Skip to main content

Tô Hướng Minh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành ra như vậy, anh ta và Khúc Tiêu Tiêu là thanh mai trúc mã, ba mẹ anh ta làm ăn buôn bán nhỏ, bọn họ kiếm được một khoản tiền bất chính bằng cách lợi dụng chính sách xe tốc hành, ngay sau đó họ đưa Tô Hướng Minh đến học tại trường tiểu học tư nhân. Tô hướng Minh đã gặp Khúc Tiêu Tiêu ở trường tiểu học đó, khi còn nhỏ anh ta nhanh chóng bị gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô gái ấy thu hút, cho dù lúc đầu cô rất lạnh lùng hờ hững với mình, nhưng anh ta vẫn đeo bám cô, thế là Tô Hướng Minh trở thành người bạn duy nhất trong suốt quá trình trưởng thành của Khúc Tiêu Tiêu.

Khi ba mẹ Tô Hướng Minh phát hiện ra, ban đầu họ không ủng hộ, nhưng sau khi ngoài ý muốn phát hiện ra ba của Khúc Tiêu Tiêu là người giàu có hàng đầu trong nước thì thái độ của họ thay đổi 180 độ, thậm chí còn chủ động tạo cơ hội cho hai người ở chung với nhau.

Sau đó, hai người cùng thi đậu vào một trường trung học phổ thông, thành tích của Tô Hướng Minh không được tốt, anh ta lựa chọn thi vào Học viện Điện ảnh, còn Khúc Tiêu Tiêu thì thi đậu vào đại học A. Mười mấy năm ở chung đã làm phai mờ đi tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của Tô Hướng Minh dành cho Khúc Tiêu Tiêu, anh ta bắt đầu thẳng thừng trách móc Khúc Tiêu Tiêu, sự tài giỏi của Khúc Tiêu Tiêu cũng làm cho thái độ của anh ta dần dần thay đổi, anh ta bắt đầu soi mói những điểm thiếu sót của cô từ mọi mặt, lầm lì, EQ thấp, không quan tâm đến cảm xúc của người khác, sức khỏe kém, không thích hợp sinh con đẻ cái vân vân… Mỗi lần tìm ra một khuyết điểm nào đó của cô là sẽ như phần nào vuốt phẳng đi những nếp nhăn mang mang tên tự ti trỗi dậy trong lòng anh ta.

Dần dần Tô Hướng Minh bắt đầu thấy chán ghét Khúc Tiêu.

Đây là điều mà ba mẹ anh ta không muốn nhìn thấy, dưới sự ép buộc hết lần này đến lần khác của bọn họ, Tô Hướng Minh thỏa hiệp, anh tiếp tục sắm vai nhân vật dịu dàng và thâm tình, cuối cùng anh ta thành công trở thành người chồng chưa cưới của Khúc Tiêu Tiêu.

“Không thể, công ty của tôi làm sao có thể đóng cửa được? Tôi là Ảnh đế… tôi là ông chủ lớn… đây là những gì mà tôi cố gắng từng bước từng bước một đạt được, làm sao có thể nói mất là mất được! Chỉ vì bị hủy hôn ước? Chỉ vì tôi theo đuổi tình yêu của mình? Không đúng! Chuyện này là không thể nào!” Giọng nói điên loạn của Tô Hướng Minh xuyên qua điện thoại di động truyền đến tai người trợ lý.

Trợ lý cũng lo lắng không kém gì anh ta, Tô Hướng Minh trả tiền lương cho cậu ta cao, vượt xa mức lương trung bình của một người trợ lý, nếu như công ty đóng cửa, thì cậu ta không thể tìm được công việc nào khác có mức lương cao hơn, cậu ta thúc giục Tô Hướng Minh tìm cách giải quyết vấn đề, “Anh Tô, không thì anh đi cầu xin nhà họ Tô giúp đỡ xem? Công ty có thể dựng nên cũng là nhờ có sự giúp đỡ của nhà họ Khúc, bọn họ đầu tư không ít tiền và nguồn tài nguyên cho chúng ta, chắc chắn bọn họ cũng không muốn tiền đầu tư của mình đổ sông đổ bể đâu.” Trợ lý hy vọng thái độ của nhà họ Khúc sẽ không quá kiên quyết, để cho bọn họ còn có cơ hội trở mình.

