“À, ra là vậy~” Việc kéo dài giọng như đổ thêm dầu vào lỗ tai vốn đã nóng như lửa đốt của anh. Tâm tư bị nhìn thấu càng làm cho Việt Triêu cảm thấy khuôn mặt mình bốc khói. Anh không thể không thừa nhận là mình muốn có thêm thời gian nắm tay cô, dù chỉ trong chốc lát thôi cũng làm cho anh cảm thấy tâm trí mê mẩn trước giờ chưa từng thấy.
“Đồ ăn đã lên lâu rồi, chúng ta ăn lẩu thôi.” Việt Triêu chuyển chủ đề, hốt hoảng né tránh.
Trận chiến giằng co này Việt Triêu xin tuyên bố đầu hàng.
Khúc Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt Việt Triêu biến hóa đủ kiểu mà không nhịn được cười, tâm trạng không vui cứ vậy được quét đi sạch sẽ. Trong lòng cô không khỏi dấy lên một câu, “Con người Việt Triêu không tệ, tuy rằng không thể làm người yêu, nhưng làm bạn bè với nhau cũng tốt, anh ânhất định sẽ trở thành người bạn tốt nhất trong số bạn bè hiện giờ của mình. Nể tình anh là bạn của mình, mình sẽ giúp anh giải quyết tình chú, coi như là đáp lại lòng tốt của anh đối với mình.”
Khúc Tiêu Tiêu cũng từng nghĩ đến chuyện nếu Việt Triêu được cởi bỏ tình chú thì thái độ đối với mình sẽ thay đổi thế nào. Chỉ có điều Khúc Tiêu Tiêu chẳng buồn để tâm đến.
Tùy duyên vậy.
Lo lắng tương lai không bằng cứ tận hưởng hiện tại, trân quý thời khắc mặt trời mọc vào mỗi sớm mai và khoảnh khắc mặt trời lặn cuối ngày. Con người Việt Triêu rất tốt, bất kể xuất phát từ phương diện nào, kể cả sau khi tình chú được hoá giải anh sẽ đối xử lạnh nhạt với mình. Nhưng đó là chuyện của sau này, với tư cách là bạn bè, anh hoàn toàn xứng đáng với điều đó. Khúc Tiêu Tiêu sẽ không chấp nhận chuyện vì lo lắng mối nguy tiềm ẩn trong tương lai mà bỏ qua sự trả giá của người khác.
“Chuyện tương lai hãy để mình của tương lai lo vậy.” Sự lạc quan đó là nguyên nhân quan trọng giúp Khúc Tiêu Tiêu có thể sống sót được ở nơi đại lục Thần Áo tàn khốc.
Ngồi bên cạnh bàn, những miếng đỏ tươi, nước lẩu trong vắt, hương thơm, kỷ tử, nấm… nổi lên trên đó trông vô cùng hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên Khúc Tiêu Tiêu nhìn thấy món ăn kiểu như vậy, mắt cô tỏa sáng lấp lánh.
Việt Triêu đảm nhận việc nhúng thịt, Khúc Tiêu Tiêu đảm nhận việc ăn, hai người phân công nhau vô cùng rõ ràng, chỉ thoáng chốc đã quét sạch cả bàn đồ ăn.
Khúc Tiêu Tiêu sờ lên cái bụng ăn no căng tròn: “Lẩu quả nhiên rất ngon.”
“Em thích thì lần sau chúng ta lại tới.” Việt Triêu thấy Khúc Tiêu Tiêu vui vẻ cũng vui lây.
“À đúng rồi, Việt Triêu, anh có biết ở đâu bán ngọc thạch không?” Khúc Tiêu Tiêu nhớ ra chuyện chính, nguyên liệu cần để hóa giải tình chú có rất nhiều, phải nhanh chóng tìm kiếm, ở đại lục Thần Áo có nguyên liệu ma pháp, Khúc Tiêu Tiêu không biết ở đây có thể tìm được hay không.
“Ngọc thạch sao? Có.” Việt Triêu suy nghĩ một chút rồi trả lời khẳng định, anh vị trí cho Khúc Tiêu Tiêu.
“Chỉ có điều chợ bán ngọc thạch chỉ mở vào ban ngày, bây giờ đã đóng cửa rồi. Bình thường mở từ tám giờ sáng đến tám rưỡi tối.”
Khúc Tiêu Tiêu gật gật, trong đầu đã có kế hoạch.
Đã ăn lẩu xong, cũng đã nói chuyện xong, Việt Triêu đưa Khúc Tiêu Tiêu về chương trình. Trên đường chạm mặt Việt Tịch, chị ấy nhìn Việt Triêu với vẻ mặt vẻ mặt nhiều chuyện, song Việt Triêu phớt lờ chị ấy, đưa Khúc Tiêu Tiêu đến nơi là trở về nhà luôn.
Vừa về đến nhà không bao lâu, Việt Tịch đã gọi điện thoại tới.
“Ầy ~ thằng nhóc được đấy! Không ngờ em tiến triển nhanh như vậy, trước kia chị đánh giá thấp em rồi!”
“Ờ.” Thoát ra khỏi môi trường có mặt Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu lại khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm trước kia.
“Em tiến triển nhanh như vậy không phải nên cảm ơn chị sao! Đống sách và video về tình yêu của chị rất có ích đúng không.” Việt Tịch nói bằng giọng điệu tự hào.
Nghĩ tới việc Khúc Tiêu Tiêu tận lực né tránh mình trước kia, Việt Triêu không thể thốt ra được lời khen ngợi Việt Tịch: “Chẳng có tác dụng gì cả.”
