Skip to main content

Lời nói của Khúc Tiêu Tiêu khiến sắc mặt Tô Hướng Minh lúc xanh lúc đỏ, “Khúc Tiêu Tiêu cô đừng có mà được nước làm tới! Tôi nể mặt anh trai cô không thèm so đo với cô.”

Bộ dáng Tô Hướng Minh lúc này y hệt như đám đàn ông ảo tưởng vừa ngu xuẩn vừa tự phụ tưởng mình siêu đẳng của đại lục Thần Áo, nhớ tới ký ức không vui, sắc mặt Khúc Tiêu Tiêu lập tức lạnh xuống, cười nhạo nói: “Nói thật thì có được gọi là được nước làm tới không? Mọi người đều nhìn rõ Tô đại ảnh đế thế nào, sao lại nói tôi được nước làm tới chứ? Sao nào? Chuyện Tô đại ảnh đế làm lại không muốn cho người khác nói ư, cũng không phải là chuyện người ta không nhìn thấy được, đừng mẫn cảm thế chứ.” Khúc Tiêu Tiêu cười, “Nếu như tôi nói sai cái gì thì nhất định Tô đại ảnh đế phải chỉ ra chỗ sai của tôi, cái câu ‘không so đo với cô’ tôi không gánh nổi đâu, anh nói đúng không, Tô đại ảnh đế.”

“Cô!” Nghe câu trả lời của Khúc Tiêu Tiêu, Tô Hướng Minh cực kỳ tức giận.

“Thôi, nói chuyện với anh quá lãng phí thời gian, chúng ta tiếp tục chia sẻ manh mối đi.” Khúc Tiêu Tiêu phớt lờ sự phẫn nộ của Tô Hướng Minh, tiếp tục nói.

“Anh Minh đừng nóng giận.” Được Lý Mạn Uyển vỗ về, lửa giận trong lòng Tô Hướng Minh dịu xuống, trong lòng không khỏi so sánh hai người Khúc Tiêu Tiêu và Lý Mạn Uyển, “Khúc Tiêu Tiêu không tôn trọng người khác như thế, so với Lý Mạn Uyển dịu dàng hiểu chuyện đúng là hoàn toàn không thể so được.” Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, “Ngay sau khi chương trình này kết thúc mình sẽ lập tức đến nhà họ Khúc hủy hôn!”

Dáng vẻ hai người thân mật rơi vào trong mắt Khúc Tiêu Tiêu, cũng rơi vào màn hình camera.

Năm người tiếp tục chia sẻ tin tức mình tìm được. Đến lượt Lý Mạn Uyển, “Tôi tìm trong phòng ngủ lầu một, tìm được một tờ quảng cáo trong đó, còn có một quyển nhật ký.”

Lý Mạn Uyển đem ảnh chụp đặt lên trên bàn. Tờ quảng cáo này không khác gì tờ quảng cáo kẹp trong “Khu Ma Lục”.

Đoạn nhật ký ngắn Lý Mạn Uyển lựa chọn cũng có liên hệ với tờ áp phích quảng cáo này.

“Chủ nhân của cuốn nhật ký chắc là một nam sinh viên, trong sổ nhật ký viết về cơn ác mộng đeo bám cậu ta nhiều ngày. Cậu ta mơ thấy một người chết, sau khi ngẫu nhiên có được tờ áp phích quảng cáo này, cậu ta đến “văn phòng giải đáp thắc mắc” rồi được báo là mình bị ác linh ám, hơn nữa ác linh đã theo dõi ba mẹ cậu ta, cần phải mau chóng diệt trừ. Nhưng cậu ta không thể cung cấp đủ số tiền mặt lớn mà pháp sư đó muốn, vì thế cậu ta đi tìm chú Trương là thư ký của ba mình và gom đủ số tiền mặt, sau đó pháp sư đã đồng ý trừ tà cho cậu ta. Đại khái là nhật ký viết như vậy.” Lý Mạn Uyển nói.

Manh mối Lý Mạn Uyển tìm được trùng khớp với manh mối Khúc Tiêu Tiêu tìm được, mạch chuyện xưa đã rõ ràng đại khái.

