tiêu thoải mái tiếp chuyện, “Bình thường nếu như em không có việc gì thì em sẽ ngủ một giấc đến 12 giờ.”

Nhớ đến việc cô đã từng vì lười dậy mà thậm chí còn nhờ người đi học thay cho, đương nhiên chẳng bất ngờ gì người học thay đó nhanh chóng bị phát hiện, Khúc Tiêu Tiêu còn bị lão ma pháp sư trừng phạt một trận.

Nghĩ tới khoảng thời gian tươi đẹp đã đi qua, Khúc Tiêu Tiêu không khỏi khẽ cười vài tiếng.

“Có chuyện gì thế?” Kể từ sau khi thích cô, Việt Triêu luôn muốn biết từng chút buồn vui và suy nghĩ của cô.

“Không có gì.” Khúc Tiêu Tiêu xua tay một cách không để ý.

Cô cười vui vẻ như vậy, là vì Tô Hướng Minh sao?

Từ khi nhìn thấy thư xin lỗi của Tô Hướng Minh, một cảm xúc đố kị như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trong lòng anh.

“Vậy à.” Việt Triêu cúi đầu xuống, đáy mắt u ám.

Việc ngoại tình của Tô Hướng Minh khiến cho Khúc Tiêu Tiêu bị tổn thương, nhưng Việt Triêu lại không có đạo đức cảm thấy may mắn, bởi vì nhờ có Tô Hướng Minh ngoại tình nên mới tạo cơ hội cho Việt Triêu theo đuổi Khúc Tiêu Tiêu.

 

“Còn có chuyện gì à?” Khúc Tiêu Tiêu thấy Việt Triêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, nơi để đồ được thiết là góc mù camera không quay tới, không gian không lớn, Vóc dáng cao cao của Việt Triêu đứng chắn hết lối ra.

“Tôi muốn tặng em một món quà.” Nói xong Việt Triêu đưa hai tay từ đằng sau lưng ra trước mặt, mở tay ra, là một con búp bê xác ướp màu trắng.

Đầu lớn thân nhỏ, con mắt trong suốt giống như là đá quý quý giá, lấp lánh những tia sáng rực rỡ. Nhìn tổng thể vô cùng đáng yêu.

“Đây là đồ thầy làm à?” Khúc Tiêu Tiêu chú ý đến đường nối không lưu loát của xác ướp nhỏ.

“Ừm.” Việt Triêu gật đầu, từ khi thích Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu luôn rối rắm không biết tặng quà gì cho cô. Vừa không được rập khuôn, vừa phải thể hiện tấm lòng, hơn nữa còn phải khiến Khúc Tiêu Tiêu thích. Khi nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu nói mình thích làm búp bê, Việt Triêu lập tức quyết định, mua đủ loại vật liệu rồi bắt đầu làm.

Sự thật chứng minh, không phải anh làm việc gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió, lúc đầu vốn định làm cho Khúc Tiêu Tiêu một con gấu to ngang người, nhưng còn chưa làm được một nửa thì Việt Triêu đã cảm thấy con gấu này vô cùng xấu xí. Vì vậy một người không dễ dàng bỏ cuộc như Việt Triêu đã buông bỏ nguyên tắc của mình, quay đầu đi làm một con búp bê đơn giản hơn, vốn dĩ cũng chỉ định làm luyện tay thôi, không định tặng con xác ướp nhỏ này cho Khúc Tiêu Tiêu. Khi hot search công kích đó đột nhiên xuất hiện, mặc dù rất nhanh đã bị tháo gỡ, nhưng anh vẫn lo lắng Khúc Tiêu Tiêu nhìn thấy những bình luận xấu xa trên mạng sẽ buồn, vậy là anh định tặng cho cô ngay, muốn làm cho cô vui vẻ hơn.

