Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 64: Miêu tả sinh động

Chương 64: Miêu tả sinh động

2:30 chiều – 24/09/2025

Ý tưởng vừa nảy ra, Tô Lạc Tích nhìn muội muội xinh xắn đứng trước mặt, trong lòng vô cùng xúc động:
“Ngài hiểu ta, Tứ muội muội cũng vậy, cảm ơn tấm lòng của ngươi, ca ca xin nhận phần tâm ý này!”
Tô Thiển Ly liếc nhìn chỗ khách nữ, mỉm cười rồi trả lời:
“Đại ca ca, ngươi đánh giá cao quá A Ly không dám nhận. Đúng rồi, Vệ đại tiểu thư cũng có lễ vật muốn tặng ngươi đấy!”
Nói xong, Tô Thiển Ly đi đến bàn tiệc của khách nữ, kéo Vệ Tư Mạt đang ngồi ở cạnh bàn đứng dậy rồi chớp chớp mắt với nàng ấy.
Đương nhiên Vệ Tư Mạt biết nàng có ý gì, đứng lên theo. Nàng nhìn Tô Lạc Tích ngọc thụ lâm phong, không hiểu sao trong lòng lại thấy hồi hộp.
Nàng vừa đi được mấy bước đã cảm thấy hai chân nhũn ra, bước chân cứng đờ, không khỏi nhìn Tô Thiển Ly ở đằng sau, trong mắt đầy hoảng loạn.
Tô Thiển Ly lập tức hiểu ý, tiến lên vài bước, kéo cánh tay Vệ Tư Mạt đến bàn tiệc của khách nam.
Vệ Tư Mạt cười tỏ vẻ cảm kích với Tô Thiển Ly, lấy lại bình tĩnh rồi đưa hộp gấm trong tay cho Tô Lạc Tích: “Tư Mạt chúc Tô công tử kiên trì với ý muốn ban đầu của mình!”
Tô Lạc Tích ngẩn ra, đây cũng là lần đầu tiên có người chúc hắn như vậy.
Hắn bình tĩnh đánh giá Vệ Tư Mạt, nói tiếng cảm ơn rồi nhận hộp.
“Đại ca ca, mở ra xem đi, A Ly cũng muốn dính thơm lây. Vệ tỷ tỷ chính là đại tài nữ, cực kỳ thông minh, tất nhiên đồ tặng cũng kèm cả tâm ý của chủ nhân!”
Tô Thiển Ly quang minh chính đại nói mấy câu khiến Phùng Kinh Mặc ngồi dưới hừ lạnh một tiếng, muốn lên tiếng công kích nàng. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Lạc Tích mở hộp, hai mắt hắn lóe sáng.
Sau đó, chỉ thấy Tô Lạc Tích xoay người nhìn Vệ Tư Mạt bên cạnh, trong mắt đầy khiếp sợ.
“Đây… Đây là bản gốc bút tích của Vương Khê và lão tiên sinh lão sư năm đó. Nó đã bị thất lạc trong dân gian, không ngờ Vệ đại tiểu thư… Lại có thể tìm được…”
Trong lúc nhất thời Vệ Tư Mạt quên hết e lệ trong lòng, nhìn nam tử trước mặt, nàng không nhịn được mà buột miệng thốt ra:
“Tài học của Tư Mạt bình thường, trình độ bút pháp càng thấp, bảo kiếm thì phải tặng anh hùng, bản độc nhất này đưa cho Tô đại công tử là thích hợp nhất!”
“Cảm ơn Vệ đại tiểu thư, Lạc Tích vô cùng hổ thẹn. Ta nhất định cất giữ nó thật kỹ, coi như trân bảo!”
Lúc này Tô Thiển Ly mới nhìn bản duy nhất này, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Vệ Tư Mạt ra tay thật sự rất hào phóng!
Việc này coi như nàng đang tặng một cuốn bí tịch võ công đã thất truyền từ lâu cho người luyện võ đấy!
Tâm ý của nàng dành cho huynh trưởng thật sự rất sâu đậm!
