Mười lăm phút nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít. Trước tiên Việt Triêu kể cho Khúc Tiêu Tiêu nghe về những manh mối mà anh tìm được từ trong phòng sách, “Tôi tìm được một cái máy tính và một cái két sắt ở phòng sách, cả hai cái đều có mật khẩu. Còn có một đống giấy xếp chồng lên nhau.” Các loại thông tin bằng chữ viết giống như giấy báo, nhật kí, vân vân, những nơi mà mỗi người chú yếu đến có thể sẽ không giống nhau, hơn nữa phòng sách lại nằm ngay bên cạnh phòng trẻ em, thế là hai người trực tiếp đi đến phòng sách.
Phòng sách rất lớn, vài cái kệ sách được đặt trật tự ngăn nắp, phía trên để đầy sách, Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục quan sát kỹ lưỡng, có vài quyển sách chưa bị gỡ bỏ lớp nilon.
Máy tính được đặt trên bàn, mà két sắt thì cần phải chạm vào công tắc trên ở tường mới xuất hiện.
“Làm sao thầy phát hiện ra có công tắc ẩn ở đây?” Khúc Tiêu Tiêu nhìn Việt Triêu đang đứng bên cạnh mình.
Việt Triêu gõ lên bức tường trước mặt, bức tường phát ra âm thanh cộp cộp lanh lảnh, “Các bức tường xung quanh đều là tường kiên cố, chỉ có bức tường ở đây là rỗng.”
Nhìn từ màn hình hiển thị của két sắt thì không biết được là mật khẩu cần bao nhiêu số, “Thầy đã thử mở cái két sắt này chưa?” Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục hỏi.
“Chưa, loại két sắt số này khi nhập mật khẩu sai nhiều lần là sẽ tự động khóa lại.”
Két sắt và máy vi tính không có cái gì để xem, Khúc Tiêu Tiêu chuẩn bị đi lấy báo, tờ báo nằm trên kệ báo đối diện. Lúc đi ngang qua một cái kệ sách, một quyển sách đã thu hút sự chú ý của Khúc Tiêu Tiêu.
Có rất nhiều quyển sách chưa gỡ bỏ lớp nilon, quyển sách màu đỏ đã gỡ lớp nilon này trông rất nổi bật.
Khúc Tiêu Tiêu rút quyển sách ra. Quyển sách này có tên là 《Khu Ma Lục》(*Ghi chép về cách đuổi ma). Khúc Tiêu Tiêu vừa mở ra thì lật tới trang 44, bên trong có kẹp một tấm áp phích quảng cáo. Trên tờ quảng cáo viết “Văn phòng giải đáp thắc mắc”, ở góc của tờ quảng cáo có viết địa chỉ nơi ở, có vẽ một cái mũ trùm đầu, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang cầm quả cầu pha lê, còn có một dòng chữ nhỏ ở dưới cùng của tờ quảng cáo ghi là, “Pháp sư sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc của bạn”.
Nội dung trong trang 44 trực tiếp nói về phương pháp đuổi ma ở bản xứ vùng nào đó: Giết năm con dê núi rồi lấy đầu, sau khi để trong pháp trận và thờ cúng một ngày, những người bị ma quỷ ám ăn phần thịt trên đầu dê thì sẽ có thể xua đuổi được con ác quỷ ám trên người. Lưu ý rằng mỗi cái đầu chỉ có thể để cho một người ăn.
Trên sách còn chu đáo để thêm một bức ảnh về pháp trận.
Lúc Khúc Tiêu Tiêu đang lật sách xem, ánh đèn chợt tắt.
“Coi chừng!” Cùng với giọng nói vang lên là tiếng rìu xuyên qua không khí.
Khúc Tiêu Tiêu vội vàng né tránh, ngẩng đầu nhìn lên, là “ác quỷ” cầm rìu.
Một con quỷ xuất hiện, những con quỷ khác cũng đi theo phía sau, những con quỷ nắm lấy quần áo của Việt Triêu khiến cho anh không thể nào tiến lên phía trước.
Con quỷ cầm rìu thấy mình đánh không trúng Khúc Tiêu Tiêu, lại tiếp tục cầm rìu bổ liên tục về phía Khúc Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu!” Việt Triêu lo lắng hét to lên với Khúc Tiêu Tiêu, anh ra sức vùng vẫy.
