“Ngươi…” Dương thị tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, lại không thể làm gì nàng, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt cục tức này xuống.
Bà ta chuyển hướng nhìn về phía nhi tử nhà mình, giận dữ mắng mỏ: “Vũ Nhi, còn không mau đến dìu tam tỷ con về.”
Mặc dù Tô Vũ không thích tác phong làm việc của Dương thị, nhưng dù sao bà ta cũng là mẫu thân hắn, hắn không đành lòng, tiến lên cùng đỡ Tô Kha với bà ta rồi rời đi.
“Tốt, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.” Trương Ngọc Long vỗ tay một cái, cánh tay theo thói quen quàng qua vai Lữ Mặc Ngôn: “Lữ huynh, chỗ này cách nhà ta không xa, hay là ngươi và tẩu tử về nhà ta ngồi một lúc đi. Hôm nay tẩu tử bị dọa sợ, ta nói đầu bếp trong nhà chuẩn bị một bàn thức ăn rượu ngon, lấy đó an ủi tẩu tử một chút, thế nào?”
Trương Ngọc Tiên cũng cười nói: “Đúng vậy! Tô Cẩn, ngươi và tướng công ngươi đến nhà chúng ta ngồi một lúc đi! Đúng lúc chúng ta cũng có thể tâm sự.”
Tô Cẩn thấy Trương Ngọc Long hở một chút lại kề vai sát cánh với Lữ Mặc Ngôn, mà Lữ Mặc Ngôn cũng không tránh y, đột nhiên cảm giác nguy cơ trong lòng càng tăng cao hơn, vội vàng nhã nhặn từ chối: “Không được, hài tử trong nhà vẫn chờ chúng ta về đó! Hôm khác đi, hôm khác hai phu thê chúng ta nhất định đến nhà bái phỏng.”
“Vậy được rồi!” Trương Ngọc Tiên kéo Tô Cẩn sang một bên, thấp giọng nói: “Tô Cẩn, cao xóa tàn nhang ngươi điều chế cho ta dùng rất tốt, ta mới dùng có bảy ngày mà tàn nhang trên mặt đã nhạt đi rất nhiều.”
“Vậy sao, vậy là tốt rồi. Mấy ngày nữa ta sẽ điều chế cho ngươi thêm hai bình nữa, sau khi dùng hết ba bình chắc có thể hoàn toàn biến mất.”
“Thật sao, cảm ơn ngươi, Tô Cẩn. Đúng rồi, mặt khuê mật ta cũng có tàn nhang, nàng ấy muốn mua cao xóa tàn nhang của ngươi với giá cao, ngươi có thể điều chế cho nàng ấy mấy bình được không?”
“Đương nhiên có thể, đợi ta điều chế xong sẽ để ở tiệm son phấn của Hoàng chưởng quỹ để bán, đến lúc đó ngươi mang nàng đến cửa hàng của Hoàng chưởng quỹ mua, ta sẽ nói Hoàng chưởng quỹ bớt cho khuê mật của ngươi.”
Trên mặt Trương Ngọc Tiên hiện lên vẻ tươi cười: “Được, vậy trước hết ta thay khuê mật cảm ơn ngươi.”
“Đều là bằng hữu, không cần phải khách khí.”
Có lẽ ngay từ ban đầu Tô Cẩn tiếp cận nàng ấy vì mục đích riêng của mình, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, nàng cảm thấy Trương Ngọc Tiên là một người đáng để kết bằng hữu thâm giao.
Từ trước đến nay nàng là một người ân oán rõ ràng, nếu là bằng hữu thì nàng sẽ đối xử với họ thật lòng.
Trương Ngọc Long cười nhìn hai người, sau đó nhíu mày nói với Lữ Mặc Ngôn: “Ngươi nhìn quan hệ của muội muội ta và nương tử ngươi tốt đến mức nào đi, mỗi lân gặp mặt đều hết nói chuyện rồi lại thì thầm, ngay cả ca ca ta đây cũng cảm thấy ghen ghét.”