Một câu nói ngắn ngủi của nàng nhưng chứa đầy ý sùng bái, vừa che giấu thâm tình của bản thân, cho dù ai nghe xong cũng phải xúc động!
Khó trách kiếp trước Hạ Vãn Tình có thể giành được cảm tình của Tô Lạc Tích chỉ bằng một món lễ vật.
Tô Lạc Tích trực tiếp đánh giá nữ tử trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt của nàng nhã nhặn trầm tĩnh, dáng người thon thả, mặt phù dung, đôi mắt thâm tình, cả người lộ ra dáng vẻ phong độ của người có tri thức.
Trong lòng Tô Lạc Tích rung động, một suy nghĩ được vẽ ra vô cùng sinh động…
“Tích Nhi, nếu khách đã tặng lễ, làm gì có nguyên tắc để khách đứng như thế, ngươi không mau mời khách vào ngồi!”
Lời nói của Hạ thị vừa lúc truyền đến.
Tô Lạc Tích lập tức hoàn hồn, hắn khom người vái chào Vệ Tư Mạt: “Cảm ơn, mời ngồi vào vị trí!”
Vệ Tư Mạt nghiêng người né qua, nhìn thoáng qua Tô Lạc Tích rồi theo Tô Thiển Ly về bàn tiệc của khách nữ.
Hạ thị liếc mắt đánh giá Vệ Tư Mạt vài lần, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tô Thiển Ly, trong mắt đầy suy nghĩ sâu xa.
Hạ Vãn Tình ở bên cạnh lại trực tiếp trừng Vệ Tư Mạt, hận lây sang cả Tô Thiển Ly.
Nàng ước gì có thể chọc mấy cái lỗ trên người các nàng để phát tiết mối hận trong lòng.
Tô Thiển Ly làm như không biết, nói nhỏ vài câu với Vệ Tư Mạt rồi cầm đũa lên.
Tô Thiển Ngọc ở cạnh đó cảm thấy không ổn, lên tiếng đúng lúc: “Tình Nhi, có phải ngươi cũng có lễ vật muốn tặng cho đại ca ca không, đi đi!”
Hạ Vãn Tình lườm Vệ Tư Mạt một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn cô mẫu Hạ thị ở bên cạnh.
Hạ thị gật đầu Hạ Vãn Tình mới đứng dậy, nàng hít sâu một hơi rồi nở nụ cười tươi rạng rỡ, từ từ bước đến chỗ khách nam.
“Biểu ca, Tình Nhi cũng chuẩn bị lễ vật!”
Tiếng của Tô Lạc Tích truyền đến: “Cảm ơn tấm lòng của biểu muội!”
Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng mở hộp ra, chỗ khách nam lập tức yên tĩnh, còn truyền đến tiếng cười khẽ.
Dẫn đến khách ở bàn tiệc dành cho nữ liên tục nghiêng đầu.
Trong mắt Tô Thiển Ngọc đầy khó hiểu, theo bản năng nhìn huynh trưởng của mình.
Chỉ thấy trong tay Tô Lạc Tích cầm một miếng ngọc thạch lớn bằng nắm tay nam tử, trên ngọc thạch điêu khắc như ý, đào mừng thọ, còn có… nguyên bảo*!
*đỉnh vàng hoặc bạc
Tô Thiển Ngọc không đành lòng nhìn nữa, trực tiếp quay đầu đi.
Trong lòng nàng lại thở dài không thôi, tương lai huynh trưởng nhà mình chính là gia chủ của Tô phủ, sao có thể thiếu bạc, thiếu đường làm quan.
Ngay cả Tô Thiển Nguyệt cũng biết lựa ý hùa theo thứ ca ca yêu thích, đưa một miếng mực chàm có giá trị liên thành.
Sao Tình Nhi này lại điêu khắc nhiều thứ tầm thường như vậy trên ngọc thạch chứ!
Tô Thiển Ngọc còn tin lời nói của nàng, nói cái gì mà muốn cho đại ca ca thấy đầu tiên nên trước đó không mở hộp ra xem xét.
Nếu nàng nhìn sớm một chút thì không đến mức rơi vào cục diện xấu hổ như hiện giờ.