Khúc Tiêu Tiêu né tránh những đòn tấn công của con quỷ cầm rìu một cách khó khăn, những sợi tóc của Khúc Tiêu Tiêu bị cái rìu sắc bén cắt đứt.
“Gã này là ai? Rõ ràng là muốn giết mình.” Đã lâu rồi không chiến đấu, lúc mạng sống gặp nguy hiểm, Adrenaline sản sinh ra làm nhịp tim của Khúc Tiêu Tiêu đập nhanh, dòng máu tuôn trào trong các mạch máu càng khiến cho các giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn.
Khúc Tiêu Tiêu lại lần nữa né tránh đòn tấn công của con quỷ cầm rìu, một mùi hương quen thuộc bay đến chóp mũi.
Lại là tình chú.
“Tiêu Tiêu, mau tránh ra!” Việt Triêu hét to.
Cái rìu của con quỷ rìu đã đến trước mặt Khúc Tiêu Tiêu.
“Đứng yên.”
Quỷ cầm rìu cố hết sức bổ tới nhưng lại phát hiện ra mình không thể di chuyển được chút nào.
“Tiêu Tiêu!” Việt Triêu thoát khỏi trói buộc, anh chạy như bay tới, dùng một bước đá bay quỷ cầm rìu.
“Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Việt Triêu vội vàng hỏi thăm, nhìn kỹ Khúc Tiêu Tiêu một lần nữa, thấy cô không sao thì anh mới yên tâm, trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ hãi. Việt Triêu ôm Khúc Tiêu Tiêu thật chặt, ánh mắt bất thiện nhìn về phía con quỷ cầm rìu đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Đèn được bật sáng.
“Thầy Việt, trước khi chương trình bắt đầu không phải chúng ta đã nói rõ rằng sẽ không có những hành vi bạo lực đối với nhân viên sao?” Đạo diễn nhìn thấy nhân viên ngã xuống đất thì lập tức kêu ngừng việc ghi hình chương trình. Đạo diễn bước lên phía trước, đang muốn tiếp tục nói thêm mấy câu nữa thì một chân đã giẫm phải cái gì đó, ông ta nhấc chân mình lên, là một cái lưỡi rìu đã được mài sắc bén. Một suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu đạo diễn, đột nhiên vẻ mặt của đạo diễn trở nên trắng bệch.
“Tôi cần một lời giải thích từ anh.” Giọng nói của Việt Triêu chứa đầy sự lạnh lùng.
Đạo diễn sợ đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh, “Tôi xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thực sự không biết gì về chuyện này hết, lẽ ra đạo cụ của những quỷ này đều là bằng nhựa, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đổi thành đồ thật.” Đạo diễn giải thích, “Chuyện này tôi sẽ xử lý ngay lập tức, chắc chắn sẽ điều tra ra rõ ràng!” Đạo diễn vội vàng cam kết, vừa nói vừa lập tức gọi cho 110.
“Trước hết không ghi hình nữa, để tôi đưa hai người đến khách sạn để nghỉ ngơi. Dĩ nhiên là sẽ trả tiền thù lao đầy đủ, khoản tiền bồi thường chắc chắn sẽ làm hai người hài lòng.” Đạo diễn cố gắng hết sức để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của sự cố lần này xuống mức thấp nhất có thể cho bản thân, Việt Triêu mặt ngoài là Ảnh đế, sau lưng anh là tập đoàn Việt thị, nếu như xử lý không tốt chuyện này thì đừng nói đến danh tiếng của bản thân, tập đoàn Việt thị cũng đủ để khiến cho ông ta không yên.
Tôi còn chưa gây sự mà! Chương trình không ghi hình nữa thì ma lực của tôi sẽ phải làm sao đây!
Khúc Tiêu Tiêu nghe đạo diễn nói sẽ không chương trình ghi hình chươn thì lập tức cảm thấy không vui, lần này vì để kiểm soát đòn tấn công của quỷ cầm rìu nên Khúc Tiêu Tiêu đã tiêu hao rất nhiều ma lực, cộng thêm lần trước cô hao phí ma lực để thi triển ma pháp với Lưu Tinh Vũ, tiêu tốn mất một phần mười sức mạnh của hiện tại. Cảm giác ma lực thiếu hụt khiến cho Khúc Tiêu Tiêu không có cảm giác an toàn.