Văn Hoa Thái cầm lấy ảnh chụp, có vẻ suy tư, “Dựa vào những thông tin đã có, có thể suy đoán đại khái thân phận từng người chúng ta, theo suy đoán của tôi, sáu người chúng ta tương ứng là ba, mẹ, con trai, thư ký Trương, pháp sư, quỷ. Căn cứ theo tuổi tác, ba mẹ tương ứng hẳn là Tô Hướng Minh và Lý Mạn Uyển. Người con trai có thể là Lương Thành đã chết hoặc là Việt Triêu. Thư ký Trương có thể là Khúc Tiêu Tiêu hoặc tôi, còn pháp sư ngoại trừ Tô Hướng Minh và Lý Mạn Uyển thì những người còn lại đều có khả năng.” Văn Hoa Thái bổ sung thêm một câu, “Thông tin về quỷ không đầy đủ, không thể xác định được thân phận. Muốn suy tính cụ thể còn cần có thêm thông tin của quỷ.”

“Tiếp theo nói về thông tin tôi tìm được đi, nơi tôi tìm kiếm là phòng ngủ chính lầu ba, tôi tìm được một tờ giấy đăng ký kết hôn và một tờ giấy ly hôn.” Văn Hoa Thái chỉ vào ảnh chụp nói, “Hai tờ giấy chứng nhận thống nhất với người trên cùng ảnh chụp album. Người đàn ông tên Đường Gia Lương ly hôn với Triệu Mộng Thu vào năm 1997, cùng năm đó lại kết hôn với một người phụ nữ cùng tuổi tên Tiền Oánh. Trong phòng còn có một chiếc điện thoại di động, sau khi mở khóa thì có thể nhìn thấy lịch sử trò chuyện và nhật ký cuộc gọi của Đường Gia Lương với thư ký Trương Phong.” Văn Hoa Thái dựa vào sô pha, “Người tên Đường Gia Lương này không hề quản lý công ty, tất cả mọi việc hầu như đều do thư ký Trương hoàn tất.”

“Hơn nữa chủ trước của công ty chính là vợ cũ Triệu Mộng Thu của Đường Gia Lương, tôi nghi ngờ Đường Gia Lương và Tiền Oánh thông đồng, giết hại vợ cũ, sau đó chiếm đoạt công ty của cô ta.”

“Được rồi, tôi đã nói xong thông tin của mình, nói về thông tin của mấy người đi.” Văn Hoa Thái nhìn hai người Khúc Tiêu Tiêu và Việt Triêu và nói.

Việt Triêu đơn giản thuật lại những thứ mình tìm được ở trong phòng sách rồi ngừng lên tiếng.

Khúc Tiêu Tiêu không giấu giếm thông tin, nói ra hết những thông tin mình tìm được ở phòng ngủ lầu hai.

“Cho nên tôi cảm thấy thân phận của con quỷ có hai khả năng, một là vợ cũ Triệu Mộng Thu bị Đường Gia Lương hại chết, hai là bạn học Trang Gia Mộc bị người con trai hại chết.” Khúc Tiêu Tiêu phân tích.

“Ý của cô là nghi ngờ tôi và Uyển Uyển là quỷ?” Vừa nghe thấy Khúc Tiêu Tiêu liệt mình vào diện tình nghi, Tô Hướng Minh kích động, “Cô có thể nghi ngờ tôi, nhưng cô không thể hoài nghi Uyển Uyển!”

Khúc Tiêu Tiêu trợn trắng mắt, “Có bệnh thì sớm đi bệnh viện, nói không chừng bác sĩ còn có cơ hội cứu vớt được đầu óc của anh.”

“Khúc Tiêu Tiêu!”

“Anh còn muốn ở đây ầm ĩ bao lâu nữa?” Văn Hoa Thái mất kiên nhẫn, “Lãng phí thời gian.” Nói xong anh ta bực bội đi lên lầu ba.

Văn Hoa Thái rời đi và quyết định đi lên lầu ba, Tô Hướng Minh lập tức mở miệng, “Lần này tôi và Uyển Uyển sẽ đi lên lầu hai.” Thái độ như thể Khúc Tiêu Tiêu muốn tranh đoạt với anh ta.