Khúc Tiêu Tiêu nhận lấy búp bê xác ướp, ngắm trái nghía phải, ở trong thế giới này, xác ướp theo nghĩa đặc trưng nào đó cũng là một kiểu nguyền rủa, điều này khiến Khúc Tiêu Tiêu là nữ vu nguyền rủa cảm thấy vô cùng tò mò với nó.

“Anh dùng xác chết gì để làm nguyên liệu bổ sung cho nó thế?” Khúc Tiêu Tiêu tò mò nhìn về phía Việt Triều, trong đôi mắt ngập tràn sự tò mò.

Việt Triêu không cảm thấy sai ở chỗ nào, trả lời: “Tôi dùng bông vải, bình thường xác ướp thật mới sẽ dùng thi thể để chế tạo xác ướp, bây giờ không còn ai làm xác ướp nữa, nó đã biến đổi theo thời gian biến thành một phần của lịch sử rồi.”

Việt Triêu cảm nhận được sự thất vọng của Khúc Tiêu Tiêu, bổ sung: “Nếu như em cảm thấy hứng thú thì tôi có thể đưa em đi xem triển lãm xác ướp. Ở đó có vài xác ướp được bảo tồn đến hiện nay.”

“Thật á? Hay quá.” Khúc Tiêu Tiêu vui vẻ, xác ướp đong đưa qua lại theo bàn tay của cô, giống như đang khiêu vũ trong lòng bàn tay cô vậy.

Khúc Tiêu Tiêu cất xác ướp nhỏ vào, cô rất thích món quà này, cũng định sau này đi đâu cũng mang theo nó.

“Tiêu Tiêu.” Việt Triêu gọi tên Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Tiêu Tiêu đang nghịch tay của xác ướp ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Việt Triêu.

Việt Triêu không biết có nên hỏi chuyện liên quan đến hot search không, khi để ý một người thì làm việc gì cũng tràn đầy sự lo lắng.

Nếu như cô không nhìn thấy hot search, mà mình lại hỏi khiến cô biết được chuyện này, rồi khiến cô đi xem hot search thì sao?

Trong lòng Việt Triêu rối rắm vô cùng. Anh tưởng rằng bản thân là một người kiên quyết và dũng cảm, bất kể chuyện không màng sự phản đối của người nhà để về nước, hay là chuyện thôi học ở khoa vật lý của đại học A để bắt đầu diễn xuất. Anh vẫn luôn phán đoán tất cả mọi thứ dựa trên lý trí của chính mình, thậm chí còn vì quá lý trí mà bị mọi người xung quanh đánh giá là lạnh nhạt, tưởng rằng mình sẽ lý trí cả đời, sống một một cách nhạt nhẽo, không nghĩ đến ngay vào khoảnh khắc gặp Khúc Tiêu Tiêu thì sẽ thay đổi như thế.

Một người bộc trực một cách quái đản gặp phải một người quái đản giả làm người bình thường.

Thể xác trống rỗng của Việt Triêu cuối cùng đã tràn đầy linh hồn, cuối cùng anh cũng thật sự cảm nhận được mình đang sống trên thế giới này.

“Thầy muốn nói về chuyện hot search à?” Khúc Tiêu Tiêu thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Việt Tiêu, nhớ đến việc anh bảo vệ mình trên Weibo, thế là đoán ra.

Cô ấy biết rồi ư? Vậy chắn chắn là cô đã đọc được bình luận rồi.

“Ừm.” Việt Triêu đã bị dáng vẻ Khúc Tiêu Tiêu bị tổn thương trong tưởng tượng của mình làm nhói đau.

“Hot search kia không có gì cả, em không để ý người khác nói gì về em, thầy cũng đừng quá lo lắng cho em.” Khúc Tiêu Tiêu cẩn thận cất kỹ xác ướp nhỏ, “Chúng ta đi tập thôi.”

Việt Triêu ngẩng đầu lên, nụ cười nở vừa vặn.

“Ừm.”