(*) vứt chồng bỏ con
“Ta…” Dương thị không thể cãi lại được, bà ta cắn răng độc ác nói: “Nếu con đã muốn ở lại bên phụ thân thì mẫu thân cũng không ép buộc, chỉ là nếu có một ngày con hối hận thì đến kinh thành tìm mẫu thân, mẫu thân và nhị tỷ sẽ không bỏ rơi con.”
Tô Uyển nắm chặt tay Tô Vũ, hốc mắt phiếm hồng: “Vũ Nhi, nhị tỷ biết đệ đã trưởng thành, có khả năng quyết định của mình, nhị tỷ tôn trọng lựa chọn của đệ. Nhưng nhất định đệ phải chăm sóc cho bản thân, cũng phải chăm sóc tốt cho phụ thân, còn có cả tam tỷ của đệ nữa. Mặc dù bây giờ tam tỷ của đệ đã là thiếp của người ta. Nhưng… nếu như đệ có thời gian thì đi thăm muội ấy một chút. Nhị tỷ đến kinh thành sẽ viết thư cho đệ, nếu đệ gặp gì khó khăn thì viết thư cho tỷ, biết chưa?”
Tô Vũ gật đầu: “Nhị tỷ, đệ đã biết.”
Đoạn Hoành thấy bọn họ chào hỏi nhau đã đủ thì lên tiếng: “Tô Uyển cô nương, không còn sớm nữa, ngài thu dọn một chút đi, chúng ta chuẩn bị lên đường!”
Hắn ta vừa dứt lời thì có một người lảo đảo khập khiễng chạy từ ngoài vào.
Người này không phải ai khác mà chính là Tô Kha.
Hôm nay Trương Thiên Hùng dỗ Mã Thúy Hoa vui vẻ, Mã Thúy Hoa đồng ý cho hắn ta ra ngoài.
Sau khi Trương Thiên Hùng mang theo hai tên tùy tùng đi ra ngoài, Tô Kha nhân lúc Mã Thúy Hoa ngủ gật thì lén chạy ra ngoài.
Nàng ta vừa chạy vào sân đã bị thuộc hạ của Đoạn Hoành cản lại: “Ăn mày ở đâu ra vậy, mau cút đi.”
Cũng khó trách thuộc hạ của Đoạn Hoành sẽ xem nàng ta là ăn mày, tóc tai nàng ta lộn xộn, y phục trên người cũng rách rưới, trên mặt toàn là vết tím bầm, da thịt lộ ra dưới váy áo rách rưới cũng chỗ xanh chỗ tím, một chân còn què, không khác ăn mày trên đường là bao.
Tô Cẩn và các thôn dân mới nhìn cũng không nhận ra được, ngay cả Dương thị và Tô Uyển cũng giật mình hoảng hốt một lúc lâu mới nhận ra.
Dương thị kinh ngạc hô lên: “Kha Nhi, là con sao? Sao con lại biến thành dạng này rồi?”
Tô Uyển vội vàng nói với Đoạn Hoành: “Đoạn đại nhân, đây là muội muội của ta.”
Đoạn Hoành nghe vậy thì hơi nhú mày, sau đó nâng tay lên, lúc này thuộc hạ của hắn ta mới cho Tô Kha tiến vào.
Tô Kha ngã vào trong ngực Dương thị, khóc lóc: “Mẫu thân, con còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa chứ.”
Dương thị vô cùng đau lòng: “Kha Nhi! Mới ngắn ngủi mấy ngày, sao con lại thành như thế này?”
“Mẫu thân, Trương Thiên Hùng và Mã Thúy Hoa kia không phải là người, nữ nhi đến nhà bọn họ, mỗi ngày đều bị ngược đãi, không đánh thì mắng. Bọn họ để cho con làm việc như trâu như ngựa, còn không cho con ăn cơm, nữ nhi thật sự không chịu nổi nữa mới trốn đi.”
Tô Kha nói xong nắm lấy tay Dương thị như nắm lấy cây cỏ cứu mạng của mình: “Mẫu thân, van xin ngài, đừng mang con đến Trương gia nữa, con sẽ chết mất.”
“Chuyện này…” Dương thị nhìn về phía Tô Uyển: “Uyển Nhi, hay là cũng mang muội muội của con đi luôn đi! Một mình nàng ở nơi này ta không yên tâm chút nào.”
“Nhưng mà…”
Tô Uyển d dự, dù sao Tô Kha cũng là thiếp của Trương Thiên Hùng, là người của Trương gia.
Nếu như mang nàng ta đi, chỉ sợ sau này sẽ gặp phiền phức. Nhưng nếu để nàng ta ở lại Trương gia, sợ nàng ta nhất định sẽ bị tra tấn, sao tỷ tỷ như nàng nỡ lòng chứ?
“Được, vậy Kha Nhi đi cùng với chúng ta!”
“Được được được, Kha Nhi, còn không mau tạ ơn tỷ tỷ con đi, nàng đã đồng ý mang con cùng vào kinh rồi.”
Tô Kha vẫn không hiểu rõ chuyện gì, nhưng nàng ta chỉ cần biết có thể thoát khỏi tay Trương Thiên Hùng và Mã Thúy Hoa thì chuyện gì nàng ta cũng nguyện ý.
Nàng ta vội vàng nói cảm tạ với Tô Uyển: “Đâ tạ tỷ tỷ.”
“Được, vậy chúng ta thu dọn một chút rồi lên đường! Đừng để Đoạn đại nhân đợi lâu.”
Sau khi mẫu nữ ba người thu thập đồ xong, Tô Uyển quỳ xuống dập đầu ba lần với Tô Lương, bái biệt với ông: “Phụ thân, những năm nay đa tạ ngài đã chăm sóc Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng luôn xem ngài là phụ thân thân sinh mà đối đãi. Hôm nay nữ nhi bất hiếu, xin ngài nhất định phải bảo trọng.”
Tô Lương đưa lưng về phía nàng ta, không quay đầu lại nhìn, nhưng tay sau lưng đã sớm nắm chặt.
Tô Uyển thấy ông không chịu quay đầu lại nhìn mình, trong lòng buồn bã, đứng lên nhẫn tâm rời đi.
Lúc đi qua người Tô Cẩn, nàng ta phúc thân với nàng: “Tỷ, lần từ biệt này không biết lúc nào mới có thể gặp lại, tỷ bảo trọng.”
Nói xong bước lên xe ngựa, Dương thị đỡ lấy Tô Kha lên xe.
Lúc một đoàn người rời đi, Dương thị còn nâng rèm cửa xe ngựa lên đắc ý nhìn Tô Cẩn.
Tô Cẩn khịt mũi coi thường chuyện này, bà ta nghĩ chỉ cần đến kinh thành là được hưởng phúc sao?
Hừ, đúng là buồn cười.
Theo như trong sách, sau khi Tô Uyển vào kinh thành, vì thân phận hèn mọn nên chỉ có thể trở thành thiếp hầu của Lý Đình Hiên, nhất hết tất cả sự ức hiếp của chính thất của Lý Đình Hiên.
Mà Tô Uyển cũng bị hai mẫu nữ ngu như lợn Dương thị và Tô Kha nhiều lần liên lụy. Hai mẫu nữ này thậm chí còn bị người khác lợi dụng, suýt chút nữa hại chết Tô Uyển.
Lúc Tô Cẩn đọc sách còn ước gì hai mẫu nữ nhà này đi lĩnh cơm hộp sớm một chút, miễn cho các nàng làm ra chuyện hại nữ chính.
Nhưng bây giờ nàng lại mong mẫu nữ hai người sống lâu một chút, tạo nhiều phiền phức cho Tô Uyển một chút, ngăn cản kịch bản phát triển.
Ba năm sau gặp lại, nàng và Tô Uyển sẽ đứng ở hai bên đối lập.
Đến lúc đó nàng sẽ lại ra tay trừng trị hai mẫu nữ này.
Tô Vũ nhìn xe ngựa đi xe, hai mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đầy nước mắt, hắn dùng sức kìm nén không cho nước mắt chảy xuống.