Lữ Mặc Ngôn hơi nhíu mày, hắn cũng muốn nói lời y hệt cho y.
Nhìn nương tử nhà mình có quan hệ tốt như vậy, hắn cũng cảm thấy ghen tị, dù đối phương là nữ nhân.
Hai nữ nhân bên này cuối cùng cũng thì thầm xong, Tô Cẩn xoay người lại, thấy Trương Ngọc Long kia giống như người không xương khoác tay lên vai Lữ Mặc Ngôn, trong lòng lại bùng nổ. Nàng muốn cào tường!
Nàng xông lên trước kéo Lữ Mặc Ngôn ra, Trương Ngọc Long không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Ngoài mặt nàng cười nhưng trong lòng không cười với đối phương, nói: “Chuyện hôm nay đa tạ Trương công tử, đúng rồi, bên trong kia còn hai tên tùy tùng của Trương Thiên Hùng cũng giao cho Trương công tử xử lí. Ta và tướng công cáo từ đi trước.”
Nói xong kéo tay Lữ Mặc Ngôn rời đi.
Trương Ngọc Long sờ mũi mình, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Thật sự kì lạ, sao huynh có cảm giác Tô nương tử vô cùng có địch ý với huynh nhỉ? Huynh đâu có đắc tội nàng đâu?”
Trương Ngọc Tiên trêu chọc nói: “Ca ca, bình thường huynh đều không đứng đắn chút nào, lại còn không học hành tốt, chắc chắn Tô Cẩn sợ huynh làm hư tướng công nhà nàng.”
Trương Ngọc Long bĩu môi: “Ai nói, rõ ràng là tướng công nhà nàng dạy huynh hư đó có được không hả?”
“Ồ, mời chỉ giáo?”
“Tiên Nhi, muội không biết đấy thôi, thành tích học tập của Lữ huynh tốt thì cũng thôi đi, quan trọng là hắn còn đặc biệt cố gắng, huynh trở thành đồng môn hảo hữu của hắn cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Mỗi lần nhìn thấy hắn chăm chú học tập đều hại huynh không còn muốn chơi nữa, đành phải đi theo hắn học tập chăm chỉ.”
“Đây là chuyện tốt mà! Nếu phụ mẫu biết ca ca chăm chỉ học tập nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Chuyện này không tốt chút nào, lúc đầu huynh định sang năm thi huyện thi được vị trí thứ nhất từ dưới lên, nếu còn tiếp tục như vậy thì sao huynh thi được vị trí thứ nhất đếm ngược chứ? Không thi được vị trí cuối, chắc chắn phụ thân sẽ không chịu để huynh bỏ học, vậy không phải huynh sẽ phải học mãi sao?”
Trương Ngọc Tiên nghe mà cảm thấy buồn cười: “Ca ca, huynh đừng lo bò trắng răng nữa, nếu huynh không muốn học thì không ai có thể ép huynh cả. Hiện tại huynh đang bị Lữ tướng công ảnh hưởng, chịu học tập, như vậy là huynh đã có hứng thú với chuyện học. Đến lúc đó chỉ sợ phụ thân cho huynh bỏ học huynh cũng không muốn đâu.”
“Nghe muội nói như vậy, dường như cũng đúng.” Trương Ngọc Long vỗ trán mình một cái: “Sao huynh lại không nghĩ đến chứ?”
…
Trên đường về nhà, trong lòng Tô Cẩn có một cơn giận, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn quyết định hỏi rõ ràng.
Nàng dừng bước lại, tức giận thở mạnh trừng mắt nhìn nam nhân nào đó: “Ta hỏi chàng, sao chàng lại trở thành bạn cùng phòng với Trương Ngọc Long rồi? Còn nữa, vậy mà chàng… Vậy mà chàng lại để hắn khoác vai mình, quan hệ của chàng với hắn từ khi nào đã trở nên… thân mật không khoảng cách như vậy rồi?”
Không phải nàng suy nghĩ nhiều, mà ở hiện đại, nàng bị một số tiểu thuyết mạng nào đó đầu độc quá sâu.
