Lúc này, Tô Tiến Dĩnh nắm chặt cái khăn trong tay, đầu cúi xuống, cặp mắt đỏ bừng nhìn trên mặt đất.
Cho dù nghe thấy hắn nguyền rủa nhi tử của mình ở trước mặt mọi người, bà cũng không làm được gì. Thủ đoạn của Tần vương tàn nhẫn, toàn bộ thiên hạ này không người nào không biết, không người nào không sợ!
Giờ khắc này, sợ hãi sâu sắc và thù hận ngập tràn đang cắn xé bà. Đôi môi bà run rẩy không ngừng nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Nếu thế tử phu nhân không nói lời nào, vậy bổn vương coi như ngươi không còn lời nào để nói!”
Lý Tông Diệp quay sang nhìn Tô lão thái gia, thản nhiên lên tiếng: “Tô thượng thư, bổn vương mời Tô tứ tiểu thư đến Vương phủ, ngài đáp ứng không?”
Tô Chiêm khom người vái chào, khóe miệng kéo lên một nụ cười khó coi, quay sang Tô Thiển Ly đang ở một bên: “A Ly, ngươi có bằng lòng không?”
Thoáng cái đã đẩy sang cho Tô Thiển Ly!
Đúng là cáo già!
Ánh mắt sắc bén của Tô Thiển Ly nhìn thoáng qua Tô lão thái gia, rồi khom lưng hành lễ với Tần vương Lý Tông Diệp.
“Được ạ!”
Sau khi Tô Thiển Ly từ biệt Tô lão phu nhân thì lập tức bước đến chỗ Tần vương.
Bước chân ổn định vững vàng, không hề mất trật tự.
Mọi người trơ mắt nhìn Tô Thiển Ly theo Tần vương ra khỏi Ngọc Ly Các, chỉ chốc lát sau bóng dáng đã biến mất.
Tô Thiển Ly lên xa giá của Tần vương, tự giác ngồi ở ghế dưới.
Nàng không hề phát hiện xa giá hôm nay cưỡi không phải là chiếc mà thiên tử ban cho lần trước.
Nàng vẫn luôn cúi đầu thuận theo, không nói bất cứ lời nào.
Trong đầu rối như tơ vò, nghĩ mãi vẫn không ra, cho dù cô mẫu không thích mình vì Phùng Kinh Mặc bị hạch tội vụ tiệm sách Vạn Quyển, thêm chuyện hắn chịu nhục trong tiệc sinh thần, thì cùng lắm sau này bà không nhận đứa chất nữ này mà thôi.
Làm gì đến nỗi muốn mạng của nàng?
Cô mẫu đối xử với nàng làm gì có tình thân!
Chỉ có thù sâu oán nặng mới hành động như vậy!
“Cầm lấy xem đi!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Tô Thiển Ly mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Tông Diệp cầm một tờ giấy trong tay.
Nàng mờ mịt nhận lấy, mở ra xem, chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức mở to mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Trên giấy là thông tin Võ Tiến đưa cho Lý Tông Diệp, điều tra về Tô Tiến Dĩnh.
Tiệc ngắm hoa năm đó, Thái Lệ Nương và Tô Tiến Nghĩa tự định chung thân, Tô Tiến Nghĩa làm phu nhân đau lòng vì chuyện đó.
Trước đây đã có người thấy Tô Tiến Dĩnh ở bên cạnh Thái Lệ Nương, hai người đã qua lại từ lâu.
Trong đầu Tô Thiển Ly kêu ong ong, lập tức loạn thành một đống.
Trong lòng chỉ có một giọng nói: nhất định cô mẫu biết rõ chuyện của phụ thân và Thái Lệ Nương!
Có lẽ chính bà ta đã thúc đẩy một tay!
Vì sao?
Vì sao bà lại đối xử với nhị tẩu của mình như vậy, lúc ấy nương vừa vào cửa không lâu, làm thế nào lại đắc tội với bà!
Tô Thiển Ly cảm thấy như đã nắm được một góc của âm mưu này nhưng lại như không tóm được gì.
Ngơ ngẩn nhìn chữ viết trên tờ giấy trong tay, trong lòng như một cuộn chỉ rối.
Đột nhiên nàng cảm thấy thân mình chao đảo, cả người ngã về phía sau, ngoài tấm mành vang lên tiếng ngựa hí, còn có tiến hạ nhân tạ tội.
Nàng chưa kịp phản ứng thì cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi long tiên hương mát lạnh đập vào mặt, lọt vào tầm mắt là một gương mặt tuấn tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đa… Đa tạ điện hạ…”
Tô Thiển Ly vô thức nhớ đến người mình, nàng giãy giụa một chút nhưng chẳng thể nhúc nhích.
Lúc này nàng mới phát hiện cả người mình đã ở trong ngực Lý Tông Diệp.
Lý Tông Diệp nhìn vào mắt nàng, nói từng chữ:
“Vì tờ giấy này nên lòng rất loạn à?”
Tô Thiển Ly máy móc gật đầu, đang muốn mở miệng thì chỉ cảm thấy trên môi ấm áp, mùi long tiên hương mát lạnh ập vào mặt.
Nàng giật mình, cặp mắt trừng lớn, tất cả cảm giác trên người đều tập trung trên môi.
Tê, dại…
Hắn… Hắn đang làm gì vậy?
Trong đầu của nàng vang lên một tiếng ầm, lập tức trống rỗng.
Toàn bộ đầu óc không còn cách nào suy nghĩ nữa, ngay cả hô hấp cũng quên…
Dường như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới trôi qua một lúc. Khi rời khỏi môi nàng, Lý Tông Diệp mới ngẩng đầu lên.