Hôm nay bỗng nhiên bị người ta đuổi theo chém, không khỏi khiến Khúc Tiêu Tiêu nghĩ đến cái chết của nguyên chủ. Nguyên chủ chết rất kì lạ, cơ thể hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì mà lại đột nhiên tử vong, chuyện này khó mà không làm cho người ta nghĩ rằng có phải có người nào đó ở trong bóng tối thao túng mọi chuyện không.
Hơn nữa tình chú trên người quỷ cầm rìu lần này lại giống y hệt với Việt Triêu cũng khiến cho Khúc Tiêu Tiêu chú ý đến.
Sóng ngầm đang không ngừng dao động, không biết lần tấn công tiếp theo sẽ đến lúc nào, hiện giờ Khúc Tiêu Tiêu chỉ có thể đối phó với thủ đoạn của kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối bằng cách tăng nhanh tốc độ tích lũy ma lực.
“Không, tiếp tục ghi hình đi. Tôi không sao đâu.” Khúc Tiêu Tiêu ra hiệu cho Việt Triêu buông mình ra, quay đầu sang hỏi Việt Triêu, “Cơ thể thầy không sao chứ?”
Thấy Khúc Tiêu Tiêu quan tâm đến mình, lòng Việt Triêu ấm áp, “Tôi không sao.”
“Đạo diễn, anh xem hai người chúng tôi đều không sao hết, tiếp tục ghi hình đi.” Khúc Tiêu Tiêu nói.
“Tiêu Tiêu! Đừng bướng bỉnh nữa! Trước tiên chúng ta đến bệnh viện xem sao đã, rồi sau đó nghỉ ngơi một vài ngày, ghi hình chương trình lúc nào mà chẳng được. Sau này tôi sẽ lại đưa em đi ghi hình ‘Kì Nghỉ Nhàn Nhã’ có được không.” Việt Triêu dỗ dành Khúc Tiêu Tiêu hệt như nhử kẹo dỗ dành con nít đang khóc lóc ầm ĩ.
“Kỳ Nghỉ Nhàn Nhã là chương trình game show nổi tiếng nhất của đài Hoa Quả, nói lên là lên được sao? Không hổ danh là cậu chủ trẻ của tập đoàn Việt thị…” Đạo diễn đang ở bên cạnh lắng nghe mà trong lòng bùi ngùi.
“Không, em không sao cả, không cần thiết phải đến bệnh viện, anh ta không bổ trúng em, thầy không tin thì xem lại thu hình đi.” Khúc Tiêu Tiêu lời lẽ thiết tha, “Hơn nữa tôi muốn ghi hình chương trình này.”
“Chương trình ‘Kỳ Nghỉ Nhàn Nhã’ mà cũng từ chối được sao!!!!” Đạo diễn lập tức có cái nhìn khác về thực tập sinh thần tượng chưa debut này, “Chắc chắn cô ấy không phải người đơn giản.”
“Nhưng mà…” Việt Triêu còn muốn tiếp tục khuyên nhủ nữa, nhưng Khúc Tiêu Tiêu đã chặn lại những lời mà anh chưa kịp nói ra, “Em thực sự rất thích nội dung của ‘Chuyện Lạ Ngày Hè’, hơn nữa em cũng đã đồng ý với bạn em Hà Cầm Tâm sẽ tham gia chương trình này, em không thể nói rồi mà không giữ lời.” Thấy Việt Triêu còn có hơi do dự, Khúc Tiêu Tiêu cắn răng, nắm lấy cả hai tay Việt Triêu, cô và Việt Triêu bốn mắt nhìn nhau, “Xin thầy mà.”
Cột máu của Việt Triêu cạn kiệt trong nháy mắt, đầu óc anh choáng váng đáp, “Được.”
“Thì ra là bà chủ trẻ của tập đoàn Việt thị! Trách không được lại quả quyết như vậy!” Đạo diễn hoàn toàn thông suốt.
Nhận được sự đồng ý của cả hai bên, đạo diễn và nhân viên công tác xử lý những vấn đề khác vừa nhanh chóng vừa đâu vào đấy, Việt Triêu và Khúc Tiêu Tiêu trở về phòng của bọn họ, chương trình lại tiếp tục ghi hình.
Pính poong!! Trời sáng rồi
Pính poong!! Trời sáng rồi
Pính poong!! Trời sáng rồi
“Lương Thành bị loại! Lương Thành bị! Lương Thành bị loại!”