Khúc Tiêu Tiêu xua tay, cô đã lục soát đại khá lầu hai rồi, đổi chỗ khác cũng không phải chuyện gì xấu, thấy dáng vẻ sợ người khác chiếm lợi của Tô Hướng Minh, Khúc Tiêu Tiêu vô cùng chán ghét, trong lòng thầm mắng: “Sao nguyên chủ lại thích mặt hàng này vậy?”

Cuộc thảo luận vừa rồi đã tiêu phí mất một nửa thời gian, Khúc Tiêu Tiêu vốn định cùng Việt Triêu tách ra tìm kiếm manh mối, nhưng Việt Triêu từ chối.

“Vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh không yên tâm.”

Việt Triêu không muốn, Khúc Tiêu Tiêu cũng không miễn cưỡng, hai người cùng nhau tìm kiếm manh mối.

Lầu một còn có phòng bếp là chưa tìm kiếm qua. Khúc Tiêu Tiêu lập tức đến phòng bếp.

Trên mặt bàn ở phòng bếp đặt một con dao phay dính máu, trên đó còn bày năm cái đầu dê rừng. Khúc Tiêu Tiêu lật xem năm cái đầu dê, bốn cái đầu dê có dấu vết đã bị dao cắt qua.

“Xem ra bọn họ đã chọn dùng phương pháp trên sách.” Khúc Tiêu Tiêu nói, thân phận quan trọng khác còn lại của mình là pháp sư. Khúc Tiêu Tiêu đã đoán được đại khái bối cảnh của câu chuyện này.

Đường Gia Lương giết chết vợ cũ Triệu Mộng Thu cướp lấy tài sản, kết hôn với tình nhân Tiền Oánh rồi sinh ra một người con trai, con trai ngoài ý muốn hại chết bạn thân của mình là Trang Gia Mộc. Sau khi chết Triệu Mộng Thu biến thành pháp sư tử linh và bắt tay với Trang Gia Mộc để trả thù cả gia đình này. Triệu Mộng Thu hóa thân thành Trương Phong lẻn vào công ty, lợi dụng tín nhiệm của gia đình này dành cho mình, hướng dẫn bọn họ sử dụng phương pháp sai lầm rồi bị mất trí nhớ bị nhốt ở đây, sau đó lần lượt tra tấn bọn họ đến chết.

Đối với việc có được hai thân phận, chuyện Khúc Tiêu Tiêu đoán ra được cốt truyện không hề khó, vấn đề duy nhất hiện tại là Văn Hoa Thái đóng thân phận gì trong đây.

“Tiêu Tiêu, ở đây có một bùa chú.” Việt Triêu nói.

“Bùa chú?” Khúc Tiêu Tiêu thò đầu lại gần xem, vị trí dán bùa chú là ở sau lưng tủ lạnh, vị trí đó rất che giấu và cũng rất nhỏ hẹp, hai người chen chúc trong không gian nhỏ, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Khúc Tiêu Tiêu duỗi tay xé bùa chú xuống, “Đây là bùa chú của đạo sĩ sao?” Khi còn nhỏ thân thể nguyên chủ không tốt, người trong nhà cũng từng cầu thần bái phật, thế nên có để lại ấn tượng về bùa chú. Song đây vẫn là lần đầu tiên Khúc Tiêu Tiêu tận mắt nhìn thấy đạo cụ của ma pháp sư trong thế giới này, nên cô thấy có chút tò mò.

“Ừ.” Việt Triêu kề sát bên Khúc Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, hai má anh ửng đỏ, Việt Triêu biết hành vi của mình có chút biến thái, nhưng anh lại không dời nổi bước chân của mình.

Khúc Tiêu Tiêu lấy được lá bùa liền đi ra khỏi khe hở nhỏ, làm cho hô hấp nóng bỏng của Việt Triêu dần lạnh xuống, cũng đồng thời khiến anh có chút mất mát.

“Em đoán có lẽ Văn Hoa Thái là một đạo sĩ.” Khúc Tiêu Tiêu xoay đầu nhìn về phía Việt Triêu.

Nét đỏ ửng trên mặt Việt Triêu còn chưa kịp tan hết.