Hạ Vãn Tình đang đứng trước bàn ăn, vẫn chưa phát hiện ra có điều không ổn. Nàng vô cùng khó hiểu, quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, không nhịn được mà cất giọng nói:
“Đại ca ca không thích ư? Ta nghe lén cha và người ta nói chuyện phiếm, họ nói rằng thăng quan, phát tài, trường thọ và vợ hiền thiếp đẹp là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời. Ta biết ngọc thạch cao quý nhất, vì thế ta đã cho người khắc như ý, đào mừng thọ, nguyên bảo lên trên đó để tặng cho đại ca ca, còn về phần vợ hiền thiếp đẹp…”
“Đa tạ biểu muội, ta nhận tâm ý của ngươi, mời ngồi vào vị trí!” Tô Lạc Tích lập tức cắt ngang lời Hạ Vãn Tình, sợ nàng lại nói thêm gì nữa.
“Biểu ca, ngươi phải nghe ta nói hết lời đã… Biểu ca…”
Một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, kéo Hạ Vãn Tình đi: “Tình Nhi, theo tỷ tỷ đến đây, nương có chuyện muốn nói với ngươi!”
Một nữ tử đột nhiên xuất hiện, các vị công tử nhìn thoáng qua lập tức giật cả mình, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Nữ tử vừa rồi đi đến thật sự là… Tô Thiển Ngọc!
Nhất là Phùng Kinh Mặc, hắn si mê nhìn theo hình bóng xinh đẹp dần đi xa, một hồi lâu sau vẫn chưa hồi hồn.
Tô Thiển Nguyệt ngồi ở bàn tiệc khách nữ âm thầm cười lạnh khi thấy dáng vẻ ngây ngốc của các vị công tử.
Đúng là nam nhân trên đời này không có người nào tốt!
Ánh mắt của nàng nhìn Văn Huyền ở một bên theo bản năng, từ đầu đến cuối hắn chẳng thèm nâng đầu, cúi đầu nghiên cứu tờ giấy Tuyên Thành trên tay.
Trong lòng Tô Thiển Nguyệt bỗng chốc buông lỏng, trong mắt sinh ra cảm giác tự hào.
Người mà nàng coi trọng đúng là không giống những nam tử kia!
Ngay sau đó, chỉ thấy ánh mắt Văn Huyền rời khỏi tờ giấy Tuyên Thành, nhìn thẳng về chỗ bàn tiệc của khách nữ.
Chuông cảnh báo trong lòng Tô Thiển Nguyệt vang lên, nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy Tô Thiển Ly đang nói gì đó với Vệ Tư Mạt.
Nói đến chỗ hứng thú, Tô Thiển Ly còn dùng khăn che miệng, cười híp mắt.
Mà khóe miệng của Văn Huyền đang ngồi bên bàn tiệc khách nam cũng không nhịn được mà mang theo ý cười.
Ánh mắt của Tô Thiển Nguyệt dừng lại trên tờ giấy Tuyên Thành trong tay Văn Huyền lần nữa. Tập trung nhìn kỹ, trong lòng nàng chấn động không thôi, lửa giận ngập tràn trong lòng lập tức bùng lên.
Trong mắt nàng như phun ra lửa, nhìn chằm chằm bọn họ, hận không thể nhào lên lột da hủy tro cốt của bọn họ để phát tiết mối hận này.
Hắn và nàng, sao có thể!
Sao hắn… hắn có thể xát muối vào tim nàng!
Văn Huyền đâu biết những lời nói qua loa lấy lệ của mình lại trở thành chứng cứ phạm tội cho Tô Thiển Nguyệt dùng để đối phó Tô Thiển Ly!
Mà lúc này, trong lúc Tô Thiển Nguyệt vô tình nhìn qua Phùng Kinh Mặc, hai mắt nàng híp lại, một cách để trả thù Tô Thiển Ly lập tức hình thành ra trong đầu.
Nàng nhìn Tô Thiển Ly ở nơi xa, thù hận cứ thế bốc lên, không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa.