Vương ma ma và Hầu Kỳ thấy Tô Tiến Dĩnh hùng hổ đứng ở cửa Ngọc Ly Các, phía sau còn dẫn theo một đám hạ nhân.
Hai người không tự chủ được mà tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô Thiển Ly, khuất thân hành lễ với Tô Tiến Dĩnh.
Trong lòng Tô Thiển Ly cảm thấy ấm áp, nàng lập tức đi ra nhìn thẳng Tô Tiến Dĩnh.
“A Ly thỉnh an cô mẫu!”
“Đừng giả mù sa mưa, bây giờ ngươi đã là khách quý của Tần vương phủ đấy. Lễ như vậy, ta không nhận nổi!”
Tô Thiển Ly biết những lời hôm qua Lý Vũ Hi răn dạy Phùng Kinh Mặc trước mặt mọi người đã truyền đến tai Tô Tiến Dĩnh.
Tô Thiển Ly khinh thường khua môi múa mép với bà, mau chóng hành lễ xong rồi cúi đầu đứng ở một bên.
Vì tổ mẫu, nên nàng phải nhịn cơn tức này!
Nhưng luôn có người không muốn bỏ qua mọi chuyện!
Tô Tiến Dĩnh bước lên một bước, đứng trước mặt Tô Thiển Ly, hai mắt nén giận, khí thế ác liệt.
“Nói, chuẩn bị chạy đi đâu? Hộ Quốc Công phủ? Hay là biệt trang của Tô phủ? Nhưng ta thật sự muốn biết, Vệ Quốc Công phủ muốn bắt ngươi thì còn nhà nào dám che chở cho ngươi!”
Tô Thiển Ly nhìn thẳng mặt vị cô mẫu này, chỉ thấy đôi mắt phượng của Tô Tiến Dĩnh cực kỳ giống dáng vẻ của Tô lão phu nhân khi còn trẻ.
Nhưng vì sao tính tình lại kém nhiều như vậy?
Tô Thiển Ly hít sâu một hơi, nhàn nhạt lên tiếng: “Cô mẫu nghe lầm rồi, ta là Tứ tiểu thư của Tô phủ, không làm ra chuyện gì không có tính người, vì sao ta phải chạy trốn?”
“Không làm ra chuyện gì không có tính người?” Tô Tiến Dĩnh cười điên cuồng như nghe được chuyện cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Tô Thiển Ly, đồ sao tang môn nhà ngươi, đã khắc chết nương của mình, bây giờ lại bắt đầu khắc Mặc Nhi của ta, làm hại Mặc Nhi nhà ta… Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi đừng mơ bước chân vào Vệ Quốc Công phủ. Nếu đời này Mặc Nhi nhà ta không có con nối dõi, ta sẽ khiến Tô Thiển Ly ngươi mãi mãi không gả được cho người khác, không được chết tử tế…”
“Câm mồm!”
Một tiếng rống đầy tức giận chợt vang lên, mọi người xoay đầu thì thấy Tô lão phu nhân chống quải trượng đứng ở cửa viện. Bà chỉ vào Tô Tiến Dĩnh, tức giận đến nỗi run rẩy cả người.
“Ngươi… Ngươi chính là cô cô ruột của A Ly, sao có thể nói ra lời độc ác như vậy?”
Tô Tiến Dĩnh lập tức rít gào:
“Cô cô ruột? Nực cười, Tô Thiển Ly kia có đối đãi với ta như cô cô ruột không? Án mạng ở tiệm sách Vạn Quyển, rõ ràng nàng ta đã thấy hung thủ nhưng khi quan sai hỏi, nàng ta không nói thêm câu nào. Vào tiệc sinh nhật ngày hôm qua, nàng câu dẫn Mặc Nhi trước, đến khi chuyện bị bại lộ thì nhục nhã Mặc Nhi của ta ở trước mặt nhiều người như vậy… Mặc Nhi chính là tiểu thế tử của Vệ Quốc Công phủ, ta chỉ có một đứa nhi tử như vậy mà lại bị nàng ta hủy hoại hết lần này đến lần khác! Bị Quốc Tử Giám xoá tên, bị bạn cùng trường ghét và trào phúng, bây giờ còn nằm trên giường, sống chết không rõ. Tất cả cũng vì nàng ta, cái đồ sao tang môn!”
