Skip to main content

Ở bên kia thành phố, trong một căn biệt thự xa hoa, Lý Mạn Uyển đang nổi giận, “Con tiện nhân Khúc Tiêu Tiêu này sao còn chưa chết!” Lần đầu tiên hạ chú không thể giết Khúc Tiêu Tiêu, lần thứ hai tiếp tục phái người ám hại, thế mà Khúc Tiêu Tiêu vẫn không chết.

Vừa nghĩ tới ánh mắt quyến luyến của Việt Triêu khi nhìn Khúc Tiêu Tiêu, nỗi oán hận vô hạn trong lòng Lý Mạn Uyển dâng lên cuồn cuộn.

“Mình rõ ràng đã thử nghiệm rất nhiều lần rồi, tại sao tình chú lại xảy ra vấn đề, hơn nữa lại còn cứ phải là xảy ra vấn đề lúc dùng với Việt Triêu.” Lý Mạn Uyển nghiến răng nghiến lợi, “Còn khiến cho con khốn Khúc Tiêu Tiêu này được lợi.”

Việt Triêu là ánh trăng sáng của Lý Mạn Uyển, khi cô ta biết được khoản tài trợ  mà mình nhận được là từ Việt Triêu, Lý Mạn Uyển đã yêu người đàn ông ấy.

“Cho dù phải trả bằng cái giá nào, mình cũng phải có được Việt Triêu.” Lý Mạn Uyển cầm lấy một con búp bê có làn da trơn bóng, được chế tác tinh tế lên, “Khúc Tiêu Tiêu, cô có muốn trách thì trách số cô xui xưeo, người cướp đồ với tôi chỉ có cái chết!”

Reng reng reng… tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên.

Lý Mạn Uyển lập tức khôi phục dáng vẻ dịu dàng như lúc trước, “Này, anh đã lấy được đồ chưa?”

Nhận được câu trả lời khẳng định từ đầu dây bên kia, cúp điện thoại, Lý Mạn Uyển nở một nụ cười xinh đẹp, “Khúc Tiêu Tiêu, tôi không chỉ muốn mạng của cô, tôi còn muốn cô phải chịu điều tiếng khi còn sống. Đây là kết cục mà cô phải nhận lấy khi cô đắc tội với tôi.”

Sau khi Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu ăn cơm xong, Việt Triêu chủ động nhắc tới việc đưa Khúc Tiêu Tiêu về địa điểm ghi hình của “Thời Đại Thần Tượng”. Khúc Tiêu Tiêu từ chối.

“Em nhớ chú ý an toàn.” Việt Triêu hơi thất vọng, sau khi xác nhận Khúc Tiêu Tiêu có người đón mới lưu luyến rời đi.

Chỉ chốc lát sau khi Việt Triêu rời đi, một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường.

“Tiêu Tiêu!” Khúc Hòa Thành dựa một tay vào cửa sổ xe, “Lên xe đi.”

Khúc Hòa Thành cũng vừa tan ca, nhận được điện thoại của Khúc Tiêu Tiêu thì tới đón cô.

“Tiêu Tiêu, sao đột nhiên em lại gọi cho ba mẹ vậy?” Khúc Hòa Thành hỏi.

Từ sau khi ông bà Khúc giao toàn quyền điều hành công ty cho Khúc Hòa Thành thì vẫn luôn đi du lịch khắp nơi, khoảng thời gian trước bởi vì chuyện Khúc Tiêu Tiêu mất liên lạc nên bọn họ mới về nhà.

“Có một việc muốn tuyên bố.” Khúc Tiêu Tiêu đáp.

“Chuyện gì? Tiết lộ trước cho anh đi.” Nghe Khúc Hòa Thành nói, Khúc Tiêu Tiêu chỉ lắc đầu, “Chờ về anh sẽ biết.”

Bị em gái từ chối, Khúc Hòa Thành như chịu đả kích, anh ấy bắt đầu xét lại bản thân mình, “Có phải lần trước mình đã quá đáng với em ấy quá không, Tiêu Tiêu cũng không còn thân thiết với mình nữa, lúc trước có chuyện gì thì em ấy sẽ nói cho mình biết trước tiên mà.” Khúc Hòa Thành thầm hối hận không thôi.

Xe rất nhanh chạy đến cửa nhà. Nguyễn Thục Uyển và Khúc Nhiệm Chu đã ở nhà chờ Khúc Tiêu Tiêu.

Nguyễn Thục Uyển nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ, ôm Khúc Tiêu Tiêu vào trong lòng một hồi lâu mới buông tay, “Tiêu Tiêu, mẹ mang bánh ngọt con thích ăn cho con này, con mau nếm thử đi.” Nguyễn Thục Uyển kéo Khúc Tiêu Tiêu đến cạnh bàn, trên bàn đặt một cái hộp nhỏ được trang trí xinh đẹp, sau khi mở ra, từng chiếc bánh nhỏ tinh xảo được trang trí đặt trên bát giấy nhỏ màu vàng.

“Nếm thử đi nào.” Nguyễn Thục Uyển cầm lấy miếng bánh hạt dẻ mà con gái thích nhất đưa cho Khúc Tiêu Tiêu.

Khúc Tiêu Tiêu nhận lấy món bánh ngọt rồi cắn một miếng, hương vị ngọt mà không ngấy lại mang theo một chút mùi hạt dẻ thơm ngát tràn ngập khoang miệng Khúc Tiêu Tiêu.

“Ngon ạ.” Mắt Khúc Tiêu Tiêu tỏa sáng, đại lục Thần Áo thường xuyên xảy ra chiến tranh, nào có món bánh tinh xảo thế này, đây là hương vị hạnh phúc chỉ có ở thời đại hòa bình.