Song câu nói của trợ lý lại giống như một chậu nước lạnh kéo Tô Hướng Minh từ thế giới ảo tưởng tràn đầy tự mãn của anh ta trở lại với hiện thực.

Lúc này anh ta mới hoàn toàn hiểu ra được, tất cả những gì mà mình có được một cách dễ dàng không phải là nhờ vào chính bản thân anh ta, mà là nhờ Khúc Tiêu Tiêu.

Không phải ai ai cũng đều có thể nhìn thẳng vào hiện thực cuộc sống và tiếp nhận được sự thật, ít nhất thì Tô Hướng Minh không phải vậy.

Bỗng chốc tỉnh táo lại, anh ta nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Khúc Tiêu tiêu, cô đứng dưới những bông mai màu trắng ngày xuân trông nổi bật khác hẳn mọi người đến thế. Cô gái nhỏ khiến anh ta nhìn đến say mê, sau khi bản thân bị cô phát hiện đang nhìn lén, trong lúc hoảng hốt anh ta muốn chạy trốn, cô kêu anh ta đứng lại, “Cậu không dám nhìn thẳng vào tớ như vậy sao?”

Trong ký ức ấy, Tô Hướng Minh trả lời cô như thế này, “Ba mẹ tớ bảo, con trai không được tiếp xúc quá nhiều với con gái! Sẽ bị những người khác nói này nói nọ!”

Biểu cảm của cô lúc đó lần nữa hiện lên trước mắt Tô Hướng Minh của hiện tại, “Chỉ bởi thế thôi sao?” Cô khinh thường nhìn Tô Hướng Minh thấp hơn mình, “Cậu đúng là đồ hèn nhát.” Ngày xuân vẫn còn chưa xua đi hết cái giá lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua, cô gái với sức khỏe kém rùng mình, cơ thể run rẩy, nhưng ánh sáng rực rỡ trong mắt cô lại không bị vùi lấp bởi cái lạnh của đầu xuân, mà ngược lại càng thêm sáng ngời hơn.

Bị một cô bé chửi là đồ hèn nhát khiến cho gương mặt của Tô Hướng Minh lập tức đỏ lên. Anh ta kìm nén những giọt nước mắt rồi nhanh chóng chạy về nhà, trốn ở trong chăn, dòng nước mắt không ngừng rơi xuống như chuỗi dây ngọc trai bị đứt, cả đêm hôm đó, những lời nói thẳng thừng cùng với hình ảnh liễu yếu đào tơ trong làn gió của cô đã in sâu vào trong tâm trí của Tô Hướng Minh.

Anh ta thích yêu cô gái đặc biệt này.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào mà Tô Hướng Minh bắt đầu chán ghét những đặc điểm từng khiến mình say mê của Khúc Tiêu Tiêu, cuối cùng để bản thân đi đến bước đường này.

Lúc này Tô Hướng Minh giống như già đi thêm 10 tuổi, cả người suy sụp tinh thần.

Không lâu sau đó, một bức thư xin lỗi leo lên hot search, Tô Hướng Minh thừa nhận những chuyện mình đã làm, trong bức thư xin lỗi thật dài đó thuật lại cuộc gặp gỡ của anh ta và Khúc Tiêu Tiêu, sự thay lòng đổi dạ, ngoại tình, và cả sự phản bội của anh ta.

“Tiêu Tiêu, đây chắc hẳn là lần cuối cùng mà anh gọi biệt danh của em, cuối thư anh muốn nói với em một lời ‘Xin lỗi’.”

