Tô Cẩn kéo Tô Vũ tránh sang một bên để tránh bị thương vạ lây. Lữ Mặc Ngôn thì chắn trước mặt hai người, bảo vệ hai người chặt chẽ không lọt giọt nước.
Nhìn bộ dáng chật vật chạy trốn của mẫu nữ Dương thị, trong lòng Tô Cẩn vô cùng thoải mái.
Nàng cũng không ngờ rằng thê tử Trương Thiên Hùng lại hung dữ như vậy, xem ra ngày thường Trương Thiên Hùng cũng chỉ dám ở bên ngoài làm mưa làm gió, trong nhà chỉ sợ rắm cũng không dám thả.
“Dừng tay.” Lúc này có một đoàn người đi vào tiểu viện, dẫn đầu là một nam nhân trung niên.
Trương Ngọc Tiên đi bên cạnh, vậy chắc vị này chính là trưởng trấn trấn Thanh Thủy.
Mã Thúy Hoa thấy ông ấy đến thì không dám lỗ mãng. Nàng ta vứt gậy gỗ trong tây, dùng sức bấu bắp đùi mình một cái, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc kể lể với trưởng trấn: “Thúc phụ, Trương Thiên Hùng và con hồ ly tinh này làm chuyện xằng bệnh sau lưng con, ngài nhất định phải làm chủ cho Thúy Hoa!”
Trưởng trấn nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, gân xanh ở trán nhảy thình thịch: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Phụ thân, chuyện là như thế này.” Trương Ngọc Long vội vàng nói nhỏ một lúc bên tai phụ thân nhà mình, đem chuyện đã qua thêm mắm dặm muối nói một lần.
Trưởng trấn nghe xong tức đến mức râu cũng dựng ngược lên: “Trương Thiên Hùng, ngày bình thường ta khuyên bảo ngươi như thế nào, ngươi xem lời ta là gió thoảng bên tai sao? Bây giờ ngươi làm ra chuyện hoang đường như thế này, ta xem ngươi thu dọn như thế nào.”
Trương Thiên Hùng lảo đảo chạy đến trước mặt ông ấy: “Thúc phụ, không phải như vậy, con cũng là bị người khác làm hại, là nàng ta.”
Trương Thiên Hùng nói rồi đưa tay chỉ về phía Tô Cẩn, lúc nhìn thấy ánh mắt khát máu của Lữ Mặc Ngôn, toàn thân hắn ta run lên một cái, ngón tay nhanh chóng chuyển hướng về phía Tô Kha: “Là nàng ta, là nàng ta thiết kế bẫy dẫn dụ con đến đây, con cũng chỉ thân bất do kỉ (1) mà thôi, vậy mới có thể…”
(1) chuyện bản thân không làm chủ được
“Trương Thiên Hùng, tên súc sinh nhà ngươi, ngươi ngậm máu phun người, ta… ta muốn giết ngươi.”
Tô Kha vốn đã bị Trương Thiên Hùng tra tấn đi chết sống lại, sau đó lại bị Mã Thúy Hoa hành hung một trận, đánh đến mức gãy chân nàng ta.
Lúc này nàng ta nghe Trương Thiên Hùng đẩy hết tội lỗi lên đầu mình, làm nàng ta xấu hổ giận dữ không chịu nổi, hoàn toàn mất lí trí, nàng ta nắm lấy cục đá trên đất đập về phía Trương Thiên Hùng.
“Kha Nhi.” Dương thị nhanh chóng ôm lấy nàng ta, không cho nàng ta làm việc gì xúc động. Bà ta ở trong lòng cân nhắc một phen, cuối cùng ôm Tô Kha quỳ xuống khóc lóc kể lể với trưởng trấn: “Trưởng trấn đại nhân, mặc dù như thế nào thì nữ nhi nhà ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch, hôm nay nàng lại bị chất tử nhà ngài làm chuyện ô nhục như thế này, dù như thế nào ngài cũng phải cho nữ nhi nhà ta một công đạo, nếu không một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ ngay cả mặt mũi ngài cũng khó giữ.”
“Ngươi…” Trưởng trấn trợn mắt nhìn Dương thị: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Mặt Dương thị không thay đổi: “Tiểu phụ nhân không dám, tiểu phụ nhân chỉ muốn xin trưởng trấn đại nhân cho nữ nhi của ta một con đường sống, nếu không hôm nay hai mẫu nữ chúng ta chỉ có thể chết ở chỗ này.”
“Ngươi…” Trưởng trấn bị tức không nhẹ, nhưng ông ấy cũng biết rõ một khi chuyện này vỡ lở ra thì không ai có lợi cả.
Ông ấy đè lửa giận trong lòng xuống, nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Dương thị nói: “Ta muốn Trương Thiên Hùng phụ trách với nữ nhi của ta, nạp nàng làm thiếp.”
Mã Thúy Hoa nghe vậy, tức giận mắng: “Ngươi đừng có mơ, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con hồ ly tinh này vào cửa.”
Tô Kha cũng níu lấy ống tay áo Dương thị, nước mắt rơi như mưa, liều mạng lắc đầu: “Mẫu thân, con không muốn làm thiếp của hắn ta.”
Dương thị thấp giọng trách mắng nàng ta: “Kha Nhi, con không thể có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy được! Bây giờ con đã mất đi sự trong sạch, sau này còn ai muốn con nữa? Hơn nữa, một cô nương chưa xuất giá như con qua lại với một người có thê, nếu chuyện này truyền đến thôn Tô gia, truyền đến tai trưởng thôn, chỉ sợ hắn sẽ nhét con vào lồng heo dìm nước!”
Tô Kha nghe vậy thì toàn thân run lên, lập tức sụp đổ, nghẹn ngào khóc rống.
Trưởng trấn cũng không muốn làm lớn chuyện này, sợ làm lớn hơn sẽ ra mạng người, ông ấy nói ngay: “Được, việc này làm theo ý ngươi nói. Thiên Hùng, ngươi thú nàng ta đi!”
Mặc dù Trương Thiên Hùng không nhìn trúng Tô Kha, nhưng việc đã đến nước này, có thể dọn dẹp kết quả đã tốt rồi, hắn ta vội vàng đáp ứng: “Vâng, thúc phụ.”
Mã Thúy Hoa tức giận bất bình: “Thúc phụ, sao ngài lại có thể để loại hồ ly tinh này vào cửa chứ? Con không đồng ý.”
Trưởng trấn trách cứ: “Thúy Hoa, ngươi không cho nàng ta vào cửa, chẳng lẽ còn muốn nàng ta làm loạn đến huyện nha, để huyện lão gia bắt Thiên Hùng đi ngươi mới hài lòng sao? Còn nữa, nếu không phải ngày thường ngươi không đánh thì mắng Thiên Hùng, không có sự hiền dịu của một thê tử thì sao hắn lại có thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy được?”
“Con…” Mã Thúy Hoa á khẩu không trả lời được.
Trương Thiên Hùng nghe thúc phụ mình nói vậy, đột nhiên bùng nổ cảm xúc, khóc ròng ròng: “Thúc phụ, cuối cùng ngài cũng nói thay chất nhi một lời công đạo rồi! Những năm nay chất nhi phải nhận hết các loại ức hiếp và ngược đãi của nàng ta, trong nhà có một con cọp cái, con có nhà mà không dám về, chỉ có thể trốn ở bên ngoài.”
“Ngươi còn mặt mũi mà nói sao?” Trưởng trấn tức giận tát hắn ta một bạt tai: “Những năm nay ngươi dùng tên tuổi của ta bên ngoài như cáo mượn oai hùm, mặt mũi cả ta cũng bị ngươi làm mất hết rồi. Nếu không phải do từ nhỏ ngươi đã không còn phụ mẫu, không nơi nương tự thì ta cũng không muốn quản ngươi. Hôm nay ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, nếu như ngươi còn dám dùng tên tuổi ta ở ngoài làm xằng làm bậy thì cũng đừng trách thúc phụ ta trở mặt vô tình.”
