Tay bị Khúc Tiêu Tiêu đẩy ra nhưng Việt Triêu cũng không tức giận, ngược lại đáy lòng còn dâng lên một tia ngọt ngào. Trước đây, Khúc Tiêu Tiêu không hề nhiệt tình với anh, thậm chí có thể nói là có chút lãnh đạm, hiện giờ lại có thể cáu kỉnh với mình, như vậy chẳng phải có nghĩa là khoảng cách giữa mình với cô đã gần hơn không ít rồi đó sao?
Sự tương tác của hai người được phát sóng trực tiếp theo thời gian thực.
[Sao tôi cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này là lạ… có cảm giác mập mờ…]
[Tôi đồng ý, tôi cảm thấy hai người này đang có gì đó.]
[Không thể nào, thái độ Việt Triêu xưa nay lạnh lùng với mọi người, sao có thể yêu đương với người khác chứ?]
[Việt Triêu nào còn vẻ lạnh lùng như ngày xưa? Bây giờ rõ ràng là dáng vẻ thiếu niên nở rộ đắm chìm trong tình yêu, ánh mắt anh nhìn Khúc Tiêu Tiêu như sắp kéo tơ luôn rồi kìa]
[Không phải chứ, nam thần lạnh lùng cao vời vợi của tôi sắp yêu đương, hu hu hu, thất tình rồi.]
[Thất tình +1, hu hu hu, chẳng qua Khúc Tiêu Tiêu cũng được lắm, tôn trọng, chúc phúc.]
[Tôn trọng, chúc phúc]
[Tôn trọng, chúc phúc]
…
Khúc Tiêu Tiêu vẫn không biết cư dân mạng đã bắt đầu ship couple mình với Việt Triêu, hiện tại cô đang rơi vào một phiền toái khác.
Việt Triêu sẽ vào vai Phương Trúc.
Phương Trúc và Dư Mai có nhiều cảnh quay chung với nhau, thậm chí còn có cảnh hôn.
“Biết ngay Việt Triêu đề cử nhân vật Dư Mai này chẳng có ý tốt gì mà.” Khúc Tiêu Tiêu liếc nhìn Việt Triêu cũng đang cầm kịch bản đọc. Anh đọc rất nghiêm túc, ánh nắng mặt tươi đẹp của ngày hôm nay chiếu lên người Việt Triêu và tập giấy anh cầm trong tay tạo nên cảnh tượng rất lãng mạn.
Khúc Tiêu Tiêu quay đầu lại, “Mặt người dạ thú.”
Khúc Tiêu Tiêu mắng rất nhỏ, nhưng Việt Triêu đặc biệt chú ý đến Khúc Tiêu Tiêu, đương nhiên cũng sẽ không nghe sót những câu cô nói.
Việt Triêu buông kịch bản xuống, đi đến bên cạnh Khúc Tiêu Tiêu, khom lưng, “Ai chọc Tiêu Tiêu của chúng ta tức giận vậy?”
Khúc Tiêu Tiêu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt anh cách mình rất gần, tim đập thình thịch.
Nói thì nói đi, đến gần như vậy làm gì?
Khúc Tiêu Tiêu quay mặt sang một bên, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Việt Triêu, “Thầy nói xem? Biết rõ còn cố hỏi.”
Việt Triêu đầu tiên là xin lỗi Khúc Tiêu Tiêu, sau đó mở miệng nói: “Tôi lại làm cái gì không tốt, Tiêu Tiêu em nói cho tôi biết được không, lần sau tôi sẽ không mắc phải nữa.”
Việt Triêu đảo khách thành chủ khiến Khúc Tiêu Tiêu nhất thời không thể trả lời anh.
Nói anh coi mình như một đứa trẻ? Nói anh đẹp trai?
Những lý do này khiến Khúc Tiêu Tiêu nói không nên lời, cô ấp úng nửa ngày, cuối cùng bất chấp nói, “Thầy có vấn đề gì không biết tự mình biết suy nghĩ à?” Nói xong, cô bảo muốn đi vệ sinh rồi rời đi.
Việt Triêu nhìn bóng lưng rời đi của Khúc Tiêu Tiêu, lấy điện thoại di động ra, trên đó rõ ràng viết: 100 cách theo đuổi người khác.
“Cách làm của mình sai rồi sao?”
Việt Triêu nhìn dòng chữ “Sờ tóc người thích, cố ý lỡ đễnh liếc nhìn, bất thình lình giảm bớt khoảng cách giữa hai người đều là những cách tốt để gia tăng tình cảm đó nha~” được viết trên đó.
“Thứ do Việt Tịch giới thiệu quả nhiên không đáng tin cậy, đổi quyển khác.”
Trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Khúc Tiêu Tiêu, lúc này vết hồng trên má và vành tai vẫn chưa thể phai nhạt đi, mặt cô đang trang điểm nên cũng không thể dùng nước lạnh để hạ nhiệt, chỉ có thể chờ vệt hồng nóng hầm hập này tự tản đi.
“Mình bị sao vậy? Bị bệnh rồi sao?” Cô áp mu bàn tay lạnh lẽo lên gò để xua tan hơi nóng.
