Rất nhanh lại đến thời gian tập trung thảo luận, đầu tiên Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu chia sẻ phần manh mối đã tìm được, cô cũng cố tình lảng tránh vấn đề có liên quan đến pháp trận. Lý Mạn Uyển mở được máy tính và két sắt ở thư viện, giấy tờ chuyển nhượng tài sản trong két sắt đã chứng minh chuyện Đường Gia Lương vì chiếm đoạt gia sản mà giết chết vợ trước Triệu Mộng Thu là sự thật. Còn máy tính vừa mở ra là lập tức thấy một phần mềm cổ phần, bên trong ghi lại biến động cổ phiếu công ty của Đường Gia Lương.
“Từ khi Đường Gia Lương làm chủ công ty thì cổ phiếu liên tục giảm, năm 2016, cũng chính là lúc thư ký Trương vào công ty, cổ phiếu công ty bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, vẫn luôn tăng lên.” Lý Mạn Uyển phân tích.
Thái độ của Văn Hoa Thái lại yên tĩnh khác thường, không chia sẻ manh mối anh ta tìm được, cũng không suy luận về những thông tin có được giống như trước.
Việc này khiến cho Lý Mạn Uyển cảm thấy kỳ lạ, dịu dàng hỏi: “Văn Hoa Thái, anh có tìm được manh mối gì không?”
Văn Hoa Thái không trả lời câu hỏi của cô ta, ngược lại đưa ra một câu hỏi khác, “Mọi ngươi có tìm được manh mối nào để ra ngoài không?”
Lý Mạn Uyển lắc lắc đầu, Văn Hoa Thái nhìn về phía Khúc Tiêu Tiêu đang im lặng không nói một lời, “Chắc cô biết chứ?”
Khúc Tiêu Tiêu khẽ cười, không trả lời câu hỏi này. Vào thời điểm chỉ còn sót lại một kẻ thù thì người thắng cuộc đã được xác định.
Thấy Khúc Tiêu Tiêu không trả lời câu hỏi của anh ta, Văn Hoa Thái cũng không tiếp tục hỏi, “Khúc Tiêu Tiêu, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.”
“Được thôi.”
“Tôi đi cùng em.” Từ lúc Việt Triêu tận mắt nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu bị người ta tập kích thì vẫn luôn không yên lòng, việc Văn Hoa Thái đột nhiên gọi Khúc Tiêu Tiêu ra nói chuyện khiến cho Việt Triêu không khỏi thấy lo lắng.
“Được, anh muốn đi thì đi.” Văn Hoa Thái không để ý chút nào.
Hai người đi theo Văn Hoa Thái tới tầng hầm. Văn Hoa Thái đi thẳng vào vấn đề, “Khúc Tiêu Tiêu, cô và Việt Triêu chính là hai con quỷ đúng không. Cô là Triệu Mộng Thu, anh ta là Trang Gia Mộc.” Anh ta không dùng ngữ điệu nghi vấn.
Không đợi Khúc Tiêu Tiêu trả lời, Văn Hoa Thái nói tiếp, “Chỉ cần giết chết Tiền Oanh nữa là hai người sẽ báo thù thành công. Tôi biết, bây giờ hai người đã thắng.” Nói xong Văn Hoa Thái nhặt ảnh chụp bên cạnh thi thể Lương Thành lên, “Lần này tôi tìm tới cô là vì muốn đàm phán với cô.”
Nghe thấy Văn Hoa Thái muốn đàm phán với mình, Khúc Tiêu Tiêu hứng thú, “Anh muốn đàm phán chuyện gì?”
Văn Hoa Thái nói: “Tôi muốn đưa Tiền Oánh cũng chính là Lý Mạn Uyển rời khỏi đây.”
“Ồ, vậy ý của anh là muốn tôi tự nguyện từ bỏ chiến thắng cuộc trò chơi?” Khúc Tiêu Tiêu thờ ơ nói.
“Có thể hiểu như vậy.” Văn Hoa Thái không phủ nhận.
“Vậy anh nói xem vì sao tôi phải làm cuộc mua bán không có lời này?” Khúc Tiêu Tiêu hỏi ngược lại.
Văn Hoa Thái không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khúc Tiêu Tiêu, ngược lại nói về chuyện của Triệu Mộng Thu: “Triệu Mộng Thu cũng chính là cô, quen với Đường Gia Lương khi học đại học, cô học ngành máy tính, anh ta học ngành Hán ngữ. Bởi vì cô là trẻ mồ côi cho nên đã bắt đầu tự kiếm tiền từ sớm, lúc học đại học cô cùng với bạn bè chung chí hướng mở công ty này. Còn Đường Gia Lương thì khoác lác chẳng làm được chuyện gì, từ sau khi tốt nghiệp đại học chẳng tìm được công việc gì, sau đó cô cho anh ta làm một chức vụ nhàn hạ ở công ty mà cô đã thành chủ, cũng kết hôn với anh ta.”
“Nhưng không lâu sau khi kết hôn thì anh ta gặp lại bạn gái cũ, hai người họ lén lút ngoại tình với nhau, thậm chí còn có một đứa con trai, sau đó mọi chuyện bị bại lộ, hai người bắt tay với nhau giết cô, bởi vì Đường Gia Lương là bạn đời nên được thừa kế công ty của cô.”
Văn Hoa Thái chậm rãi phân tích cho Khúc Tiêu Tiêu, “Cho nên cô biến thành pháp sư dụ dỗ bọn họ ăn thịt dê rồi rơi vào pháp trận, sau đó tra tấn từng người bọn họ cho đến chết. Tôi nói có đúng không?”
Khúc Tiêu Tiêu không phản bác.
“Nhưng lại có một điểm đáng ngờ, vì sao cô lại muốn biến thành thư ký Trương?” Văn Hoa Thái nói, “Cô không muốn từ bỏ công ty đúng không? Cô không muốn bỏ mặc mọi nỗ lực của mình và bạn bè.”
Văn Hoa Thái lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo, ảnh chụp là một mẩu thông tin trên báo, “Bạn của cô vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm manh mối dẫn tới cái chết của cô. Luôn yêu cầu phúc thẩm vụ án của cô trên truyền thông.”
“Cô bị máu tươi che mắt quá lâu, thậm chí quên mất cả việc chính nghĩa nên làm.”
“Ý của tôi không phải là khiến cô từ bỏ việc báo thù, mà là khiến cô đừng từ bỏ chính nghĩa mà cô nên làm. Tha cho Tiền Oanh, cô ta là phạm nhân quan trọng, tôi hứa với cô, chỉ cần chúng tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ lập tức công bố chân tướng cho mọi người, khiến kẻ phạm tội phải chịu sự trừng phạt thích đáng.”
“Việc còn lại hãy giao cho pháp luật xử lý đi.”
Văn Hoa Thái nói xong, lẳng lặng nhìn Khúc Tiêu Tiêu, đợi cô trả lời.
Thời buổi loạn lạc không có pháp luật, chỉ có một quy luật được mọi người thừa nhận – thắng làm vua thua làm giặc. Kẻ yếu bị giẫm đạp, kẻ mạnh được ca tụng; kẻ yếu không có quyền sống, luôn bị bóc lột, bị ức hiếp, thậm chí bị giết chết giống như gia súc. Trở nên mạnh hơn là cách duy nhất để kẻ yếu thoát khỏi vận mệnh, trở thành kẻ mạnh, trở thành người giẫm đạp người khác.
Lý luận của Văn Hoa Thái đã lay động nhận thức của Khúc Tiêu Tiêu, cũng đồng thời làm mới nhận thức của Khúc Tiêu Tiêu đối với thế giới này.