Vào lúc này, cặp mắt hắn vô cùng trong suốt, bớt đi vẻ lạnh lùng của ngày xưa, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn thản nhiên nói:
“Được rồi, bây giờ ngươi còn có chuyện càng phiền hơn cần suy xét!”
Tô Thiển Ly đối diện với đôi mắt của hắn, trong lòng thầm giật mình, tất cả luống cuống lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi.
“Thật ra điện hạ không cần phải làm vậy chỉ vì muốn giúp ta!”
Nói xong, nàng sử dụng cả tay chân bò ra khỏi ngực hắn.
Nhưng vừa bước được một bước, dưới chân lại bị vướng, cả người ngã xuống giường một lần nữa.
Vừa rồi bị Tô Tiến Dĩnh làm nhục, nàng vì Tô lão phu nhân mà có thể giả vờ như không có chuyện gì!
Lúc bị hắn mạo phạm, nàng dùng vẻ hờ hững để bảo vệ mình, nói với bản thân không cần để ý!
Nhưng một cú ngã nhẹ nhàng lại áp đảo một cọng rơm cuối cùng trong lòng của nàng.
Tất cả khuất nhục trong lòng đều hóa thành nước mắt chảy đầy mặt.
Chỉ thấy nàng ngã xuống giường, nước mắt như hạt châu đứt dây, cứ rơi xuống mãi nhưng không có một tiếng khóc nào.
Trong lòng Lý Tông Diệp đầy hoảng hốt, trong mắt không kìm được mà lộ ra vẻ áy náy, một tay ôm nàng vào trong ngực.
“Xin lỗi, ta mạo phạm ngươi, nhưng ta… Kìm lòng không nổi!”
Hắn nói hắn kìm lòng không nổi?
Sao có thể?
Đường đường là Tần vương điện hạ, muốn nữ tử như thế nào không phải chỉ cần hạ bút thành văn ư, sao hắn lại coi trọng một người kém may mắn như mình!
“Thật xin lỗi…”
Giọng nói của hắn trầm thấp, ngập tràn ý xin lỗi.
Tô Thiển Ly dựa vào lòng ngực của hắn, ngửi mùi hương chỉ có trên người hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, giáp sắt và kiên cường luôn mang trên người vào cả ngày hôm nay lập tức sụp đổ.
Nước mắt vốn không nghe theo sự sai bảo, vẫn cứ chảy mãi không ngừng.
Dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của Lý Tông Diệp cũng bị nước mắt của Tô Thiển Ly dội sạch sẽ, bây giờ trong mắt hắn chỉ còn nỗi lo lắng và áy náy.
Bàn tay đặt trên lưng Tô Thiển Ly vẫn vỗ nhẹ nhàng, động tác vụng về nhưng không dừng lại.
Chẳng biết qua bao lâu, người trong lòng đã ngừng thút thít nỉ non, hô hấp cũng nhẹ hơn nhiều.
Chỉ thấy đầu nàng cọ cọ vào ngực hắn, tìm được vị trí thoải mái thì tiếp tục ngủ say mất tiêu.
Lý Tông Diệp phát hiện điểm này, cả cơ thể cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám!
Xa giá dừng ở cửa Tần vương phủ, Võ Tiến định đi lên bẩm báo với chủ tử.
Mành xe khẽ động, Lý Tông Diệp ôm một nữ tử ra khỏi xe ngựa.
Cả người nữ tử bị áo khoác che hơn nửa, chỉ lộ ra một góc làn váy màu hồng đào.
Nếu không phải Võ Tiến đi theo từ đầu thì hắn không dám tin vào cảnh nhìn thấy trước mắt.
Lý Tông Diệp không thèm nhìn xe lăn trên mặt đất, cố nén đau nhức trên đùi mà ôm người trong ngực bước vào cửa lớn Vương phủ.
Vượt qua hơn nửa cái Vương phủ, lập tức vào viện Vô Danh, nhìn lướt qua Thị Thư đang bước ra nghênh đón, hắn thản nhiên nói:
“Thu dọn phòng khách!”
Thị Thư vội vàng nhìn lướt qua thì biết trong ngực chủ tử đang ôm một nữ tử. Nàng vội vã khom người đáp ứng, sau đó bước nhanh về phòng cho khách ở một bên.
Trong mộng, một lúc Tô Thiển Ly thấy tay mình dính đầy máu loãng trên người mẫu thân, lúc thì thấy vẻ mặt cười điên cuồng của Thái lệ Nương và Tô Tiến Dĩnh, trong chốc lát lại thấy cặp mắt lạnh lẽo của phụ thân.
Nàng muốn trốn nhưng không thể trốn thoát, muốn tránh cũng không thể tránh được, sống không bằng chết!
Vào giây tiếp đó, một mùi hương mát lạnh đánh úp lại. Nàng như tìm được cọng rơm cứu mạng, bắt ngay lấy mà không thèm nghĩ ngợi, cũng không muốn buông tay…
Trong phòng khách của Vô Danh viện, Tô Thiển Ly đang ngủ trên giường.
Đôi tay nàng túm chặt lấy tay Tần vương Lý Tông Diệp, ôm vào ngực.
Lý Tông Diệp ở cạnh cũng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hắn thuận thế ngồi xuống giường.
Chỉ thấy tay hắn lướt qua sợi tóc trên mặt nàng, động tác nhẹ nhàng như đang đối mặt với bảo vật trân quý nhất trên đời.
Thị Thư đứng bên cạnh nên nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối, trong lòng đầy hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên nàng thấy chủ tử như vậy!
Nàng không tự chủ được mà liếc nhìn nữ tử ở trên giường.
Chỉ thấy hai mắt nàng ấy nhắm nghiền, trên trán còn có một chút mồ hôi, vẻ mặt bình tĩnh, dường như thứ nàng đang ôm trong ngực chính là cả thế giới của mình!