Hiện tại nàng chỉ cần thấy hắn đứng cùng Trương Ngọc Long là trong đầu sẽ không tự chủ được mà xuất hiện một số hình ảnh không trong sáng.
Huống hồ hai người còn ở chung phòng ngủ, sao nàng có thể không nghĩ nhiều được chứ?
Lữ Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ tức giận thở mạnh của nàng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, không trả lời mà hỏi lại: “Nương tử ăn dấm rồi?”
“Phụt…” Tô Cẩn thiếu chút nữa thổ huyết, không ngờ tên nhóc này lại có thể hiểu được ẩn dụ trong lời nói của nàng.
Nếu như vậy thì nàng cũng không cần quanh co lòng vòng với hắn nữa.
Nàng duỗi một ngón tay ra đâm vào ngực hắn: “Nếu chàng hiểu ý của ta, vậy chàng nói thật cho ta biết, chàng và hắn, cuối cùng hai người các ngươi có…”
“Không có.” Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực, cười xấu xa nói: “Tướng công nhà nàng giữ bản thân vô cùng trong sạch, ngoài nàng ra ta tuyệt đối sẽ không để ai nhúng chàm mình, bao gồm cả nam nhân. Đương nhiên, nếu nàng không tin, ta có thể chứng minh trong sạch cho bản thân.”
Tô Cẩn đang tò mò không biết hắn định chứng minh bản thân trong sạch như thế nào thì đột nhiên bên hông bị xiết chặt, nàng bị nam nhân ôm chặt lấy eo, hắn lách mình đi đến sau một tảng đá lớn ở ven đường.
Lữ Mặc Ngôn đặt nàng dựa vào tảng đá, mạnh mẽ đè ép hôn nàng, mãi đến khi hai người không thở được nữa mới buông nàng ra.
Hắn dựa trán mình vào trán nàng, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng: “Nương tử, chứng minh như vậy nàng có hài lòng không?”
Tô Cẩn theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Xem ra nương tử vẫn chưa hài lòng, vậy chúng ta làm lại.” Nam nhân lại lần nữa cúi đầu, lại là một nụ hôn mãnh liệt, hôn đến khi đầu óc Tô Cẩn choáng váng mới buông nàng ra.
Hắn trầm giọng thở hổn hển, hỏi lại một lần nữa: “Nương tử, lần này nàng hài lòng chưa?”
Tô Cẩn sợ hắn lại làm tiếp, lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Ồ!” Nam nhân vui vẻ cười như hài tử, hắn ôm nàng, cùng thân mật với nàng: “Nương tử, những ngày này ta rất nhớ nàng, ngày nhớ đêm mong, nhớ đến mức tối cũng không ngủ được.”
Lời tâm tình như thế này ai có thể chống đỡ được chứ?
Ngay cả Tiểu Tán trốn trong bao vải bên hông Tô Cẩn cũng cảm giác tai mình muốn mang thai, nó nhanh chóng dùng móng vuốt bịt tai mình lại.
Trong lòng Tô Cẩn như được rót mật, hai cánh tay của nàng ôm cổ hắn, thâm tình đối mặt với hắn: “Tướng công, ta cũng nhớ chàng, rất nhớ, rất nhớ.”
“Nương tử.” Tâm trạng Lữ Mặc Ngôn rung động, lại lần nữa cúi thấp đầu.
Nụ hôn này lưu luyến nhẹ nhàng, không thể tách rời.
Thật lâu sau hắn mới buông nàng ra, giọng nói khàn khàn nhẹ hỏi bên tai nàng: “Nương tử, đêm nay chúng ta có thể hay không?”
Chuyện hôm nay khiến lòng hắn sợ hãi.
Nhân sinh khổ đoản (1), hắn không muốn lãng phí thời gian chờ đợi nữa. Hắn vô cùng muốn có được nàng, muốn cùng nàng làm phu thê chân chính.
(1) cuộc sống quá ngắn



