“Buổi biểu diễn tiếp theo sẽ được trình diễn dưới hình thức sân khấu kịch, các bạn sẽ được chia thành 10 nhóm, biểu diễn các vở kịch kinh điển khác nhau.” Việt Triêu lấy ra năm tấm ảnh dán lên bảng trắng do ê-kíp chương trình cung cấp: “Sau đó ê-kíp chương trình sẽ mời tám diễn viên đến biểu diễn cùng chúng tôi.”
Nghe nói có trợ diễn trong phòng tập, những người trong phòng tập rất phấn khích, bắt đầu thảo luận xem ai sẽ đến tham gia làm trợ diễn.
Việt Triêu ra hiệu cho mọi người im lặng, tiếp tục nói: “Lần này tuyển chọn vẫn bắt đầu lựa chọn từ lớp S, hiện tại cho các bạn năm phút để nghĩ xem nên chọn vở kịch nào.”
“Kịch à… tớ chưa diễn kịch bao giờ.” Hạ Cầm Tâm có chút buồn rầu, hỏi người bên cạnh, “Các cậu có muốn chọn không?”
Tiền Diểu nhìn năm tấm ảnh, tự hỏi, “Tớ đề nghị chọn gì có tính cách tương tự với bản thân đi, để việc biểu diễn không quá vất vả.”
“Cách hay!” Hạ Cầm Tâm nói, cẩn thận nhớ lại năm nội dung của vở kịch.
“Giống bản thân sao?” Khúc Tiêu Tiêu vốn cũng đang phiền não không biết lựa chọn thế nào, nghe thấy đề nghị của Tiền Diểu, cô bắt đầu suy nghĩ. Khúc Tiêu Tiêu phân tích sâu sắc tính cách của mình, lúc này cô đột nhiên nhớ tới miêu tả lưu truyền về mình trong đại lục Thần Áo – giết người không chớp mắt, lòng dạ ác độc, đồ điên, quái thai… tóm lại toàn là lời hay.
Khúc Tiêu Tiêu ngẫm lại, hình như bọn họ cũng không nói sai, hai chữ “quái” và “điên” này hình dung rất chuẩn xác.
Ngẩng đầu nhìn về phía nắm tấm ảnh, mỗi một vở kịch mà nó đại diện đều hướng về vấn đề đó.
“Em đã nghĩ ra nên chọn cái nào chưa?” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Khúc Tiêu Tiêu.
Khúc Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Việt Triêu, “Vẫn chưa ạ.” Khúc Tiêu Tiêu thành thật trả lời.
“Có cần lời khuyên của tôi không?” Việt Triều dịu dàng hỏi.
Khúc Tiêu Tiêu không có bất kỳ ý tưởng gì, nghe lời khuyên của chuyên gia là một phương pháp tốt, vì thế Khúc Tiêu Tiêu gật đầu.
“Tôi cảm thấy em thích hợp diễn vai Dư Mai trong ‘Ngày Hoa Anh Túc Nở’.” Đương nhiên đề nghị Khúc Tiêu Tiêu lựa chọn diễn vai Dư Mai là anh có tư tâm riêng.
“Ngày Hoa Anh Túc Nở” là một câu chuyện về hai nữ chính, xoay quanh hai người phụ nữ thời xưa Dư Mai và Doãn Thục. Hai người là bạn tốt, đều có người yêu, nhưng hiện thực lại không muốn tình yêu của hai người có được kết cục tốt đẹp. Sự lựa chọn của hai người mang đến cho nhau hai kết cục khác nhau. Dư Mai lựa chọn kháng cự đến cùng, cùng người yêu bỏ trốn, rời xa quê hương, còn Doãn Thục sau khi kháng cự không thành, lựa chọn buông bỏ, gả cho người mình không yêu.
Dư Mai lương thiện, chính nghĩa, Khúc Tiêu Tiêu muốn biết nguyên nhân tại sao Việt Triêu đề nghị mình chọn vai diễn này, “Vì sao ạ? Em không nghĩ là mình giống cô ấy.” Khúc Tiêu Tiêu không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra nghi vấn của mình.
Nghe thấy Khúc Tiêu Tiêu nghi ngờ mình, Việt Triêu cười khẽ vài tiếng, đột nhiên anh sáp đến gần, Khúc Tiêu Tiêu thấy rõ được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh.
“Em và cô ấy đều giống như đóa mai vàng nở vào mùa hè, có một sự kiêu ngạo với thế giới, ‘sự hống hách ngay cả khi không được sinh ra vào đúng thời điểm, mọi người có thể làm được gì tôi’.”
Hình dung của Việt Triêu rất chuẩn xác, chọc cho đám người Tiền Diểu ngồi bên cạnh Khúc Tiêu Tiêu phải che miệng cười trộm.
“Hình tượng miêu tả rất đúng.” Hạ Cầm Tâm vỗ vỗ bả vai Khúc Tiêu Tiêu.
“Tớ hống hách lắm sao?” Khúc Tiêu Tiêu chỉ chỉ mình, quay đầu nhìn về phía mấy người cười trộm.
“Ừm.” Mấy người Tiền Diểu, Chu Vân, Hạ Cầm Tâm liên tục gật đầu, thậm chí cả những thực tập sinh không quen biết cũng gật đầu.
Khúc Tiêu Tiêu suy ngẫm về hành động của mình, có vẻ là vậy thật. Chẳng qua Khúc Tiêu Tiêu cũng không cảm thấy những chuyện mình làm có cái gì không đúng.
Vì để chuyển bầu không khí xấu hổ xung quanh mình, Khúc Tiêu Tiêu chĩa mũi nhọn vào người nêu ra chủ đề này.
