Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 70: Nhận lấy Thị Thư

Chương 70: Nhận lấy Thị Thư

2:31 chiều – 24/09/2025

Không biết qua bao lâu, Tô Thiển Ly mới giãy giụa mở mắt ra.
Đập vào mắt là một dãy nến và một nha hoàn đang ghé vào bên giường ngủ mất rồi.
Nàng nhìn lên đỉnh màn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Mình đang ở đâu?
Một hồi lâu sau nàng mới nhớ tới từng cảnh từng cảnh xảy ra trước đó, ký ức cuối cùng của nàng chính là lúc ở trong lòng Lý Tông Diệp…
Tô Thiển Ly lập tức ngồi dậy khiến nha hoàn bên giường bừng tỉnh.
Nha hoàn lập tức đứng dậy, cong lưng hành lễ: “Tiểu thư, đã sai người trong phòng bếp hâm nóng đồ ăn, ngài có muốn dùng một chút không?”
Giọng nói của nàng trong trẻo dễ nghe, không hề có một chút gì gọi là buồn ngủ.
Lúc này Tô Thiển Ly mới nhận ra nha hoàn mặt tròn trước mặt chính là người dẫn nàng đến phòng bếp của Tần vương phủ, tên là Thị Thư.
Nàng hỏi với một giọng khàn khàn:
“Thị Thư, giờ nào rồi?”
Trong lòng Thị Thư giật mình một cái, bản thân chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, hầu hạ nàng một lần mà nàng có thể nhớ rõ tên của mình.
Nàng đè nén cảm giác này xuống đáy lòng, xoay người nhìn đồng hồ cát ở một bên rồi trả lời:
“Tô tứ tiểu thư, vừa qua giờ mão, trời sắp sáng rồi!”
Ánh mắt của Tô Thiển Ly quay qua nhìn ngoài cửa sổ, nàng thấy bên ngoài đã có một chút ánh sáng mơ hồ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vì bản thân đã ngủ lâu như vậy.
“Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Bẩm tiểu thư, chủ tử ở nhà chính…”
Chủ tử ở cạnh giường trông cả một đêm, vừa mới rời đi.
Thị Thư cứng rắn nuốt trở lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng.
Chủ tử không cho nàng nói thì nàng tuyệt đối không được thổ lộ một chút gì!
“Ờ… Ta muốn tắm rửa…”
“Vâng, Tô tứ tiểu thư chờ một lát, nô tỳ lập tức đi sắp xếp!”
Trong phòng ngủ nhà chính, Lý Tông Diệp nằm trên giường, trên người còn mặc quần áo vào ban ngày.
Hắn bình tĩnh nhìn nếp nhăn ở tay áo bên trái, đây là dấu vết nàng ôm suốt một đêm đã in lại.
Nàng ôm cánh tay hắn suốt một đêm, hắn cũng nhìn nàng cả một đêm.
Với hắn mà nói thì nàng thật sự rất đặc biệt!
Nếu là trước kia, hắn cũng không tưởng tượng được có một ngày bản thân sẽ làm ra những hành động và ý tưởng kỳ lạ này!
Nghe thấy một chút tiếng động, Lý Tông Diệp ngồi dậy, sửa sang lại rồi ngồi vào tháp. Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân của nha hoàn vang lên ngoài viện.
Mãi đến khi cửa phòng khách lại mở ra, hắn mới sửa sang quần áo rồi đứng lên, chịu đựng cơn đau nhức trên đùi mà kéo mình ra cửa phòng.
Chỉ thấy Tô Thiển Ly mặc y phục màu hồng đào đứng trong viện, nàng đang ngẩn người nhìn một cành cây đang ra hoa.
Nghe thấy tiếng động, nàng xoay người lại, khom người hành lễ với hắn.
“Đa tạ điện hạ đã giải vây giúp tiểu nữ vào ngày hôm qua, nếu không còn chuyện gì quan trọng, tiểu nữ xin cáo lui trước…”
“Ngươi không về một đêm, giải thích với người trong phủ thế nào đây?” Lý Tông Diệp lập tức cắt ngang lời nói của nàng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong lòng Tô Thiển Ly tức giận, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Lý Tông Diệp.
Trong mắt còn viết: Ngươi còn biết hả, nếu ngươi để nha hoàn gọi ta dậy, đêm qua chạy về phủ thì không phải sẽ không có chuyện như lúc này ư!
Nhưng nàng biết, đều do mình sai, do mình ngủ quên, không thể đẩy sai lầm một đêm không về như vậy lên người hắn.
“Bổn vương thấy ngươi ngủ một giấc ngon lành còn quan trọng hơn tất cả!”
Dường như Lý Tông Diệp hiểu rõ suy nghĩ của nàng nên chợt lên tiếng.
Tô Thiển Ly đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Lý Tông Diệp, trong lòng chấn động, sau khi hiểu được lời nói của hắn thì trên mặt đỏ ửng.
Sao lúc nào, ở đâu hắn cũng có thể nói ra những lời kiểu như này vậy?
Mặt nàng đỏ ửng như ánh bình minh lộ ra lúc sáng sớm, vừa đáng yêu vừa tràn đầy hy vọng.
Lý Tông Diệp nhìn nàng không chớp mắt, chân không tự chủ được mà bước về phía trước, đến lúc cách nàng nửa bước thì mới khó khăn dừng lại.
“Yên tâm, tối hôm qua ta đã phân phó hạ nhân về bẩm báo rồi!”