Khúc Tiêu Tiêu, gái thẳng như sắt thép có kinh nghiệm yêu đương bằng không thấy mặt Việt Triêu bỗng nhiên ửng đỏ một cách bất thường, thế là cô quan tâm hỏi: “Việt Triêu thầy bị bệnh sao? Không thoải mái thì đừng có cố.” Khúc Tiêu Tiêu vươn tay sờ lên trán Việt Triêu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Khoảng cách đột nhiên được kéo gần, mu bàn tay ấm áp của Khúc Tiêu Tiêu khiến độ ấm trên mặt Việt Triêu càng tăng cao, “Quái lạ thật, mình bị làm sao vậy?” Việt Triêu cảm thấy rất khó hiểu đối với phản ứng cơ thể không bình thường của mình, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ tim anh đập nhanh như vậy.

“Hay là đi bệnh viện nhé?” Khúc Tiêu Tiêu nói, vì lợi ích cá nhân mà ép một người bệnh nhân ghi hình chương trình cũng không tốt cho lắm.

“Không, không cần đâu.” Đi bệnh viện đồng nghĩa với việc phải tách ra khỏi Khúc Tiêu Tiêu, nghĩ đến việc mình và Khúc Tiêu Tiêu tách ra, trái tim Việt Triêu tựa như bị thứ gì đó bóp chặt.

“Thật sự không cần sao?” Khúc Tiêu Tiêu quan tâm hỏi.

“Không cần. Không phải chuyện gì to tát đâu.” Việt Triêu nói.

Khúc Tiêu Tiêu cũng không miễn cưỡng, thân thể là của chính mình, chủ nhân của thân thể đã nói không sao, Khúc Tiêu Tiêu cũng không thể miễn cưỡng người ta.

Hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối, chỉ chốc lát sau thì trời đã tối.

“Pính poong!! Trời đã tối

Pính poong!! Trời đã tối

Pính poong!! Trời đã tối”

“Đã đến giờ hoạt động của tử linh nữ vu, đêm nay chết nhiều nhất một người.”

Dựa theo thông tin trước mắt, có thể giữ lại Tô Mạn Uyển để làm con cừu thế tội, vì thế hai người quyết định giết chết Tô Hướng Minh. Khúc Tiêu Tiêu còn có chút tiếc nuối, cái tên Tô Hướng Minh này vừa nhìn đã thấy là thứ dễ thu thập được ma lực, loại bỏ anh ta hơi đáng tiếc.

Thấy dáng vẻ do dự của Khúc Tiêu Tiêu, lòng Việt Triêu dâng lên từng trận ghen tuông. Tuy rằng thái độ Khúc Tiêu Tiêu đối với Tô Hướng Minh không hề tốt, thậm chí có thể nói là cực kỳ xấu, nhưng chị gái nói cho anh biết, Khúc Tiêu Tiêu là cô chủ nhà họ Khúc, có hôn ước với Tô Hướng Minh, Việt Triêu càng nhìn càng thấy ngứa mắt Tô Hướng Minh.

“Tên rác rưởi thay lòng đổi dạ như vậy sao xứng đôi Tiêu Tiêu!”

Việt Triêu giành lấy tờ giấy của Khúc Tiêu Tiêu, nhanh chóng viết tên Tô Hướng Minh rồi đưa cho đạo diễn.

“Chúng ta mau đi tìm manh mối khác.”

“Ừ.” Khúc Tiêu Tiêu thấy khó hiểu phản ứng của Việt Triêu, nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi biết rõ thân phận của những người còn lại, việc quan trọng nhất lúc này chính là mau chóng tìm ra cách rời khỏi căn nhà này nhanh hơn người khác.

Khúc Tiêu Tiêu vẫn chưa xuống tầng hầm lần nào, hai người cùng nhau đi xuống tầng âm.

Thi thể Lương Thành vẫn còn nằm trên mặt đất. Nhân viên công tác dùng người giả thay thế Lương Thành.

Khúc Tiêu Tiêu cầm tấm ảnh chụp rơi lả tả bên cạnh Lương Thành lên.

“Quả nhiên ở đây.” Khúc Tiêu Tiêu lật xem manh mối Lương Thành tìm được, phát hiện được đồ vật mà cô muốn.