Tô Cẩn không đành lòng nhìn hắn như vậy, nàng đi lên vỗ vai hắn: “Vũ Nhi, đệ không sao chứ?”
Nói thật, chuyện Tô Lương không theo Dương thị vào kinh thành, nàng cũng không có suy nghĩ gì. Nhưng Tô Vũ lại không rời đi với mẫu thân của mình, chuyện này đúng là ngoài dự đoán của nàng.
Nhưng chuyện này cũng đủ để chứng minh bản tính đứa nhỏ này thiện lương, có tình có nghĩa. Không vô tình vô nghĩa như mẫu thân hắn, vì ham vinh hoa phú quý mà không tiếc phao phu khí tử.
Đây mới là người có ích với Tô gia.
“Trưởng tỷ.” Tô Vũ lao vào trong ngực nàng, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân thật sự không cần đệ nữa.”
Tô Cẩn đau lòng vỗ lưng hắn: “Vũ Nhi, mẫu thân đệ không cần đệ nữa nhưng đệ còn có phụ thân, còn có trưởng tỷ và tỷ phu, chúng ta đều là người thân thân nhất của đệ, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ không cần đệ.”
Tô Lương đi ra sân, vỗ vai nhi tử: “Vũ Nhi, trưởng tỷ con nói không sai, trưởng tỷ như mẫu thân, về sau con phải nghe lời trưởng tỷ và tỷ phu, hai tỷ đệ các con chính là người thân thân nhất của nhau.”
Tô Vũ trịnh trọng gật đầu: “Ừm! Đợi con trưởng thành, con nhất định sẽ hiếu kính phụ thân và trưởng tỷ thật tốt, còn cả tỷ phu nữa, con còn muốn tìm đại ca trở về, đến lúc đó người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ với nhau.”
Tô Lương vì câu nói của tiểu nhi tử mà nước mắt trào ra. Ông vội vàng lấy ống tay áo lau đi, vui mừng xoa đầu nhi tử: “Nhi tử ngoan, Vũ Nhi nhà ta quả nhiên là trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện rồi.”
Trong lòng Tô Cẩn cũng vô cùng cảm động, nàng cười nói: “Phụ thân, Vũ Nhi, khó có khi chúng ta được ở cùng một chỗ với nhau, hai người đến nhà con đi, con sẽ nấu thức ăn ngon cho hai người, người một nhà chúng ta ăn uống thật ngon.”
Lữ Mặc Ngôn cũng tiếp lời: “Nhạc phụ, lát nữa tiểu tế sẽ mời ngài mấy chén.”
“Được, được, vậy chúng ta đi.” Tô Lương đóng cửa sân lại, mang theo nhi tử đi theo hai phu thê đến nhà bọn họ.
…
Nói đến Trương Thiên Hùng, sau khi về nhà, hắn ta biết Tô Kha đã bỏ trốn thì lập tức dẫn hai tên tùy tùng đến thôn Tô gia bắt người, trên đường gặp một đoàn người ngựa đang đi.
Dáng vẻ này cũng không phải là người nên trêu chọc, hắn ta vội vàng tránh sang một bên để tránh va chạm vào người ta.
Lúc xe ngựa đi qua người hắn ta, màn cửa bị gió thổi lên một khoảng nhỏ, đúng lúc hắn ta thấy mẫu nữ Tô Kha ngồi trong xe ngựa.
Hắn ta quá sợ hãi, thiếu chút nữa kêu lên.
Hai tên tùy tùng cũng nhìn thấy: “Công tử, là nàng ta, sao nàng ta lại ngồi trong xe ngựa? Ngài có muốn chúng thuộc hạ bắt nàng ta lại không?”
Trương Thiên Hùng tức giận vỗ đầu hai người: “Bọn họ nhiều người như vậy hai người các ngươi còn muốn bắt, muốn chết à?”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngài cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng ta bị những người kia mang đi sao?”
Trương Thiên Hùng suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, ngươi nhanh đến thôn Tô gia hỏi thăm một chút xem lai lịch của những người này thế nào? Bọn họ muốn mang mẫu nữ ba người đi đâu?”



