Skip to main content

Việt Triêu đưa thực đơn cho Khúc Tiêu Tiêu. Một loạt các món ăn hiện ra trước mắt khiến cho Khúc Tiêu Tiêu khó mà lựa chọn được, sau một hồi do dự, cô lại đưa thực đơn về cho Việt Triêu.

“Thầy chọn đi, em không biết ăn món nào.” Việt Triêu không từ chối, anh cầm lấy thực đơn nhanh chóng gọi món. Thấy anh gọi món một cách thành thạo, Khúc Tiêu Tiêu thuận miệng hỏi: “Thầy hay đến đây ăn sao?”

Việt Triêu gọi món xong, đưa thực đơn cho người phục vụ, “Đã đến mấy lần rồi, Việt Tịch thích ăn, lần nào cũng kéo theo tôi đến đây.” Nói đến Việt Tịch, Việt Triêu dừng lại một chút, rồi anh nói thêm: “Việt Tịch là chị của tôi.” Anh sợ Khúc Tiêu Tiêu hiểu lầm.

“À, em biết rồi, đạo diễn của ‘Thời Đại Thần Tượng’.”

“Ừ.”

Nhân lúc thức ăn còn chưa mang lên, Khúc Tiêu Tiêu rời khỏi phòng để đi vệ sinh, đang định trở về thì lại bất ngờ va phải một người.

“Tiêu Tiêu.”

Khúc Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, là Văn Hoa Thái. Khúc Tiêu Tiêu còn nhớ rõ chuyện anh ta gọi mình là nữ vu bé nhỏ, lần nữa gặp phải anh ta khiến trong lòng cô dâng lên sự cảnh giác.

“Không cần căng thẳng như vậy đâu.” Văn Hoa Thái vỗ bả vai Khúc Tiêu Tiêu.

Con ngươi của Khúc Tiêu Tiêu co lại, rất nhanh! Làm thế nào mà trong nháy mắt anh ta đã đến bên cạnh cô rồi. Mặc dù cô đã thay đổi cơ thể, ma lực và thể chất cơ thể đã giảm xuống, nhưng đến pháp sư bình thường cũng không thể bằng được.

Rốt cuộc anh ta là ai vậy?

Khúc Tiêu Tiêu cau mày lại, âm thầm điều động ma pháp, các bắp thịt toàn thân đều chuẩn bị cho trận chiến sẽ đến bất cứ lúc nào.

“Anh là ai?”

Nghe câu hỏi của Khúc Tiêu Tiêu, Văn Hoa Thái khẽ cười vài tiếng: “Thời cơ chưa đến, sau này tự nhiên cô sẽ biết thôi.” Vừa dứt lời, ma lực mà Khúc Tiêu Tiêu đã ngưng tụ xong đột nhiên tiêu tan hết.

“Tôi không phải người xấu, cho nên Tiêu Tiêu không cần phải cảnh giác tôi như vậy, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

Lời nói của Văn Hoa Thái cũng không khiến cho Khúc Tiêu Tiêu buông lỏng cảnh giác, ngược lại cô càng căng thẳng hơn trước.

Lúc Văn Hoa Thái đánh tan ma lực của cô, thậm chí Khúc Tiêu Tiêu còn không cảm nhận được bất kỳ sóng ma lực dao động nào.

Anh ta mạnh hơn tất cả những người mà cô từng gặp trước đây.

“Đúng rồi, Tiêu Tiêu, tôi gửi rất nhiều tin nhắn cho cô đó, nhưng cô chẳng nhắn lại tôi gì cả, tôi còn nghĩ rằng có phải cô ghét tôi rồi không.” Giọng điệu Văn Hoa Thái mang theo vẻ tủi thân.

Làm sao bây giờ? Làm thế nào để chạy thoát được đây? Khúc Tiêu Tiêu hoàn toàn không nghe rõ được bất kì lời nào của Văn Hoa Thái.

“Tôi còn thích cô lắm đó.” Văn Hoa Thái tiến đến nói vào bên tai Khúc Tiêu Tiêu.

“Anh đang làm cái gì vậy hả!” Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến. Là Việt Triêu, anh đi qua đây, bước chân vội vàng, anh đẩy Văn Hoa Thái ra, không biết là do ghen tuông hay sự tức giận xông lên não, Việt Triêu nắm lấy tay của Khúc Tiêu Tiêu.

“Tính chiếm hữu khá mạnh đấy.” Mặt Văn Hoa Thái nở nụ cười, nhưng ở trong lòng lại thầm châm chọc.

Văn Hoa Thái giơ tay lên tỏ vẻ vô tội, “Tôi không làm gì cả mà.”

Việt Triêu trừng mắt nhìn Văn Hoa Thái, rồi lại nhìn sang Khúc Tiêu Tiêu đang ngơ ngác, “Thức ăn đã mang lên rồi, chúng ta quay lại ăn thôi.”

“Ừm.”

Khuôn mặt Văn Hoa Thái vẫn nở nụ cười, đưa mắt nhìn theo hai người trở lại phòng riêng.

“Nói với con bé vài câu thôi là được rồi, hù dọa con bé làm cái gì chứ?” Một ông cụ với mái tóc bạc bước ra từ căn phòng bên cạnh.

Văn Hoa Thái nhún vai, “Tôi thấy cô ấy đáng yêu nên trêu cô ấy chút thôi mà.” Anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt không đồng ý của ông cụ.

“Mà này, anh và Tiêu Tiêu cũng đã lâu như vậy rồi không gặp nhau, anh làm cha mà cũng không đến nói chuyện với cô ấy vài câu à?”

Lời nói của Văn Hoa Thái không khiến ông cụ dao động chút nào, ông cụ trả lời: “Duyên phận giữa tôi và con bé đã hết rồi, sau này tự nhiên sẽ có người đi cùng con bé đến hết quãng đời còn lại. Hơn nữa, tôi cũng không phải là ba của con bé, tôi chỉ nuôi dưỡng con bé vài năm mà thôi.”

“Sao lại không tính được? Công ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ lớn hơn công ơn sinh đẻ nhiều, tôi thật sự không hiểu nổi là anh đang nghĩ cái gì nữa, anh cứ ưỡn ẹo như vậy đến chết luôn đi.” Văn Hoa Thái không hề hài lòng chút nào với câu trả lời của ông cụ, có cái gì thì nói cái đó chính là nguyên tắc sống của anh ta, “Với lại anh còn muốn dùng cái hình tượng ông già tóc tai bạc phơ này đến bao giờ nữa đây, xấu xí.”

Ông cụ nghiêm túc nói. “Đã quen rồi.” Ông ấy suy nghĩ một lúc, “Bị con bé nhìn thấy cũng phiền.” Nói rồi vị trí của ông cụ đã bị thay thế bởi một anh chàng đẹp trai hơn 20 tuổi.

“Ông không định nhận lại cô ấy nữa à?” Văn Hoa Thái nhướng mày hỏi.

Người trẻ tuổi nọ lắc đầu.

“Chậc, thật là nhẫn tâm. Không biết lúc Tiêu Tiêu đáng yêu trở về nhưng lại phát hiện ra ba mình đã biến mất rồi, phải đau lòng cỡ nào đây.” Văn Hoa Thái nói xong, giơ tay lên trở lại phòng riêng.

Quay lại phòng riêng, Khúc Tiêu Tiêu mới dần dần lấy lại tinh thần, mồ hôi đã thấm ướt chiếc áo sơ mi.

“Tiêu Tiêu, người kia không làm gì em chứ?” Việt Triêu thấy sắc mặt của Khúc Tiêu Tiêu trắng bệch, vội vàng hỏi, “Tôi thấy anh ta táy máy tay chân với em, nếu anh ta làm chuyện gì quá đáng thì phải nói ngay cho tôi biết, tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng!”

Sau khi thoát khỏi cảm xúc sợ hãi, toàn thân Khúc Tiêu Tiêu như cạn kiệt sức lực, nghe thấy câu hỏi của Việt Triêu, cô chỉ lắc đầu một cách mệt mỏi.

“Không sao là được rồi.” Tuy là nói như vậy, nhưng Việt Triêu vẫn thấy tình trạng của Khúc Tiêu Tiêu không được ổn cho lắm, sự lo lắng trong lòng vẫn chưa vơi xuống, “Em có việc gì thì chắc chắn phải nói ngay cho tôi biết, tôi sẽ bảo vệ em.”

Bảo vệ…

Khúc Tiêu Tiêu nghe những lời này, đôi mắt thất thần dần dần tập trung lại, lão ma pháp sư cũng từng nói với cô những lời như vậy.

Khúc Tiêu Tiêu là trẻ mồ côi, cô bị ba mẹ ruột bỏ rơi, phải chuyển nhiều gia đình vì đủ các loại nguyên nhân. Cô trở thành trẻ mồ côi lúc cô năm 5 tuổi, sau đó lưu lạc trên mọi đường phố, liều mình vật lộn vì sinh tồn. Trong một lần đánh nhau, Khúc Tiêu Tiêu suýt chút nữa là mất luôn cả cái mạng, ngay lúc này lão ma pháp sư xuất hiện rồi đưa cô thương tích đầy mình trở về, nhận cô làm đồ đệ, dạy cho cô ma pháp. Lúc đưa cô trở về, lão ma pháp sư cũng đã nói một câu y như vậy.

Thầy sẽ bảo vệ con.

Đã rất lâu rồi không nghe thấy câu nói này, cho dù biết câu nói này chỉ lời nói mê dài do người bị trúng tình chú nói, nhưng Khúc Tiêu Tiêu vẫn không kiểm soát được bị anh làm cho xúc động.

“Cám ơn anh, Việt Triêu.” Khúc Tiêu Tiêu nở một nụ cười rạng rỡ nhất mà tới nay Việt Triêu mới thấy được, khiến trái tim anh rung động, ngơ ngác tại chỗ, chỉ một nụ cười đơn giản của cô nhưng lại mang đến cho anh một loại cảm giác mang tên hạnh phúc.

Việt Triêu cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ giống như cô, anh chưa bao giờ nở nụ cười từ tận đáy lòng, lần đầu tiên anh cười tươi rói thế này, nụ cời đầy trúc trắc nhưng lại chân thành, “Hãy yên tâm dựa vào tôi, tôi sẽ là chỗ dựa của em.”

Khúc Tiêu Tiêu bị câu nói của Việt Triêu chọc cười, cô cười to, “Ha ha ha, hai người chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả, anh lấy lập trường gì mà nói những lời này, ha ha ha ha.”

Việt Triêu nghe thấy Khúc Tiêu Tiêu dội nước lạnh vào mình một cách nhẫn tâm như thế, anh ủ rũ, nói những lời mà chỉ mình mới nghe được: “Trước mắt thì không có, nhưng về sau thì chưa chắc đâu.”

“Hả?” Khúc Tiêu Tiêu nghe không rõ, tiến đến bên cạnh Việt Triêu ý bảo anh nói lại lần nữa.

Hơi thở ấm áp của người mình yêu thương tiến đến lập tức làm gò má của Việt Triêu đỏ bừng lên, “Không có gì, không có gì cả.” Hệ thống ngôn ngữ đã hỗn loạn.

Khúc Tiêu Tiêu nhìn đôi tay hai người đang đan vào nhau và gương mặt đỏ bừng của Việt Triêu, cô trêu ghẹo nói: “Anh còn muốn nắm bao lâu nữa?”

Việt Triêu vội vàng buông tay ra, “Tôi nắm tay em là do tưởng rằng Văn Hoa Thái bắt nạt em, cho nên trong lúc vội vàng mới nắm tay thôi. Xin lỗi! Tôi không cố ý giở trò lưu manh đâu!”