Dư Mai chạy suốt cả quãng đường, mồ hôi đã sớm thấm ướt bộ quần áo màu xanh thẫm của cô, tiếng gió thổi vụt qua bên tai, cuối cùng cô đã tới được trạm xe lửa, đồng thời rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại từ trong mệt mỏi và bi thương, hiểu rõ được hiện thực.
Cô không thể đi tìm Phương Trúc. Phương Trúc đã ngao du nước ngoài rồi.
Cô gái trẻ lớn lên trong nhà kính đối diện với hiện thực phũ phàng bị xé nát một cách tàn nhẫn.
“Làm sao đây… mình biết đi đâu đây…” Dư Mai không nhịn được nữa ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối, để mặc nước mắt chảy dài, cô không màng đến ánh mắt khác thường ở xung quanh.
“Không, mình không thể từ bỏ được. Nhất định có cách, nhất định có…” Dư Mai không muốn từ bỏ hy vọng, cho dù nó chẳng còn lại bao nhiêu.
Phần sau của cốt truyện chính là hai người bạn thân Dư Mai và Doãn Thục lâu ngày không gặp được gặp nhau, Khúc Tiêu Tiêu diễn xong đoạn này thì ngừng lại.
“Diễn tốt lắm, Tiêu Tiêu thật sự có thiên phú diễn xuất.” Việt Triêu khen ngợi một cách đầy chân thành.
Bình luận hiện lên những chuỗi dấu chấm hỏi thật dài.
[? ? ? ?]
[? ? ? ? ? ?]
[Cái này mà gọi là diễn rất tốt hả? Là mắt của Việt Triêu có vấn đề, hay là mắt tôi có vấn đề?]
[Cả quá trình gương mặt cứ đờ đờ ra đó, cảm xúc không dao động một chút nào, tiếng đọc của siri còn có cảm xúc hơn giọng nói của cô ta cơ!]
[Tôi nghi ngờ mình đang xem đọc thơ diễn cảm, mà là kiểu đọc của học sinh tiểu học ấy.]
[Filter của Việt Triêu dày quá đi, thế này mà cũng khen được á?]
[Chỉ có thể nói là bị tình yêu che mờ đôi mắt.]
[Che mờ vẫn chưa đủ chính xác đấu, phải là bị tình yêu chọc mù cặp mắt!!!!]
…
Khúc Tiêu Tiêu nghe Việt Triêu khen ngợi cô cũng lấy làm kinh ngạc: “Em diễn rất tốt sao?” Khúc Tiêu Tiêu cũng không ngu, cô vẫn cảm nhận được tốt hay là tệ, diễn xuất của cô chỉ gói gọn trong một chữ “Nát”.
Sự ngờ vực của Khúc Tiêu Tiêu không làm thay đổi ý kiến của Việt Triêu, mặt anh không đổi sắc, nói: “Đương nhiên là tốt, có tiềm năng trở thành Ảnh hậu.”
Khúc Tiêu Tiêu không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đã thể hiện sâu sắc sự không tin tưởng vào lời nói của Việt Triêu.
Việt Triêu vẫn tỉnh bơ như không, tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên em diễn xuất, diễn được đến trình độ này là đã vô cùng tốt rồi, với cả năng lực học tập của Tiêu Tiêu cao như vậy, tin rằng dưới sự hướng dẫn diễn xuất của tôi hoàn toàn không thành vấn đề.” Dứt lời, Việt Triêu bắt đầu công cuộc hướng dẫn của anh.
“Tiêu Tiêu em nhìn đoạn này, Dư Mai chất vấn cha mẹ vì sao lại bán cô ấy cho gia đình có tiền. Đoạn này cảm xúc sẽ là phẫn nộ, bi thương.” Việt Triêu vừa chỉ vào kịch bản, vừa phân tích cho Khúc Tiêu Tiêu, “Dư Mai là người khởi xướng cuộc biểu tình Phong trào Giải phóng Phụ nữ, cô ấy là một người có tinh thần tự chủ, cũng là người đi ngược với thời đại. Khi cô ấy chính thức đối mặt với sự bài trừ của xã hội và bắt ép thuần phục, cô ấy sẽ biểu hiện ra sự phản kháng đau đớn và mãnh liệt…” Việt Triêu phân tích từng câu từng chữ cho Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Tiêu Tiêu nghiêm túc lắng nghe.
Cuộc giảng giải này làm cho Khúc Tiêu Tiêu nhận thức được khả năng diễn xuất của Việt Triêu, mặc dù giọng nói anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng vẫn rất nghiêm túc và bài bản.
Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục tập luyện dưa theo lời giảng giải của anh. Sau khi diễn xong một lần nữa, Việt Triêu nói: “Ừm. So với lần trước thì tốt hơn rồi, có tiến bộ, nhưng mà vẫn chưa diễn ra được sự phản kháng mãnh liệt.” Việt Triêu lại giảng giải, biểu thị lại một lần nữa nên phải làm thế nào để diễn ra được sự phản kháng mãnh liệt.
Đến lượt Khúc Tiêu Tiêu diễn lại một lần nữa, kết quả cũng chỉ tạm được.
Việt Triêu rơi vào trầm tư, một lát sau nói: “Tiêu Tiêu, em có thể tưởng tượng như là em bị miễn cưỡng làm một chuyện mà em cực kỳ không muốn làm.”
Chuyện cực kỳ không muốn làm?
Khúc Tiêu Tiêu nhớ lại những gã theo đuổi mình tự cho là đúng, những hồi ức không tốt đẹp gì ùa về trong lòng, chỉ trong nháy mắt gương mặt cô đã lạnh xuống.