“Ăn ngon là tốt rồi, mẹ đã mua cửa hàng đó rồi, lấy tên con, lúc trước không nói cho con biết. Hiện tại Tiêu Tiêu đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương được, cũng nên có chút tài sản trong tay.”

Nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Nguyễn Thục Uyển, cô lập tức kinh ngạc, “Mua một cửa hàng tùy tiện  như vậy sao? Nhẹ nhàng như vậy sao?” Nghĩ đến những ngày tháng phải liều chết để tranh đoạt vật tư ở đại lục Thần Áo, trong lòng Khúc Tiêu Tiêu không khỏi chảy xuống dòng nước mắt hâm mộ.

“Làm sao bây giờ, không muốn quay về đại lục Thần Áo nữa rồi.” Thế giới này giống như đang không ngừng vươn bàn tay tội ác nhỏ bé dụ dỗ Khúc Tiêu Tiêu, “Không được! Không được! Lão ma pháp sư của mình vẫn còn ở đại lục Thần Áo, mèo và chó của mình vẫn còn ở đại lục Thần Áo.” Nhớ lại hồi ức tốt đẹp ở đại lục Thần Áo, Khúc Tiêu Tiêu cưỡng lại cám dỗ, “Phải thu thập ma lực thật tốt, sớm ngày trở về.” Khúc Tiêu Tiêu hạ quyết tâm.

“Con có chuyện muốn nói với mọi người.” Khúc Tiêu Tiêu từ chỗ ngồi đứng lên.

“Con muốn hủy hôn với Tô Hướng Minh.” Nói xong, Khúc Tiêu Tiêu lấy điện thoại di động ra, đưa ra chứng cứ mà cô thu thập được, nói rõ ràng chuyện Tô Hướng Minh thầm yêu Lý Mạn Uyển với người nhà.

Nghe Khúc Tiêu Tiêu kể xong, cả nhà vô cùng tức giận.

“Tô Hướng Minh lại dám đối xử với em như vậy!” Khúc Thành Hòa tức giận đứng dậy.

Lúc này, sắc mặt Nguyễn Thục Uyển và Khúc Nhiệm Chu cũng rất khó coi, “Không ngờ cậu ta lại là người như vậy, quá kinh tởm.” Ba người, người một câu tôi một câu mắng Tô Hướng Minh suốt nửa giờ đồng hồ.

“Con muốn cậu ta phải bị trừng phạt!” Khúc Hòa Thành nói xong lập tức cầm điện thoại thông báo cho cấp dưới sắp xếp việc này.

Khúc Tiêu Tiêu vội vàng ngắt lời anh ấy, đoạn phim cô mỉa mai Tô Hướng Minh vẫn chưa xuất hiện trên mạng, nếu bây giờ danh tiếng mà Tô Hướng Minh nát vét vì chuyện hủy hôn thì sẽ không kéo được anti fan, mạng xã hội sẽ không cung cấp được năng lượng, “Chờ một chút!” Khúc Tiêu Tiêu giải thích: “Chương trình con ghi hình hôm nay còn chưa được phát sóng, con không muốn chương trình bị ảnh hưởng vì chuyện này.”

“Chẳng lẽ để cho em phải chịu sỉ nhục suông sao?” Khúc Hòa Thành một khắc cũng không đợi được, nghĩ đến việc cô em gái mà mình luôn cưng như cưng trứng bị một người đàn ông đối xử như thế là anh ấy nuốt không trôi được cục tức này, hận không thể lập tức bắt Tô Hướng Minh lại đánh cho một trận.

“Tiêu Tiêu nói đúng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em gái con lên chương trình, bị ảnh hưởng cũng không tốt.” Khúc Nhiệm Chu khuyên nhủ, “Chắc chắn là phải trừng phạt Tô Hướng Minh, đó là chuyện sớm muộn. Nhưng quan trọng nhất là không thể ảnh hưởng đến em gái con. Tô Hướng Minh chỉ là chuyện nhỏ, Tiêu Tiêu mới quan trọng.”

Khúc Nhiệm Chu đã nói như vậy, Khúc Hòa Thành cũng chỉ có thể đồng ý.

Thấy mọi người đều đã đồng ý sau khi chương trình phát sóng mới xử lý Tô Hướng Minh, cuối cùng Khúc Tiêu Tiêu cũng yên tâm.

“Tiêu Tiêu, khi nào thì chúng ta đi thông báo chuyện hủy hôn cho bọn họ.” Khúc Nhiệm Chu hỏi.

Khúc Tiêu Tiêu suy nghĩ, hủy hôn sớm và hủy hôn muộn cũng không có gì khác nhau: “Bây giờ đi ạ.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Nhiệm Chu và Nguyễn Thục Uyển lập tức đi xử lý chuyện hủy hôn. Chỉ chốc lát sau hai người đã xử lý xong.

“Nhanh như vậy sao ạ?” Khúc Tiêu Tiêu cho rằng sẽ tốn đôi chút thời gian để hai nhà nói chuyện với nhau, dù sao trước kia hai nhà đã muốn bàn đến việc kết hôn.

“Thông báo cho bọn họ thì không cần bao nhiêu thời gian cả.” Nguyễn Thục Uyển nói, Khúc Tiêu Tiêu hiểu ngay, ý là “Tôi thông báo cho nhà anh, không cần ý kiến của nhà anh, cũng không muốn nghe nhà anh phí lời”.

“À.” Khúc Tiêu Tiêu gật đầu.

Xử lý xong chuyện phiền lòng, cả nhà lại khôi phục trạng thái vui vẻ hòa thuận như lúc ban đầu, gia đình vui vẻ hàn huyên với nhau.