Tô Tiến Dĩnh chỉ vào Tô Thiển Ly, than thở khóc lóc, trên mặt hiện đầy vẻ tàn nhẫn, ước gì có thể tróc da lột xương Tô Thiển Ly!
Tô lão phu nhân nhìn nữ nhi đang điên cuồng trước mắt, ngay cả hình tượng cũng không còn, trong lòng đau xót, bà dịu giọng khuyên nhủ:
“Chỉ là chuyện này nối đuôi chuyện khác nên mới cuốn A Ly vào trong đó. Từ đầu đến cuối A Ly không làm gì cả. Mặc Nhi bị trọng thương, vi nương biết trong lòng ngươi rất khổ, nhưng ngươi không thể không phân trái phải cứ đi chỉ trích A Ly! Ngươi còn tuyên bố, thân thể Mặc Nhi mà làm sao sẽ khiến A Ly dùng cả đời chôn theo, đây đâu phải lời nói của một người cô cô…”
Hai mắt Tô Tiến Dĩnh đẫm lệ nhìn Tô lão phu nhân, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Bà chỉ vào Tô Thiển Ly mà than thở khóc lóc:
“Nương, nàng chỉ là một tôn nữ, còn ta chính là nữ nhi ruột của ngài, Mặc Nhi là ngoại tôn của ngài. Bây giờ Mặc Nhi không rõ sống chết… Ngài lo lắng an ủi ta như thế, nhưng vẫn chỉ trích ta rồi giành cả tấm lòng để bảo vệ tôn nữ của mình! Vì sao chứ?”
Tô Tiến Dĩnh nhìn Tô lão phu nhân, không ngừng lắc đầu, vô cùng thất vọng.
Tô lão phu nhân đau lòng không thôi, bà đi lên muốn nắm lấy tay Tô Tiến Dĩnh thì bị bà ta hất ra.
Tô Tiến Dĩnh tùy tiện lau nước mắt trên mặt, thờ ơ nhìn mẫu thân trước mắt rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Nương, ngươi có nhận nữ nhi là ta hay không đều không sao cả, ta không thèm để ý, nhưng hôm nay ta phải áp giải Tô Thiển Ly đi. Ngài yên tâm, nếu Mặc Nhi nhà ta tỉnh lại, ta sẽ không động đến một sợi lông tơ của nàng ta. Lập tức tóm đến quan phủ! Nhưng nếu Mặc Nhi nhà ta… Không… Tỉnh lại, ta sẽ khiến nàng ta chôn cùng…”
“Làm càn!”
Một tiếng quát chói tai của Tô lão thái gia cắt ngang lời Tô Tiến Dĩnh, ông xuất hiện ở cửa viện.
Đi cùng còn có lão gia mấy phòng và đích trưởng tôn Tô Lạc Tích.
Ánh mắt Tô Lạc Tích dừng trên người Tô Thiển Ly trước, chỉ thấy toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người Tô lão phu nhân, trong mắt đầy lo lắng.
Từ đầu đến cuối đều không phản bác lại Tô Tiến Dĩnh đang trách cứ lấy một câu!
Từ tiệm sách Vạn Quyển lại đến tiệc sinh thần ngày hôm qua, nàng không làm gì cả. Nhưng người bị tổn thương sâu nhất lại là nàng!
Hắn thật sự muốn gào lên với Tô Tiến Dĩnh: Vệ Quốc Công phủ các ngươi không đi bắt hung thủ mà ở đây làm khó một nữ tử yếu đuối thì uy phong chỗ nào chứ!