Cô ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói với Việt Triêu: “Em hống hách đó, thầy có ý kiến gì à?”
“Không có không có.” Việt Triều cười nói, ” Cho dù em có hống hách đến mức chỉ vào mặt chủ tịch nước mắng mỏ thì tôi cũng không dám có ý kiến.” Việt Triêu cường điệu trêu chọc.
Mọi người cùng bật cười.
“Đương nhiên em cũng có thể chọn diễn vai khác, tôi tin em có thể diễn tốt.” Việt Triều nói xong câu cuối cùng thì rời đi.
Năm phút rất ngắn ngủi, rất nhanh đã tới.
“Thời gian đến rồi, mọi người đã nghĩ xem muốn diễn tiết mục nào chưa?” Triệu Tự Nhan nói, “Hiện tại bắt đầu lần lượt lựa chọn từ lớp S.”
Bốn người Khúc Tiêu Tiêu xếp hạng đều rất cao, rất nhanh đã đến phiên họ. Chu Vân vẫn cùng một nhóm với Tiền Diểu, vở kịch hai người lựa chọn là một cốt truyện cổ đại, Hạ Cầm Tâm lựa chọn truyện cổ tích.
Đến phiên mình, Khúc Tiêu Tiêu vẫn không biết nên chọn cái gì, từ chỗ ngồi bước xuống, lúc đi ngang qua Việt Triêu, anh cười nhành nhạt, nhìn chăm chú vào Khúc Tiêu Tiêu.
“Thôi vậy, dù sao cũng không quyết định được, nghe Việt Triêu vậy.” Khúc Tiêu Tiêu do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn chọn ‘‘Ngày Hoa Anh Túc Nở’’.
Thấy Khúc Tiêu Tiêu tiếp thu ý kiến của mình, đáy lòng Việt Triêu dâng lên chút ngọt ngào, nụ cười hình tượng dịu dàng anh tạo nên cũng trở nên chân thật phần nào.
Tất cả mọi người đã chọn xong, trong ‘Ngày Hoa Anh Túc Nở’, có một thực tập sinh lớp S, một thực tập sinh lớp A, hai thực tập sinh lớp B và một thực tập sinh lớp D.
Sau khi phân nhóm xong, những người trong cùng một nhóm lần lượt đến phòng luyện tập của mình để phân chia nhân vật.
Lần này nhân vật được phân chia rất thuận lợi, không mất quá nhiều thời gian, năm người đều vui vẻ nhận vai diễn của mình.
Không ngoài dự đoán, Khúc Tiêu Tiêu nhận được nhân vật Dư Mai, Doãn Thục do thực tập sinh nhóm S Cao Thiến thủ vai, người yêu của Doãn Thục do thực tập sinh nhóm B Triệu Dung thủ vai, ba mẹ Doãn Thục lần lượt do thực tập sinh của nhóm B Lý Thu Hiểu, thực tập sinh nhóm C Tôn Châu Châu thủ vai. Còn nhân vật người yêu Phương Trúc của Dư Mai thì để cho diễn viên trợ diễn đóng.
Tổ chương trình trước tiên phát kịch bản xuống để cho mọi người ghi nhớ trước.
Tuy rằng phân cảnh của Dư Mai không nhiều như Doãn Thục, nhưng kịch bản được phát cũng là mấy trang kín chữ. Khúc Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua vài lần, kịch bản bắt đầu từ tình tiết Dư Mai biết được bản thân sẽ bị cha mẹ gả cho con trai của bạn bọn họ, đến khi bỏ trốn thì đoạn kịch này kết thúc. Lời thoại phải diễn cộng rải rác lại tổng là hơn hai mươi phút, may mà ghi nhớ câu từ có cốt truyện không khó, Khúc Tiêu Tiêu chỉ mất vài phút là đã nhớ được kha khá.
Khúc Tiêu Tiêu đắm chìm trong kịch bản nên không chú ý tới sự ồn ào náo nhiệt xung quanh mình.
“Học thuộc thế nào rồi?”
Còn thiếu một chút cuối cùng thì Khúc Tiêu Tiêu có thể nhớ được hết, cô không ngẩng đầu, qua nửa phút sau, Khúc Tiêu Tiêu mới trả lời: “Thuộc xong rồi.” Lúc Khúc Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, là Việt Triêu. Anh đã đứng bên cạnh mình một lúc lâu.
Việt Triêu xoa đầu Khúc Tiêu Tiêu, khen ngợi: “Học nhanh thật, Tiêu Tiêu thật thông minh.”
Nghe Việt Triêu khen ngợi, Khúc Tiêu Tiêu không hiểu sao lại có cảm giác như đứa trẻ giành được giải thưởng đi khoe khoang với người lớn, sau đó người lớn xoa đầu khen ngợi đứa nhỏ thật thông minh. Loại cảm giác này làm cho Khúc Tiêu Tiêu có chút khó chịu.
Việt Triêu mới bao nhiêu tuổi mà dám đối xử với một người sống hàng trăm năm như mình như một đứa trẻ? Đầu của nữ vu mà để cho anh dễ dàng chạm vào vậy sao? Chặt đứt tay anh giờ!
Nhớ tới việc Việt Triêu nói mình hống hách, sau khi Khúc Tiêu Tiêu sau nghĩ cẩn thận, đó gọi là hống hách sao? Bộ mấy người đó không nên mắng sao? Đó gọi là không sợ cường quyền! Gọi là dũng cảm! Làm sao có thể nói đó là hống hách!
Tóm lại, bao lỗi lầm đều thuộc về Việt Triêu hết.
Khúc Tiêu Tiêu đập tay Việt Triêu đẩy ra, thở phì phì trừng mắt nhìn anh hệt như một con cá nóc lớn đang phồng lên.