Những hot search tiêu cực về Khúc Tiêu Tiêu hoàn toàn biến mất sau khi bức thư xin lỗi của Tô Hướng Minh được đăng tải lên, chuyện này làm cho kẻ đứng sau mọi việc cực kỳ tức giận.

Lý Mạn Uyển, người vẫn luôn quan tâm đến chiều hướng của mạng xã hội, nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu chưa bị chửi được bao lâu thì trái lại mức độ được yêu thích càng được tăng lên. Cô ta ném mạnh ly nước xuống đất, thủy tinh va chạm mạnh với sàn nhà, vỡ thành những mảnh vụn nằm rải rác.

“Con khốn! Con khốn! Con khốn!” Lý Mạn Uyển cầm cái gối dựa trên ghế sô pha ném xuống mặt đất rồi dùng chân giẫm liên tục lên cái gối một cách điên cuồng, cô ta xem Khúc Tiêu Tiêu như cái gối dưới chân này, liên tiếp trút hết những cơn giận dữ của mình vào đó.

Vì để cho Khúc Tiêu Tiêu bị mang tiếng xấu, Lý Mạn Uyển đã dùng lời nguyền để khơi dậy sự thù ghét của nhân viên công tác Triệu Tề trong chương trình ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’ dành cho Khúc Tiêu Tiêu, bày mưu tính kế khiến anh ta đăng tải những thông tin xấu về Khúc Tiêu Tiêu lên mạng, nhưng chẳng ngờ rằng Khúc Tiêu Tiêu lại may mắn như vậy.

Nghĩ tới việc Việt Triêu bảo vệ cho Khúc Tiêu Tiêu, Lý Mạn Uyển nổi cơn ghen tị rồ dại, “Tô Hướng Minh cũng chỉ là đồ vô dụng! Thứ hèn nhát!”

Cơn tức giận đó khiến cho cô ta không thể chịu đựng nổi sự tồn tại của Khúc Tiêu Tiêu dù chỉ một phút giây, Lý Mạn Uyển đùng đùng bước đi, cô ta bước xuống tầng hầm.

Mở cánh cửa tầng hầm ra, một mùi máu tanh lẫn trong bầu không khí lạnh lẽo bay về phía Mạn Uyển. Từ lâu Lý Mạn Uyển đã quen với bầu không khí của tầng hầm, cô ta không vòng vo, “Này! Khi nào thì cô mới giết được Khúc Tiêu Tiêu! Tôi không thể đợi thêm được nữa!”

Tầng hầm tối đen như mực không có bất kỳ ánh sáng nào.

“Đồ mà tôi muốn cô đã chuẩn bị xong hết chưa?…” Một giọng nữ khàn khàn phát ra từ trong bóng tối.

Nhắc tới chuyện này là Lý Mạn Uyển lại bực bội, giọng điệu rất tệ, “Đồ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, ngọc bích, thạch anh tự nhiên, đá quý… Đồ mà cô muốn không hề rẻ chút nào.”

Người nọ nghe ra được ý bóng gió của Lý Mạn Uyển, “Yên tâm đi, chỉ cần đúng món đồ là được, chuyện mà cô muốn làm không phải là chuyện gì khó khăn cả.”

“Tốt nhất là thế, mấy lần trước cô đều không thành công giết chết được con khốn Khúc Tiêu Tiêu.” Lý Mạn Uyển khoanh hai tay trước ngực.

“Tôi chưa bao giờ sẩy tay với nguyền rủa này, giết chết một người dễ như trở bàn tay.” Người nọ nói một cách qua loa, không hề quan tâm chút nào.

“Tốt nhất là vậy.” Lý Mạn Uyển khẽ hừ.

“Muốn nguyền rủa thì cần tôi phải tiếp xúc với cô ta thì mới có thể thi triển được.” Người nọ tiếp tục nói.

“Hừ, phiền phức.” Sau khi than phiền xong, Lý Mạn Uyển đi vào trong tầng hầm, một lát sau, cô ta cầm một con búp bê sống động như thật bước ra ngoài.