“Ủa! Sao lại như thế!…” Việt Tịch còn đang muốn nói thêm mấy câu thì Việt Triêu ở đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
“Thằng nhóc đáng ghét!” Việt Tịch mắng một câu rồi lập tức nhếch môi lên nói: “Còn nói không có tác dụng, chẳng phải rất hữu hiệu sao?” Việt Tịch nhớ tới nụ cười của Việt Triêu, lần này không chỉ là cười ngoài mặt thôi, mà đó là nụ cười phát ra từ trong trái tim.
Việt Tịch khẽ cười: “Tốt rồi, em trai mình cuối cùng cũng dần khỏi bệnh rồi.”
***
Khúc Tiêu Tiêu về đến phòng ngủ, các cô gái cùng phòng với cô vẫn giống như trước kia, ai cũng hóng hớt nhìn cô, bọn họ đùa giỡn với nhau và tám chuyện một hồi mới đi nghỉ ngơi.
Hôm nay là một một ngày đẹp trời nhiều nắng, không một gợn mây, vậy mà khi màn đêm đến mây lại ùn ùn kéo đến đổ mưa như trút nước.
Khúc Tiêu Tiêu đang ngủ ngon lành thì một cơn đau bỏng rát mạnh mẽ ngay eo bàn tay kéo cô ra khỏi giấc ngủ.
Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại, Khúc Tiêu Tiêu thấy đóa hoa tường vi chỗ eo bàn tay quả nhiên đã nở rộ.
Số lượng ma lực lớn ập tới mang đến cơn đau bỏng rát dai dẳng.
“Lại là ai mắng mình nữa đây?” ma lực nhiều như vậy thì chỉ có thể là trên mạng.
Khúc Tiêu Tiêu mở Weibo, quả nhiên cô lại được bế lên no.1 hot search.
Nội dung cụ thể là “Khúc Tiêu Tiêu không coi ai ra gì, nói năng thiếu lễ độ với tiền bối, bất lịch sự”.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, sự việc Khúc Tiêu Tiêu mắng Tô Hướng Minh quả nhiên đã lên hot search. Chỉ có một điều kỳ lạ đó là thời gian, chương trình “Chuyện Lạ Ngày Hè” tuần sau mới chiếu, nhưng trên hot search lại xuất hiện ngay ngày thứ hai sau khi quay xong. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định có người nào đó đã bày mưu tính kế ở đằng sau. Đám người đạo diễn, Văn Hoa Thái là người đầu tiên bị gạt bỏ, hai người mà Khúc Tiêu Tiêu nghi ngờ chính là Tô Hướng Minh và Lý Mạn Uyển.
Chỉ có điều lần đầu tiên gặp Lý Mạn Uyển, Khúc Tiêu Tiêu đã cảm thấy trên người cô ta có gì đó không bình thường, cụ thể là gì thì Khúc Tiêu Tiêu không nói ra được. Kiểu tình huống này Khúc Tiêu Tiêu đã từng gặp qua, có hai loại, một là người đó có pháp lực cao thâm, trên người tự có tác dụng che đậy, hai là có được pháp khí có tác dụng che đậy, che giấu được sóng ma lực dao động trên cơ thể.
Lý Mạn Uyển thuộc loại nào thì Khúc Tiêu Tiêu không thể xác định được. Nhất là sau khi gặp Văn Hoa Thái, anh ta chính là loại thứ nhất điển hình. Nữ nhân vật chính như Lý Mạn Uyển đó là loại nào thì Khúc Tiêu Tiêu đều chẳng hiếm lạ.
Khúc Tiêu Tiêu trầm ngâm chốc lát, từ khi xuyên vào cơ thể nguyên chủ, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Mà những chuyện có liên quan đến Lý Mạn Uyển ngoại trừ Tô Hướng Minh ra thì chỉ có Việt Triêu mà thôi.
Việt Triêu là ánh trăng sáng của Lý Mạn Uyển, mà ánh trăng sáng này lại vì tình chú mà yêu một người vốn nên phải chết rồi…
Người hạ tình chú rốt cuộc là ai, đây là mấu chốt của vấn đề. Nghĩ tới biểu hiện kỳ lạ của Lý Mạn Uyển lúc mới tham gia game show, dường như cô ta cảm thấy việc Việt Triêu phải nảy sinh tình cảm với cô ta là chuyện hiển nhiên. Chuyện này làm cho sự nghi ngờ về Lý Mạn Uyển trong lòng Khúc Tiêu Tiêu dâng cao.
“Nếu là Lý Mạn Uyển, vậy thì việc hot search nhắm vào mình lần này có thể hiểu được.” Khúc Tiêu Tiêu cũng không lạ gì chuyện một người phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đổi lấy được trái tim của người trong lòng mình.
Khúc Tiêu Tiêu mở phần bình luận ra, những lời tục tĩu và bẩn thỉu vô cùng nhiều.
[Cô Khúc Tiêu Tiêu này vênh váo thật đấy, người mới vào giới giải trí thôi mà đã hống hách như vậy, đợi đến khi cô ta thực sự được ra mắt không biết sẽ vênh váo cỡ nào nữa.]
[Đằng trước ơi, cô còn giả định cô ta có thể ra mắt được nữa à, chúc Khúc Tiêu Tiêu flop!!!!]
[Rừng rậm muôn ngàn hoa tươi cỏ lạ, một người không biết tôn trọng người khác như vậy sao mà vẫn có thể đường hoàng được xuất hiện trên màn ảnh thế, sao chưa bị phong sát vậy]