Nhưng giáo dưỡng mười bảy năm qua không cho phép hắn vô lễ với trưởng bối như thế!
Giọng nói của Tô lão thái gia vang lên đúng lúc: “Tiến Dĩnh, Mặc Nhi là cháu ngoại của ta, Ly nha đầu là cháu gái của ta, ngươi định để vi phụ dùng tính mạng của Ly nha đầu đổi lấy tính mạng của Mặc Nhi à?”
“Tất cả đều vì nàng nên Mặc Nhi của ta mới thành ra bộ dáng như bây giờ, chẳng lẽ không nên ư?”
Tuy Tô Tiến Nghĩa không để ý đến nữ nhi này của mình lắm, nhưng bây giờ bị muội muội đe dọa như vậy, trong lòng không kiềm được mà tức giận, lạnh lùng nói:
“Ở tiệm sách Vạn Quyển, người thấy hung thủ không chỉ có một mình A Ly, Tống ma ma cũng thấy, sao ngươi không hỏi Tống ma ma?”
Tô Tiến Dĩnh trừng mắt liếc Tống ma ma một cái, cười lạnh:
“Tống ma ma? Năm đó đã xảy ra chuyện gì, trong lòng nhị ca ca không rõ ư? Nếu không phải mẫu thân che chở cho bà ta thì bà ta còn có ngày hôm nay à? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời nói của một người đã từng phản bội ta ư?”
Trong lòng Tống ma ma vô cùng căng thẳng, nhìn về phía Tô Thiển Ly đang ở một bên theo bản năng.
Thấy ánh mắt Tô Thiển Ly vẫn luôn dừng trên người Tô lão phu nhân, bà âm thầm thở dài một hơi.
Tô Tiến Nghĩa như người câm ăn thuốc đắng, khuôn mặt đau khổ nhưng không nói gì nữa.
Tô Lạc Tích nghe ra được trong lời nói của Tô Tiến Dĩnh chứa ẩn ý, đánh giá vẻ mặt của mấy người bọn họ, trong lòng trầm xuống.
Đều là ân oán của trưởng bối. Hài, Tứ muội muội vô tội nhất lại bị liên lụy trong đó!
Tô lão thái gia nổi giận, trầm giọng nói: “Được rồi, ngươi mau hồi phủ đi, tạm thời vi phụ sẽ coi như không xảy ra chuyện gì!”
“Nữ nhi có thể hồi phủ nhưng phải mang nàng ta đi!”
“Không thể được!”
“Vậy đừng trách nữ nhi không màng đến tình thân. Người đâu, áp giải Tô tứ tiểu thư đi…”
“Phùng Kinh Mặc chết rồi ư?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền vào, mọi người nghe xong đều không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ngay sau đó, mọi người đều thấy Tần vương Lý Tông Diệp ngồi xe lăn vào Ngọc Ly Các.
Hôm nay trên người hắn mặc vương bào màu lục đậm, con ngươi lạnh lùng nghiêm nghị như băng, vừa đảo mắt một cái đã khiến hạ nhân xung quanh “bùm” một tiếng quỳ đầy đất.
“Phùng Kinh Mặc chết rồi ư?”
Lý Tông Diệp nhìn chằm chằm Tô Tiến Dĩnh trước mặt, hỏi lại một lần nữa.
Cả người Tô Tiến Dĩnh run lên, trong lòng giật mình. Bà lập tức cúi người hành lễ: “Khởi bẩm Tần… Tần vương điện hạ, không phải…”
“Vậy là tốt rồi, vậy không trở ngại đến việc bổn vương mời Tô tứ tiểu thư tới Vương phủ làm khách! Dù sao…”
Lý Tông Diệp dừng lại rồi nhìn về phía mọi người, lười biếng lên tiếng:
“Ngoại tôn (cháu ngoại) không còn, nhất định trên dưới Tô phủ phải đi phúng viếng!”