Đối mặt với sự theo đuổi của Việt Triêu, Khúc Tiêu Tiêu không có thái độ kiên quyết như mình tưởng tượng. Anh từng bước tới gần ép Khúc Tiêu Tiêu phải đối mặt với người đàn ông từ đất nước khác lạ này.
Không phải Khúc Tiêu Tiêu chưa từng được người khác theo đuổi, ngược lại, cô rất được hoan nghênh. Mỗi lần đến một thành phố mới thì sẽ có những người liều lĩnh muốn chinh phục người phụ nữ kiêu ngạo như cô. Cách thức theo đuổi đa dạng, có người đi theo hướng tình cảm, có người lại theo kiểu ép buộc, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại, thậm chí có người còn đánh mất cả mạng sống của mình.
Mỗi khi bạn thân hỏi nguyên nhân, Khúc Tiêu Tiêu luôn phản pháo lại, cuối cùng đến khi bị hỏi đến mất kiên nhẫn, cô trực tiếp trả lời: “Tôi là người, không phải con thú đần độc, không đến phiên để một đám người tự cho là đúng đến giải tỏa dục vọng chinh phục của bản thân, muốn yêu đương với tôi, trước tiên hãy vẩy nước tiểu ra tự soi xem mình có đức hạnh gì.”
Có thể do Việt Triêu không giống với những người mà cô gặp gỡ trước kia, sự tôn trọng của anh, cảm giác chừng mực của anh làm cho Khúc Tiêu không hề có ý muốn chống đối. Chỉ có điều quá khứ đã từng không ngừng nhắc nhở Khúc Tiêu Tiêu phải tỉnh táo.
“Chẳng qua anh ta bị tình chú lôi kéo nên mới yêu mình, không đáng để mình tốn sức lực.” Sau khi giội rửa hiện thực hết lần này đến lần khác, Khúc Tiêu Tiêu lại trở lại thái độ như trước.
Không quan tâm, không để ý, bất kể Việt Triêu làm ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến cô.
Sau khi thông suốt, Khúc Tiêu Tiêu trở lại phòng luyện tập, mọi người xung quanh đã bắt đầu chia nhóm luyện tập phân cảnh của mình.
Việt Triêu đứng ở bên cạnh như đang chờ đợi ai đó, thấy Khúc Tiêu Tiêu trở lại, sự lạnh lùng trên mặt Việt Triêu lập tức được thay thể bởi nụ cười dịu dàng, “Tiêu Tiêu chúng ta cùng luyện tập nhé.”
Nụ cười chân thành của anh không hề xen lẫn ý tứ nào khác, không có hợm hĩnh, không có bố thí, cũng không có ép buộc phải làm thế.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, thôi vậy, dựa theo tình tiết vở kịch hiện tại, sau đó vẫn sẽ phải diễn chung với Việt Triêu mà thôi, có cái gì mà phải bận tâm.
“Được.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Khúc Tiêu Tiêu, niềm vui dâng lên trong lòng Việt Triêu.
Phương Trúc và Dư Mai cùng học chung trường đại học, hai người quen biết nhau trong phong trào giải phóng phụ nữ do Dư Mai khởi xướng, sau đó tình cảm giữa hai người trở nên sâu đậm, lén hẹn ước với nhau cả đời. Sau khi tốt nghiệp đại học, Dư Mai về nhà, định bụng sẽ nói cho cha mẹ biết chuyện của cô và Phương Trúc, nhưng lại biết được từ vài năm trước cha mẹ đã bán mình cho một phú hào nổi tiếng trong trấn, Dư Mai biết chuyện vô cùng tức giận, cãi nhau với cha mẹ một trận, sau đó rời nhà đi tìm người yêu của mình là Phương Trúc.
Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu tập diễn bắt đầu từ cảnh Dư Mai cãi nhau với cha mẹ đến cảnh nói chuyện với Phương Trúc.
Dư Mai xách hành lý, mang theo tâm trạng kích động bước vào căn nhà đã bốn năm không về, mọi thứ xung quanh vẫn giống như lúc cô chưa rời đi.
“Cha, mẹ, con đã trở lại! Con muốn nói cho hai người biết một chuyện…” Dư Mai còn chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang, những lời tiếp theo của cha mẹ khiến cô sụp đổ.
“Cái gì? Cha mẹ gả con cho con trai của nhà họ Trương ở trên trấn? Tại sao!” Lúc Dư Mai nghe được thông tin đầy bất hạnh này, lòng cô tràn ngập tuyệt vọng và khó hiểu.
“Việc học đại học của con thì có liên quan gì đến họ!” Sau khi biết học phí và tiền trong nhà đều do nhà họ Trương đưa, mặt Dư Mai giàn giụa nước mắt.
“Tại sao cha mẹ lại làm như vậy, tại sao lại lấy hạnh phúc của con để đổi lấy tiền tài! Con là một con người sống sờ sờ mà, tại sao bán con đi như một món hàng!” Dư Mai rơi lệ, phẫn nộ lên án.
Từng câu từng chữ của che mẹ đều nói vì muốn tốt cho Dư Mai, nhưng vẫn khiến trái tim Dư Mai đau đớn. Không muốn nghe lý do thoái thác của cha mẹ nữa, Dư Mai khóc lớn rời khỏi nhà, lúc này cô khao khát muốn được gặp Phương Trúc, muốn gặp được người thực sự hiểu mình và yêu mình.