Vốn tưởng rằng thế giới này cũng chỉ là dùng tiền tài và danh lợi để thay thế cho sức mạnh, lấy đó làm thước đo phân chia mạnh yếu, một cách giải thích khác về thắng làm vua thua làm giặc. Nhưng từng sự việc xảy ra bên cạnh mình lại nói cho Khúc Tiêu Tiêu biết rằng thế giới này không giống như suy nghĩ của cô. Đồng đội Tiền Diểu, Chu Vân nhiệt tình nghĩ cách để giúp đỡ người mới trong giới giải trí được lên ống kính trong chương trình “Thời Đại Thần Tượng”, và cả sự cổ vũ, dẫn dắt của các cố vấn dành cho các thực tập sinh. Bọn họ đều đang ngay tại thế thế giới này nói cho Khúc Tiêu Tiêu biết rằng – thế giới này rất tốt đẹp, tuy còn tồn tại bất công, tồn tại bất hạnh, nhưng bọn họ đang nỗ lực hết mình để tìm lại công bằng cho người bị bất công, tìm lấy hạnh phúc cho người bất hạnh.
“Được, tôi đồng ý.”
Phân đoạn tiếp theo là một mình Văn Hoa Thái tìm được tài liệu để đi ra ngoài, sau đó đưa Lý Mạn Uyển đi cùng.
Lúc chương trình ghi hình xong thì mặt trời đã sắp lặn, những tia sáng còn sót lại rải rác khắp bầu trời, cả một ngày ghi hình chương trình làm Khúc Tiêu Tiêu khá mệt mỏi.
“Tiêu Tiêu, buổi tối em có thể ăn cơm với tôi không? Tôi mời em.” Việt Triêu dò hỏi ý kiến Khúc Tiêu Tiêu.
Đúng là Khúc Tiêu Tiêu rất đói bụng, ngẫm nghĩ ăn cơm chung cũng không có gì, vì thế lập tức đồng ý, “Được thôi.”
Có được sự đồng ý của Khúc Tiêu Tiêu khiến tâm trạng Việt Triêu tốt lên thấy rõ, cả người anh tràn đầy vui vẻ và chờ mong.”Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
“À đúng rồi.” Khúc Tiêu Tiêu nhớ tới một chuyện, “Thầy ở đây chờ em một chút.” Nói xong liền đi về phía đạo diễn.
“Đạo diễn, tập này của chúng ta khoảng bao lâu là công chiếu vậy?” Khúc Tiêu Tiêu hỏi.
Đạo diễn trả lời: “Chương trình game show mạng công chiếu tương đối nhanh, nếu không có vấn đề gì thì khoảng một tuần.”
“À, thế à.” Khúc Tiêu Tiêu nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
“Khúc Tiêu Tiêu.” Khúc Tiêu Tiêu nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, là Văn Hoa Thái, anh ta đang đứng dưới một tàng cây cao lớn ở cách đó không xa.
Khúc Tiêu Tiêu đi qua, “Anh có chuyện gì à?”
“Hôm nay cô đồng ý điều kiện của tôi khiến tôi thật sự rất ngạc nhiên, tôi tưởng rằng cô sẽ không đồng ý.” Văn Hoa Thái vẫn giữ dáng vẻ thông minh lý trí, song Khúc Tiêu Tiêu cảm nhận được cảm giác thả lỏng trên người anh ta.
“Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, nếu là hiện thực thì đổi lại người khác cũng rất khó từ chối được.” Khúc Tiêu Tiêu trả lời.
Văn Hoa Thái khẽ cười vài tiếng, “Quả nhiên cô không giống.”
Khúc Tiêu Tiêu cũng hỏi lại anh ta một câu hỏi, “Nếu là thật thì anh cũng sẽ làm như vậy sao?”
Văn Hoa Thái ngửa đầu nhìn về phía ngọn cây xum xuê, ánh nắng hoàng hôn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây biến thành những đốm sáng đung đưa hắt lên mặt anh ta, “Sẽ.”
Đột nhiên một trận gió nổi lên, làm rối mái tóc của Khúc Tiêu Tiêu.
Khúc Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Hoa Thái đã giúp cô sửa lại sợi tóc rối, “Chào mừng đến với thế giới này, cô nữ vu bé nhỏ.”
Khúc Tiêu Tiêu chợt ngẩng phắt đầu lên, chạm phải ánh mắt Văn Hoa Thái, đôi mắt trong veo của anh ta phản chiếu hình bóng của Khúc Tiêu Tiêu.