Trương Thiên Hùng nào dám nhiều lời, vội vàng chịu thua: “Thúc phụ, con biết sai rồi, sau này con cũng không dám nữa.”
“Được, việc này dừng lại ở đây, nếu người nào dám lan truyền ra ngoài, ta tuyệt đối không tha thứ.” Ánh mắt sắc bén của trưởng trấn đảo qua đám người, lúc nhìn thấy Lữ Mặc Ngôn và Tô Cẩn thì ngẩn người: “Hai vị là?”
Trương Ngọc Long vội vàng giới thiệu: “Phụ thân, vị này chính là đồng môn hảo hữu kiêm bạn cùng phòng con nhắc đến với ngài, Lữ Mặc Ngôn. Vị này là nương tử của hắn, Tô Cẩn.”
Trương Ngọc Tiên cũng kéo cánh tay Lữ Mặc Ngôn: “Phụ thân, Tô Cẩn cũng là hảo hữu của nữ nhi.”
Trưởng trấn nghe vậy thì cười nói: “Hóa ra là hảo hữu của Long Nhi và Tiên Nhi! Lão phu đã sớm nghe hai huynh muội bọn họ nhắc đến hai vị, chuyện hôm nay khiến hai vị chê cười rồi!”
Tô Cẩn vội vàng nói: “Trưởng trấn quá lời, chuyện hôm nay phu thê chúng ta tất nhiên sẽ không nói ra nửa lời, trưởng trấn cứ yên tâm.”
“Tốt, tốt, hai vị có rảnh thì thường đến quý phủ chơi, lão phu cáo từ trước.”
Sau khi trưởng trấn rời đi, Mã Thúy Hoa lập tức khôi phục lại bản tính, nàng ta giận dữ chỉ vào Tô Kha: “Hay cho con hồ ly tinh nhà ngươi, muốn vào cửa nhà ta đúng không? Được! Chờ ngươi qua rồi, xem lão nương chỉnh chết ngươi như thế nào.”
Tô Kha trốn trong ngực Dương thị run lẩy bẩy không dám lên tiếng.
“Hừ.” Mã Thúy Hoa khịt mũi nhìn nàng ta khinh thường, sau đó lập tức véo tai Trương Thiên Hùng: “Trương Thiên Hùng, việc hôm nay chưa xong đâu, chúng ta chậm rãi về nhà tính sổ chuyện này.” Nói xong dắt hắn ta rời đi.
“Kha Nhi, mau đứng lên.” Dương thị dìu Tô Kha đứng lên.
Hai chân Tô Kha run lẩy bẩy, bắp chân đùi phải đã gãy cương, chỗ mắt cá chân lộ ra bên ngoài có dòng mái uốn lượn chảy xuống.
Tóc mai nàng ta lộn xộn, mặt xám như tro, hai mắt trống rỗng vô hồn, dáng vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống.
Toàn thân Dương thị cũng đều là vết thương, bà ta chật vật đỡ lấy Tô Kha rời đi. Lúc đi qua người Tô Cẩn, hai mắt bà ta như có độc mà nhìn về phía nàng: “Tô Cẩn, nhất định ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Tô Cẩn lạnh lùng nhìn mẫu nữ hai người: “Gặp báo ứng cũng là mẫu nữ hai người gặp báo ứng trước.”
Tô Cẩn tự nhận mình không phải người tốt lành gì, nhưng những chuyện nàng làm đều không thẹn với lương tâm, dù có gặp báo ứng nàng cũng không sợ. Nhưng trước đó nàng tuyệt đối sẽ kéo theo mẫu nữ hai người chôn cùng với mình.