Cảm giác như nhiệt độ trong phòng luyện tập cũng giảm xuống mấy độ.
[Sao lại cảm giác Khúc Tiêu Tiêu có hơi khủng bố… nhìn biểu cảm của cô ấy có cảm giác giống như muốn giết người vậy, hung quá đi.]
[Cảm giác áp bức đến nỗi không còn thấy cô ấy là một cô gái trẻ mới khoảng chừng hai mươi tuổi.]
[Có hơi đáng sợ.]
[Đáng sợ +1]
“Chính là cảm giác này, về tổng thể thì cảm xúc đúng rồi, nhưng mà Dư Mai là một nữ sinh viên đại học chưa bước vào xã hội, mặc dù cô ấy kiên định, nhưng cũng dịu dàng.” Việt Triêu như thể không nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của Khúc Tiêu Tiêu, vẫn đúng trọng tâm tiếp tục nêu ra kiến nghị của mình.
Lời nói của Việt Triêu kéo Khúc Tiêu Tiêu ra khỏi những hồi ức tệ hại, vẻ mặt nghiêm túc của Việt Triêu làm cô khẽ sửng sốt.
“Tiêu Tiêu, chúng ta diễn thử một lần nữa đi.” Việt Triêu dịu dàng nói.
Khúc Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần: “Ừ.” Hai người lại bắt đầu chiêng trống rùm beng luyện tập.
Cứ luyện như vậy mãi đến sáu giờ chiều thì đã đến lúc ăn cơm rồi.
Luyện tập cả một ngày trời khiến Khúc Tiêu Tiêu mệt mỏi, giống như trái cà tím bầm dập. Bữa tối của ‘Thời Đại Thần Tượng’ ăn cũng không ngon, vì giảm cân nên không những lượng thức ăn vào bữa tối đã ít, mà tất cả còn là rau củ với trái cây. Lướt mắt nhìn chỉ toàn là một vùng xanh mướt, thoảng nhìn chẳng có miếng thức ăn nào.
“Ôi, cuộc sống này lúc nào mới kết thúc đây…” Khúc Tiêu Tiêu nhớ đến món bánh ngọt Nguyễn Thục Uyển cho cô, mềm dẻo, hương vị ngọt mà không ngấy, đáng tiếc là đã ăn hết bánh rồi, nghĩ đến đây, Khúc Tiêu Tiêu không khỏi thở dài một tiếng.
“Tiêu Tiêu em làm sao vậy?” Việt Triêu theo yêu cầu của tổ đạo diễn đi dạo quanh mấy phòng luyện tập khác, lúc trở lại thì nghe được tiếng than thở của Khúc Tiêu Tiêu.
Khúc Tiêu Tiêu không vòng vo: “Em đói bụng.”
Việt Triêu cười khẽ: “Vậy tôi đưa em đi ra ngoài ăn ngon được không? Coi như là chiếu cố em đã cố gắng cả một ngày.”
Đi ra ngoài ăn?! Khúc Tiêu Tiêu lập tức có tinh thần. Quán ăn lần trước Việt Triêu dẫn cô đi ăn rất ngon, càng làm cho cô mong đợi hơn.
“Thật không!”
“Dĩ nhiên, tôi có đặc quyền mà.” Vừa nói Việt Triêu vừa nháy nháy mắt với Khúc Tiêu Tiêu.
[Này, vẫn chưa tắt live stream đâu, chúng tôi còn ở chỗ đây đâu này, không đến mức hoàn toàn không đếm xỉa đến chúng tôi như vậy chứ. ]
[Tôi không nên ở trong xe, phải ở dưới gầm xe]
[Không hổ là người đàn ông bị tình yêu chọc mù mắt]
[Không hổ là người đàn ông bị tình yêu chọc mù mắt]
[Không hổ là người đàn ông bị tình yêu chọc mù mắt]
Chỉ chốc lát sau toàn bộ màn hình đều tràn ngập những từ này.
Nhưng mà cho dù bình luận có kêu gào thế nào thì cũng vẫn không thể ngăn cản hai người lén đi ra ngoài hẹn hò(/)ăn cơm.
Lần này Việt Triêu lái một chiếc siêu xe màu đen trông vô cùng phô trương.
“Có món cực kỳ muốn ăn không?” Việt Triệu hỏi.
Khúc Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, nguyên chủ vô cùng thích ăn lẩu, nhưng mà bởi vì tại cơ thể nên trong nhà quản lý rất nghiêm, không cho cô ăn thức ăn dầu mỡ và đồ cay, sau khi nguyên chủ lén ăn mấy lần thì mê món lẩu luôn.
Đồ mà nguyên chủ thích ăn, hẳn là sẽ không tệ lắm: “Em muốn ăn lẩu.”
“Được.”
Xe thể thao ngừng ở bên cạnh một tiệm lẩu, Việt Triêu lấy ra một cái áo khoác và một cái mũ, một lát sau anh đã biến thành một thanh niên sành điệu, khác hoàn toàn với tính cách của anh.
“Đi thôi.” Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như trước.
Nhìn thấy Việt Triêu giống như là đổi thành một người khác, Khúc Tiêu Tiêu còn có hơi không quen: “À, được.”
Hai người cùng nhau đi vào tiệm lẩu, tiệm ăn kinh doanh rất tốt, người đến ăn đông như nêm cối. Việt Triêu lấy thẻ ra, nói mấy tiếng với nhân viên phục vụ rồi được dẫn vào phòng riêng ở trên tầng cao nhất.