“Anh đang làm gì cô ấy đó!” Việt Triêu xông tới đẩy Văn Hoa Thái đang dính sát vào Khúc Tiêu Tiêu ra.
Văn Hoa Thái vô tội giơ đôi tay lên, làm động tác đầu hàng.
“Anh ta không làm gì em cả.” Khúc Tiêu Tiêu giải thích giúp Văn Hoa Thái, “Thật đấy.”
Lòng Việt Triêu ghen tị giống như có con sâu chui vào trong tim.
“Tôi còn có việc nên đi trước đây, Tiêu Tiêu, chơi vui vẻ nhé.” Dứt lời Văn Hoa Thái vẫy tay rời đi.
Việt Triêu thấy vậy càng thêm ghen tị dữ dội, cho dù vô số lần nói với chính mình phải chú ý cho đúng mực, không thể dọa sợ cô gái mình thích, nhưng vào giờ phút này cảm giác ghen ghét đó đã phá tan lý trí Việt Triêu, khiến anh không màng gì nữa mà nói với Khúc Tiêu Tiêu, “Anh ta gọi em là Tiêu Tiêu.” Việt Triêu trầm giọng nói.
Khúc Tiêu Tiêu không hiểu ý của Việt Triêu, kỳ quái hỏi: “Thì sao?”
Bao dũng khí đã hết sạch sau khi nói ra câu đầu tiên, Việt Triêu trầm mặc một lát, mới mở miệng, “Anh ta xưng hô với em rất thân mật…”
Khúc Tiêu Tiêu hiểu ra, “Không phải thầy cũng gọi em là Tiêu Tiêu sao?” Kinh nghiệm yêu đương ít ỏi làm Khúc Tiêu Tiêu không thể hiểu được chính xác ý của Việt Triêu.
Nghe thấy câu trả lời đó của Khúc Tiêu Tiêu, Việt Triêu muốn hỏi Khúc Tiêu Tiêu, ở trong lòng cô mình và Văn Hoa Thái có khác nhau không? Có phải trong lòng cô anh quan trọng hơn Văn Hoa Thái không. Nhưng lý trí đã ngăn Việt Triêu hỏi ra những lời này.
“Ừ.” Việt Triêu chỉ gật đầu, như con gà trống thua trận, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Khúc Tiêu Tiêu cũng không thể lý giải được biểu hiện của Việt Triêu, thấy anh không tiếp tục hỏi nữa, Khúc Tiêu Tiêu cũng không đào sâu thêm, “Được, em đói bụng lâu rồi.”
Yêu một người là sẽ luôn bị những việc nhỏ của cô ấy tác động, nghĩ đến việc sắp được cùng người mình thích ăn cơm, bao khó chịu của Việt Triêu đều bị ném hết ra sau đầu.
“Văn Hoa Thái thì là cái thá gì, không phải chỉ là gọi một tiếng Tiêu Tiêu thôi sao? Anh ta có Wechat của Tiêu Tiêu không? Có thể cùng ăn cơm với Tiêu Tiêu không? Có thể thường xuyên tiếp xúc với Tiêu Tiêu không?” Nghĩ như vậy, Việt Triêu cảm thấy mình mới là người thắng lợi.
Sau khi Văn Hoa Thái rời đi, Khúc Tiêu Tiêu vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói của anh ta, “Anh ta phát hiện mình là nữ vu, làm sao anh ta phát hiện ra được? Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?” Hết vấn đề này đến này đến vấn đề khác bị quăng tới trước mặt Khúc Tiêu Tiêu, quỷ cầm rìu bị hạ tình chú lúc quay hình, cái chết của nguyên chủ, thân phận của mình bị phát hiện, từng chuyện đều nhắc nhở Khúc Tiêu Tiêu có rất nhiều mối nguy đang rình rập xung quanh mình.
Khúc Tiêu Tiêu thở dài một hơi, nhìn ra dòng người ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, “Tới đâu hay tới đó vậy.”