“10 phút đầu tiên để thảo luận nhóm sắp bắt đầu rồi, mời mọi người đến tập hợp ở phòng khách tại tầng một!”
Năm người còn sống sót cầm theo những bức ảnh có manh mối đến phòng khách, ngồi thành một vòng tròn vây xung quanh cái bàn nhỏ uống trà. Dựa theo quy trình của chương trình thì bây giờ là lúc để mọi người chia sẻ cho nhau những manh mối mà bản thân tìm thấy được.
Đầu tiên là Tô Hướng Minh, anh ta không có được bao nhiêu ảnh, anh ta để bức ảnh lên trên bàn trà, trực tiếp oán giận nói: “Phòng khách lầu một hoàn toàn không có thông tin gì! Ngoài trừ cái album ảnh vô dụng nằm trong phòng khách này thì chả còn cái gì khác cả!” Tô Hướng Minh tràn đầy căm phẫn, rõ ràng là anh ta đang ngấm ngầm mỉa mai chuyện Văn Hoa Thái từ chối cung cấp thông tin, “Nếu không phải có một số người nào đó từ chối cung cấp thông tin của mình, thì chúng ta đã tìm ra phương hướng điều tra từ lâu rồi, sẽ không đến mức phải chạy lung tung như ruồi nhặng mất đầu trong căn nhà to đùng.”
Lúc trước Khúc Tiêu Tiêu đã một lần bỏ qua cơ hội bị chửi mắng, lần này cô không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này nữa.
“Đối với anh, cho dù có cho anh thêm nhiều thông tin cỡ nào đi chăng nữa thì anh cũng tìm không ra phương hướng đâu. Ánh mắt của anh lúc nào mà chẳng dán vào trên người Lý Mạn Uyển, làm gì còn có tinh thần và sức lực để đi tìm manh mối chứ?” Khúc Tiêu Tiêu không hề khách sáo chỉ trích chế giễu Tô Hướng Minh.
“Khúc Tiêu Tiêu, em có ý gì thế!” Tô Hướng Minh tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào Khúc Tiêu Tiêu.
“Tôi có ý gì à? Ý trên mặt chữ đó. Anh nghe không hiểu tiếng người sao?” Khúc Tiêu Tiêu nghiêng đầu, “Hay là anh cảm thấy tôi nói sai rồi sao?”
Tô Hướng Minh tức giận đến nỗi không nói nên lời, Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Với lại anh nói là ở tầng một không có thông tin gì? Vậy thì đây là cái gì?” Khúc Tiêu Tiêu chỉ vào bức ảnh của Tô Hướng Minh.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Hướng Minh, Khúc Tiêu Tiêu khẽ cười ra tiếng, “Xem ra mắt của anh thực sự không ổn nhỉ? Còn có một bức ảnh khác bên dưới bức ảnh này, anh không phát hiện ra nó sao? Hơn nữa không phải chỉ có một bức ảnh thôi đâu.”
Album ảnh ở không xa bọn họ, rất dễ nhìn thấy, Khúc Tiêu Tiêu lấy album ảnh qua rồi mở nó ra, bên trong chủ yếu là những bức ảnh chụp gia đình hạnh phúc.
Người cha đẹp trai, người mẹ có mái tóc dài, rất xinh đẹp, cậu con trai vô cùng đáng yêu.
Cuộc sống hạnh phúc của một gia đình được cô đọng trong một quyển album ảnh.
Khúc Tiêu Tiêu tìm được mấy bức ảnh, cô lấy chúng ra cho bọn họ xem, sau khi bức ảnh được lấy ra, quả nhiên nhìn thấy một bức ảnh khác.
Đó là một bức ảnh chụp chung của nam chủ nhân và một người phụ nữ có mái tóc ngắn khác.
Ảnh chụp hông được hoàn chỉnh, một số bức chỉ có người đàn ông, một số bức chỉ có người phụ nữ tóc ngắn, quần áo mà hai người bọn họ mặc trong những bức ảnh này không giống nhau, có bức thì mặc quần áo làm việc chững chạc, có bức thì ăn mặc quần áo thoải mái, có bức thì mặc âu phục, có bức thì mặc váy cưới.
“Đây chính là cái mà anh nói là không có thông tin sao?” Khúc Tiêu Tiêu cười nhìn về phía Tô Hướng Minh.