Trong lòng Tô Thiển Ly rất tò mò, sớm đã quên mất dáng vẻ e lệ, vội ngẩng đầu dò hỏi: “Điện hạ nói thế nào?”
“Tối hôm qua, xa giá của Tần vương phủ đưa ngươi đến Hộ Quốc Công phủ. Đến đêm, xe ngựa của Tần vương phủ dừng ở cửa Hộ Quốc Công phủ. Xuống xe là một nữ tử mặc y phục màu hồng đào, hạ nhân đi lên chào hỏi, gọi người đó là ‘Tô tứ tiểu thư’. Dân chúng ở gần đó đều nghe thấy!”
Lông mày Tô Thiển Ly giãn ra, khóe miệng chứa ý cười, vào giây tiếp theo lại cảm thấy khó hiểu: “Tại sao trong phủ ngoại tổ phụ lại đồng ý?”
“Thế gia muốn móc nối với bổn vương quá nhiều, chỉ cần trao đổi lợi ích mà thôi. Bọn họ chỉ cần bịa đặt một chút sẽ có được thứ mình cần, vậy sao lại không muốn!”
Tô Thiển Ly gật đầu, trong lòng lại chùng xuống.
Có một câu Tô Tiến Dĩnh nói đúng, giả sử Vệ Quốc Công phủ muốn bắt nàng thì nàng thật sự không còn chỗ trốn!
Lý Tông Diệp nhìn ra nỗi cô đơn trong mắt Tô Thiển Ly, hắn đỡ bả vai nàng, nghiêm túc nói:
“Ngươi nhớ kỹ, Tần vương phủ chính là nhà của ngươi, mãi mãi là nhà của ngươi! Những thứ khác không liên quan, ngươi không nhận cũng vậy!”
Tô Thiển Ly bị lời nói của hắn làm sững sờ tại chỗ, nàng giật mình nhìn Lý Tông Diệp, trong lòng nổi lên cơn sóng cao tận trời!
Người khác thấy nàng tránh còn không kịp.
Chỉ có hắn luôn để ý đến nàng như vậy!
“Vì sao…”
“Ngươi tặng ta hoa hồng, ta trả ngươi mật ngọt!”
Lý Tông Diệp nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Người đời đối xử với hắn là kiểu giữ kín như bưng, tránh còn không kịp!
Chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Ở trước mặt hắn, khi thì nàng dịu dàng như nước, khi lại xinh đẹp như chim hoàng oanh, khi đau lòng khóc lớn, lúc vui vẻ thì mặt mày đều mỉm cười!
Nàng không coi hắn trở thành một người quyền thế ngập trời, một Tần vương khiến người ta nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật, mà coi hắn trở thành một Tần vương có máu có thịt.
Một Tần vương khác với người trong mắt thế nhân!
“Chủ tử…”
Đúng lúc này một giọng nam truyền đến, Tô Thiển Ly lấy lại tinh thần mới phát hiện mình và Lý Tông Diệp đứng kề một chỗ, sát rạt nhau.
Không biết từ khi nào một đám người đã đứng ở cửa viện.
Trời!
Tô Thiển Ly lui về phía sau một bước, thật sự muốn trốn về phòng.
Lý Tông Diệp lại cầm tay nàng, kéo nàng đến bàn đá bên cạnh đó rồi ngồi xuống.
“Thị Thư!”
Thị Thư mau chóng tiến lên, khom người vái chào Lý Tông Diệp: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Từ hôm nay, bổn vương ban ngươi và Thị Họa cho Tô tứ tiểu thư, ngươi phải theo sát bảo vệ an nguy của nàng, không được thất trách!”
Thị Thư khom người vái chào: “Nô tỳ tuân mệnh!”
Thị Thư lại quay sang nhìn Tô Thiển Ly ở một bên, cong lưng vái chào: “Nô tỳ Thị Thư bái kiến Tô tứ tiểu thư!”
Ánh mắt Tô Thiển Ly chuyển từ trên mặt Thị Thư sang mặt của Lý Tông Diệp, trong mắt đầy vẻ không tán thành.
“Điện hạ, bồi dưỡng một thuộc hạ đắc lực thật sự không dễ dàng. Võ công của Thị Thư cao, lại là người lanh lợi và cẩn thận tỉ mỉ, tiểu nữ không thể nhận! Hơn nữa tiểu nữ có thể tự chăm sóc tốt bản thân, điện hạ yên tâm!”
Lý Tông Diệp gắp một đũa thức ăn đến cái bàn nhỏ của nàng, thản nhiên nói:
“Ngươi có thể chăm sóc tốt bản thân mà hôm qua bị người ta ức hiếp thành ra như thế à? Hay là ngươi không thích Thị Thư…”
“Sao lại thế được? Từ lần đầu tiên tiểu nữ nhìn thấy nàng ấy đã rất thích nhưng không biết nàng có thích ta không?” Tô Thiển Ly vội vàng cắt ngang lời Lý Tông Diệp.
“Nàng ấy là hạ nhân, bảo vệ ngươi là nhiệm vụ của mình, làm gì có chuyện nàng ấy có thích hay không!”
Tô Thiển Ly nhìn thoáng qua Lý Tông Diệp, rất không tán thành.
“Nếu đi theo ta, nàng ấy cần phải cam tâm tình nguyện, nhất định không thể để bản thân chịu ấm ức!”
Ánh mắt Tô Thiển Ly chuyển sang nhìn Thị Thư trước mặt, nàng hỏi:
“Thị Thư, theo ta đến Thượng Thư phủ phải đối mặt với những chuyện lục đục trong nội viện, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, có bằng lòng đến đó hay không? Không cần vội, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
“Tiểu thư, nô tỳ nguyện ý!” Thị Thư khom người vái chào, không hề dây dưa hay dài dòng.